Bùi Nguyên cũng nhìn thấy Quý Gia Doanh, cau mày.
Vinh Quốc Công giải thích nói: "Trắc Phi nương nương cũng trở về thăm người thân, đúng dịp, hai tỷ muội cùng chọn đúng một ngày, vừa vặn tụ tập cùng nhau."
Vinh Quốc Công nói xong, mang theo đám người sau lưng muốn hành lễ, Bùi Nguyên ngăn lại, thản nhiên nói: "Đã là gia yến, thì đều là người nhà, không phân tôn ti, không phải hành lễ."
Vinh Quốc Công nghe xong, vui vẻ ưỡn lên bụng, đáp lại: "Được được."
Đào thị ôm tiểu nữ nhi đứng sau lưng Vinh Quốc Công, trên mặt cười miễn cưỡng, không còn vẻ độc đoán như lúc xưa nữa. Ca ca duy nhất bà có thể dựa vào chết rồi, nữ nhi làm Trắc Phi ở phủ thái tử cũng không quá được sủng ái, mình lại không có nhi tử, Đào thị cảm thấy không còn sức lực, nói cái gì làm cái gì đều là khó chịu, giống như là túi da bị đâm thủng.
Bảo Ninh gọi bà một tiếng mẫu thân, Đào thị "ừm" một tiếng, cười nói: "Đi vào đi, sắp đến giờ cơm rồi."
Đào thị chưa từng hòa nhã như thế, chính bà ta cũng cảm thấy xấu hổ, lúc đi đường thì bước đi và đánh tay cùng một bên, suýt nữa làm té nữ nhi trong ngực. Đào thị vội vàng đi chậm lại, đưa tiểu nữ nhi đưa cho nhũ mẫu bên cạnh, cười nói: "Ta đi sắp xếp công việc, các ngươi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong vội vàng đi.
Nhìn dáng vẻ thấp kém của Đào thị, Bảo Ninh vốn cho là mình sẽ vui vẻ.
Chuyến này nàng về nhà ngoại, thật ra cũng ôm suy nghĩ như thế, trước đây ai cũng xem thường nàng, cảm thấy nàng gả cho người không tốt, hôm nay nàng đắc thế, nàng thẳng sống lưng trở lại thăm một chút. Để những những người coi thường nàng lúc trước đều sinh lòng ghen tuông, đố kỵ, nhưng lại không thể không nịnh nọt, khúm núm trước nàng.
Nhưng bây giờ thật sự gặp nhau, Bảo Ninh không hề thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy vô vị cực kỳ, còn ra vẻ mình hết sức không phóng khoáng.
Bùi Nguyên và Vinh Quốc Công cùng nhau đi ở trước nhất, chuyện trò vui vẻ, các nữ quyến đi sau đó một chút.
Quý Gia Doanh đi đến bên người Bảo Ninh, nàng ta vẫn còn dáng vẻ vênh váo hung hăng lúc trước, cho dù cảnh ngộ không bằng lúc trước, nhưng vẫn không thấy e sợ sợ chút nào như cũ, hừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi Bảo Ninh: "Thế nào, bây giờ chắc chắn người rất đắc ý?"
Bảo Ninh nhìn không chớp mắt hỏi: "Ngươi nhìn thấy chỗ nào?"
"Vật đổi sao dời, bây giờ trong phủ Quốc Công này, người tôn quý nhất chính là ngươi, còn chưa đủ đắc ý sao? Mẫu thân của ta gặp ngươi cũng phải gượng cười, ngươi xem thử ngươi có bao nhiêu thể diện, mặt mũi ngươi cũng đủ lớn, thành Vương Phi, may mắn biết bao nhiêu. Một thứ nữ tầm thường, lập tức bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng." Quý Gia Doanh nhìn bóng lưng Bùi Nguyên, bĩu bĩu môi nói: "Nếu ta biết Tế Bắc vương có ngày hôm nay, hôn sự lúc trước làm gì đến phiên ngươi? Ngươi thật sự là nên cảm tạ ta."
Bảo Ninh dừng chân, nhìn nàng ta một hồi, bỗng nhiên đưa tay lau mặt của nàng ta.
Quý Gia Doanh giật nảy mình, cuống quít né tránh, sắc mặt lại đỏ lên, tức giận nói: "Cãi nhau thì cãi nhau, ta mỉa mai ngươi, ngươi mỉa mai ta lại là được! Không được nữa thì đánh một trận, ngươi kêu tên hộ vệ kia của ngươi đến, lại đẩy ta vào trong hồ cũng được. Nhưng ngươi sờ mặt của ta làm cái gì? Nữ lưu manh!"
Bảo Ninh phủi phủi đầu ngón tay, hỏi: "Ngươi nhìn thấy son phấn rơi sao?"
Quý Gia Doanh cảnh giác nhìn nàng: "Có ý gì?"
"Lần sau đừng bôi nhiều như vậy." Bảo Ninh cười nói: "Lộ ra da mặt dày."
"Ngươi!" Quý Gia Doanh hận hận cắn răng, mu bàn tay xoa vào chỗ vừa bị sờ qua: "Được! Trận này ngươi thắng, nhưng chớ đắc ý, ta còn có kế dự bị!"
Nói xong, nàng ta tức giận bỏ đi.
Thấy bóng lưng của Quý Gia Doanh rẽ ngang rồi biến mất, Hứa thị mới đi mấy bước đến bên cạnh Bảo Ninh, nhỏ giọng nói: "Tại sao lại cãi vã với nàng ta."
"Chỉ là nói móc nhau mà thôi, không có thật sự tức giận." Bảo Ninh kéo cánh tay bà lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấy bà không gầy đi, vui vẻ nói: "Di nương gần đây sức khỏe không tệ, di nương người yếu, sau này vẫn phải ăn nhiều chút."
Hứa thị vỗ vỗ tay của nàng: "Yên tâm đi, đừng quá lo."
Dừng một chút, Hứa thị lại nói: "Nguyên nhân Tứ tỷ tỷ của con về nhà, không hề đơn giản giống phụ thân con nói đâu."
Bảo Ninh kinh ngạc hỏi: "Chỉ là lại mặt mà thôi, còn có bí mật khác sao?"
"Là cãi nhau cùng điện hạ." Hứa thị thở dài: "Việc này nói không lớn cũng không nhỏ, ta nghe đại khái, nguyên nhân gây ra là Thái tử mở tiệc chiêu đãi Phụ quốc Đại tướng quân Phùng Hổ Xương trong nhà, mời nữ quyến tiếp khách, Tứ tiểu thư cũng ở trong đó. Phùng tướng quân là đồ háo sắc, trong bữa tiệc khen một câu là dáng dấp Tứ tiểu thư rất xinh đẹp, Thái tử đã kêu Tứ tiểu thư đi cho châm rượu cho Phùng tướng quân. Tứ tiểu thư tính tình cao ngọa, cảm thấy bị nhục, ồn ào một trận ngay lúc đó, buổi tối hôm qua liền về nhà."
Bảo Ninh không nói gì. Quý Gia Doanh chắc chắn làm được chuyện như vậy, tâm tư của nàng ta thật ra rất đơn thuần, chỉ là không giống người bình thường lắm.
Bảo Ninh cau mày nói: "Chỉ là, rót rượu cho tướng quân sự thực có chút làm nhục người khác, tốt xấu cũng là Trắc Phi."
Hứa thị thở dài: "Trắc Phi thì thế nào, chỉ là danh phận nghe êm tai một chút, nói trắng ra cũng chỉ là thiếp mà thôi, làm sao có thể nhận được tôn trọng. Cũng chính là Tứ tiểu thư, người thì ngốc, mà gan thì lớn, mới dám làm như thế, đổi lại người khác chắc sẽ nhịn."
Bảo Ninh thở dài.
Cả đoạn đường im lặng, nhìn thấy sắp đi đến cửa phòng yến tiệc, Hứa thị cuối cùng cũng nhịn không được, kéo Bảo Ninh tới một bên, ghé sát vào bên tai nàng nói: "Ta nói bóng nói gió với con nhiều như vậy, con có nghe hiểu hay chưa? Con phải trông coi vương gia nhà con cho chặt, đừng nạp thiếp, không tốt cho con đâu, cũng không tốt đối với cô nương kia. Còn có, ta vẫn cảm thấy ngại nói với con, đừng chỉ đề phòng nữ nhân, nam nhân cũng phải đề phòng, đừng bị người lợi dụng... Ngụy Mông kia khá thân thiết với vương gia? Trong kinh thành đã có nghe vài tin đồn truyền tới, nói Ngụy tướng quân không biết chừng mực, đang muốn câu dẫn vương gia... Con về nhất định phải cẩn thận tìm hiểu một phen!"
Bảo Ninh kinh hãi: "Cái gì?"
...
Ăn cơm xong, các nữ nhân đều rời tiệc để đến phòng khác tán gẫu, trên ghế chỉ còn lại Vinh Quốc Công, Bùi Nguyên, và Quý Uẩn.
Bùi Nguyên nhớ lại ánh mắt Bảo Ninh vừa rồi nhìn hắn, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, uống rượu cũng lơ đãng.
Vinh Quốc Công bị Đào thị chèn ép sắp hai mươi năm, sự dè chừng dường như đã khắc sâu vào trong xương, mặc dù bây giờ Đào thị không còn ức hiếp hắn, nhưng có Đào thị ở đây, hắn vẫn khúm núm. Chờ Đào thị đi rồi, mới dám thoải mái uống rượu, chỉ mấy chén đã say.
"Cô gia..." Vinh Quốc Công uống say liền khóc: "Ta có lỗi với ngươi! Ta cũng có lỗi với nữ nhi của ta!"
Bùi Nguyên giữ vững tinh thần trấn an hắn: "Nhạc phụ chớ khóc, người làm gì có lỗi với ta, mau ăn đồ." Hắn gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong chén Vinh Quốc Công.
"Ngươi không trách ta thì tốt." Vinh Quốc Công kích động nắm chặt tay Bùi Nguyên: "Lúc trước ngươi bệnh, ta vốn nên thực hiện bổn phận nhạc phụ, ít nhất phải cho ngươi chút tiền tài, nhưng mụ sư tử kia của ta, nàng không cho phép ta làm thế! Ta không dám làm bậy, chỉ có thể tủi thân cho ngươi, cũng ủy khuất cho Bảo Ninh, để các ngươi ngay cả về nhà một chuyến cũng phải nhìn sắc mặt người khác..."
Bùi Nguyên