Lúc mặt trời đỏ rực cả ô cửa sổ, Bùi Nguyên đi đến viện tử của Hứa thị đón Bảo Ninh.
Quý Uẩn đi cùng hắn, hai người không hề nói chuyện. Bùi Nguyên không phải người liều mạng kéo tay người khác lại giải thích khi bị hiểu lầm, huống hồ việc này thực sự khó mà mở miệng, hắn tránh ánh mắt dò xét của Quý Uẩn, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, chờ đến cửa viện, để nha hoàn đi vào thông báo.
Hôm nay Bảo Ninh rất vui, uống mấy ngụm rượu mơ, rượu không gắt, nhưng nàng vẫn còn có chút say, bước chân loạng choạng nhào tới phía Bùi Nguyên.
Hứa thị ở phía sau kêu cẩn thận cẩn thận, Bùi Nguyên tranh thủ đưa tay bắt được nàng: "Đừng có chạy lung tung."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh đứng vững, rón rén dán vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói chàng có con trai?"
Bùi Nguyên đen mặt.
Hứa thị nắm chặt khăn đứng cách đó không xa, hơi có chút lúng túng nhìn bọn hắn, Bảo Ninh cười lớn đứng thẳng.
Nàng nhìn thấy chính mình trong con ngươi của Bùi Nguyên, cảm thấy chưa đủ đoan trang, không cười nữa, quay lại phất phất tay với Hứa thị, lại phất phất tay với Quý Uẩn: "Di nương, đệ đệ, ta về nhà."
Bùi Nguyên bắt lấy cánh tay nàng, cũng gật đầu ra hiệu với Hứa thị, sau khi được cho phép thì mang theo Bảo Ninh vội vàng rời đi.
Bảo Ninh say rượu liền ngủ, ngủ trên xe ngựa cả một đoạn đường, sau khi về đến nhà thì tỉnh hơn chút, ngồi trên giường, chống cằm cười cười nhìn Bùi Nguyên. Tối nay vốn Bùi Nguyên có chuyện phải ra ngoài, bởi vì Bảo Ninh nên hắn không có cách nào rời đi, cau mày lấy nước cho nàng rửa chân.
Bảo Ninh nói: "Chàng cầm chậu làm gì, ta muốn tắm rửa."
"Nàng yên tĩnh chút." Bùi Nguyên nắm lấy cổ chân nàng bỏ vào trong chậu nước: "Tắm cái gì mà tắm, nói chuyện cũng đều không rõ ràng, còn đòi tắm rửa? Chìm trong nước ai cứu nàng."
Bảo Ninh nói: "Ta có tướng công, tướng công của ta cứu ta."
Bùi Nguyên chê nàng lải nhải, cảm thấy phiền lòng, không muốn nghe nàng nói mê sảng, quát lớn: "Tướng công của nàng không cứu đâu."
"Vì sao?" Bảo Ninh nghi ngờ hỏi, nhưng rất nhanh đã kịp hiểu ra, cười vỗ tay nói: "Ta biết, tướng công của ta có nam nhân khác!"
Hình như nàng rất đắc ý, khoe khoang, trên trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh, ngón tay hắn chỉ trán nàng mắng: "Nàng điên rồi?"
Bảo Ninh thần bí hỏi hắn: "Ngươi biết tướng công của ta?"
Bùi Nguyên mím môi, hắn thật sự muốn lập tức dạy dỗ Bảo Ninh một trận, nhưng không có cách nào phân rõ phải trái với một con ma men nói xằng nói bậy, lại không có cách nào đánh nàng, tức giận sôi lên. Hắn vớt chân Bảo Ninh ra, vẩy vẩy lau mấy lần rồi nhét vào trong chăn, cũng nhét cả người của nàng vào: "Ngủ đi."
Bảo Ninh không muốn: "Ta lại không buồn ngủ..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nàng buồn ngủ, nàng buồn ngủ muốn chết." Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Quý Bảo Ninh, ta cho nàng biết, bây giờ nàng còn nhiều lời một chữ, sáng sớm ngày mai trên mặt sẽ có một vết rỗ trên mặt, nếu nàng dám nói, thì cứ thử đi. Còn có, bây giờ ta muốn đi tắm rửa, chờ ta tắm rửa sạch sẽ trở ra, tốt nhất nàng đã ngủ, nếu như còn dám nhảy nhót tưng bừng, ta sẽ đánh chó của nàng."
Bảo Ninh lập tức nhắm mắt lại.
Bùi Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng. Bây giờ Bảo Ninh không tỉnh táo lắm, mặc dù biết rất không có khả năng, nhưng Bùi Nguyên vẫn lo lắng, nếu như đợi chút nữa nàng bỗng nhiên tỉnh dậy, chạy đến ngoài cửa lớn tiếng ồn ào, nói mê sảng cái gì mà tướng công của ta và nam nhân chạy rồi, thật sự hắn không muốn sống nữa.
Bảo Ninh đúng là thiêm thiếp chỉ chốc lát, Bùi Nguyên mở đèn nhỏ đi, lật xem cái trát luyện binh vừa được trình lên, thầm nghĩ đến bệnh của Hoàng Hậu mà Bùi Dương nói đến.
*Cái trát: chỉ thẻ gỗ để viết chữ, ngày xưa không có giấy thì dùng mảnh ván viết chữ, cho nên thư từ cũng được gọi là trát.
Bùi Dương nói, Hoàng hậu bệnh nặng hơn, Thánh Thượng dường như cố ý đưa nàng đến biệt trang tĩnh dưỡng, Cao Quý Phi đã chuẩn bị chờ hành động, mục tiêu đọa lấy vị trí hoàng hậu.
Cao Quý Phi này giống như Bùi Tiêu, mặt thì hiền từ nhưng tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn, không hề có đạo đức, thủ đoạn bỉ ổi gì cũng dùng được.
Hai mắt Bùi Nguyên hơi híp lại, ngón cái vuốt ve góc trát, suy nghĩ về những chuyện có thể xảy ra trong bữa tiệc hoàn cung. Bảo Ninh bò dậy lúc nào thì hắn không có biết, chỉ là xương hông bỗng nhiên tê rần, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Bảo Ninh chính cầm cái trống lúc lắc nhỏ, ngồi xếp bằng, thấy hắn phát hiện, lại gõ dưới mông của hắn. Sau đó cười lấy lòng, ôm hắn một chút, lại lui lại, dùng trống nện đầu của hắn.
Bùi Nguyên bất đắc dĩ giành lại cái trống ném đi: "Còn chưa tỉnh rượu?"
Bảo Ninh không nói lời nào. Bùi Nguyên nói: "Nói đi, không bị rỗ mặt đâu."
Bảo Ninh chậm rãi nói: "Ta cảm thấy ta đã tỉnh, ta đặt tay lên chỗ trái tim, cảm giác tim mình đang đập. Đầu óc của ta cũng rất tỉnh táo. Vừa rồi lúc đánh chàng, ta còn biết đau lòng."
Bùi Nguyên hỏi: "Đau lòng mà nàng còn đánh ta?"
Bảo Ninh cười: "Nhưng rất vui mà."
Bùi Nguyên nhìn sắc mặt nàng, đã rất bình thường, hắn ngồi xuống kéo tay Bảo Ninh nắm lấy, nhìn nàng nói mấy lời thấm thía: "Qua ba ngày nữa chính là Trung thu, chúng ta phải vào trong cung trong dự tiệc, yến hội không phải là nơi để cho nàng vui chơi giải trí, có một số việc, ta muốn nói sớm cho nàng biết."
Bảo Ninh cũng nghiêm túc nắm tay hắn: "Ta biết, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng."
Bùi Nguyên cảm thấy được an ủi, sờ mặt nàng, dịu dàng nói: "Nàng ngoan chút, đừng để bản thân bị thương là tốt."
Bảo Ninh dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, tựa đầu ở trước ngực hắn.
Bùi Nguyên nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, phải đến thỉnh an Hoàng hậu, không chỉ có một mình nàng, mà bao gồm tất cả mệnh phụ đến dự tiệc, những phu nhân, tiểu thư, cả Thái Tử Phi, đều phải đi. Có lẽ đã lâu chưa vào trong cung, cho nên lần này, ta sẽ đi chung với nàng. Nàng đi theo bên cạnh ta là được, nhưng phải chú ý là, tính tình Hoàng hậu không quá ổn."
Bảo Ninh hỏi: "Có ý gì?"
Bùi Nguyên nói: "Lúc trước Hoàng hậu là người rất hiền lành rộng lượng, nhưng mấy năm gần đây, cũng không biết làm sao, bỗng nhiên bị bệnh điên. Bình thường thì rất tốt, nhưng không biết lúc nào sẽ phát điên. Lúc đó nàng phải nhớ, cẩn thận ăn nói, cách hoàng hậu xa chút, tránh bị hoàng hậu làm nàng bị thương."
Bảo Ninh nói: "Ta đã biết."
Bùi Nguyên tiếp tục nói: "Điểm thứ hai. Thời thiếu niên ta làm việc cuồng vọng, gây thù hằn rất nhiều, lúc trước bị sa cơ thất thế, thì có vô số người chờ cười nhạo ta, bây giờ ta lại vực dậy được, người âm thầm nhằm vào ta cũng không ít..."
Bảo Ninh cười nói: "Chàng cũng tự biết rõ."
Bùi Nguyên nén giận: "Nàng còn nghe nữa hay không?"
Bảo Ninh im lặng. Ngón tay Bùi Nguyên chỉ mũi nàng: "Cho nên, nàng nhất định phải cẩn thận và cẩn thận. Người bên ngoài đưa đồ nàng đừng ăn, đưa nước cũng đừng uống, có người tặng lễ vật cho nàng cũng phải hỏi ta rồi mới được nhận lấy. Có thể hiểu không?"
Bảo Ninh nói: "Nhưng nếu người ta nhét ngân phiếu cho ta, nhất định bắt ta nhận lấy, ta cũng ngại từ chối."
"Đang mơ mộng cái gì đó, không ai nhét ngân phiếu cho nàng đâu, không có người thô tục nào mà nhét tiền cho nàng trước mặt mọi người như thế." Bùi Nguyên cảm thấy đau đầu, tửu lượng của Bảo Ninh quá kém, bây giờ nàng vẫn là nửa mê nửa tỉnh, hắn không nên nói chuyện quan trọng với nàng trong những lúc thế này.
Nhưng đều nói đến một nửa, vẫn là phải nói tiếp: "Tốt nhất đừng nói chuyện với người không quen biết, gặp phải người có địa vị thấp hơn nàng, chỉ cười một cái là được. Có quá nhiều người cất giấu dao trong nụ cười, quá nhiều người chờ tìm lỗi trong lời nói của nàng, ta sợ nàng không phân biệt được."
Bảo Ninh nói: "Được rồi, ta chỉ nói chuyện phiếm với người quen biết. Ta đã có bằng hữu tốt rồi, Tam nữ nhi của Lại Bộ Thị Lang, và Mã thị -kế thất của Thuận Thiên phủ doãn. Mã thị là phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đáng tiếc gả cho một lão già, nàng rất nhiệt tình, còn đưa cho ta thịt ngựa muối cùng tỏi đen... Nhà nàng ở Duyện Châu, trước kia Nhị gia gia của nàng dựa vào công việc bán tỏi đen mà cho Tam bá bá của nàng thi đậu cử nhân, cha nàng và Tam bá bá là đường huynh đệ, cũng rất có tiền đồ..."
Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Đừng tiếp xúc quá nhiều với Cao Phi Hà, buổi tối hôm đó có lẽ nàng ta sẽ chết, nàng thấy bộ dáng khi còn sống của nàng ta, nàng sẽ cảm thấy sợ khi thấy bộ dáng khi chết của nàng ta."
"..." Bảo Ninh im lặng một lúc, Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, cho là nàng bị dọa rồi, vừa muốn an ủi, thì nàng lại giống như là sống lại: "Ta nên để bình tỏi đen kia ở đâu? Đợi chút nữa ta