Bác sĩ đang làm kiểm tra cho Quý Úc Trình, Ninh Tuy bỗng nhận được điện thoại từ bạn cùng phòng.
Ninh Tuy vừa nhìn là Phương Đại Thành gọi tới, hình như có chuyện gấp gì đó, cho nên gửi cầu cứu WeChat cho cậu, cậu nói với quản gia một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
"Điện thoại bị trộm mất rồi?"
Ninh Tuy có chút khó hiểu, S đại nổi danh khắp cả nước, chất lượng sinh viên nhìn chung khá cao, rất ít xảy ra trường hợp mất cắp, cho dù mất đồ cũng sẽ có người gửi đến văn phòng ký túc xá.
Vì sao mấy ngày rồi vẫn không tìm tới?
Nói rồi cậu có chút buồn cười: "Gần đây hai anh cũng quá xui xẻo rồi."
Tào Nặc dùng điện thoại của Phương Đại Thành gọi điện rất là phiền muộn: "Mấy ngàn lận đó, ba anh phải đi làm một tháng mới mua được đó."
Nụ cười trêu chọc trên mặt Ninh Tuy đột nhiên biến mất, bản thân có lẽ may mắn hơn có được một hệ thống, nhưng Tào Nặc chỉ là con của một gia đình lao động bình thường, đột nhiên mất mấy ngàn tệ, khẳng định thương tâm muốn chết.
Đã qua mấy ngày rồi vẫn không nói với mình khẳng định cũng không muốn đưa ra lời cầu cứu, nói không chừng đã ăn mấy bữa bánh bao rồi.
Ninh có thể hiểu được, cảm giác này cũng giống như thời gian trước khi ở cô nhi viện khó lắm mới được một miếng bánh, nhưng bản thân lại không cẩn thận làm rơi mất.
"Có thể báo cảnh sát không?" Ninh Tuy đi đến góc cầu thang, nghiêm túc cho hắn ý kiến.
Phương Đại Thành ở một bên nhỏ giọng nói: "Chắc không được đâu, điện thoại khấu trừ vẫn chưa đạt đến giá trị lập án."
"Vậy có thể kiểm tra máy giám sát không?"
Tào Nặc bực bội nói: "Chuyện này bọn anh cũng đã đến văn phòng hỏi rồi, nhưng bên đó không cho xem giám sát."
Các giáo viên trong văn phòng thường xuyên vắng mặt, một số cán bộ sinh viên sẽ phụ trách, Ninh Viễn Minh và Dương Nghiêm Hoài đều là thành viên của hội sinh viên, mấy cán sự đó sẽ có ý tốt giúp bọn họ mới phải.
Kỳ thật nhân khí của Quý Chi Lâm trong trường rất cao, năng lực cũng rất mạnh, nếu hắn đến hội sinh viên đó yêu cầu, khẳng định có thể xem được máy giám sát.
Nhưng hiện tại Ninh Tuy không còn là bạn trai của Quý Chi Lâm nữa, hơn nữa còn trở thành chị dâu của hắn, Quý Chi Lâm có thể giúp được sao?
Cân nhắc đến tâm trạng của Ninh Tuy cho nên hai người bạn cùng phòng không nhắc đến chuyện này.
"Thế này đi, các anh đến bệnh viện số một chờ em, dùng điện thoại của em trước, chuyện giám sát em sẽ nghĩ cách."
"A Tuy, anh thật sự muốn mời em ăn cơm." Tào Nặc ở bên đầu dây bên kia điện thoại cảm kích đến rơi nước mắt.
Mặc dù ở trong ký túc xá của bọn họ Ninh Tuy là người nhỏ tuổi nhất, xuất thân nghèo khó nhất, nhưng kinh ngạc nhất chính là khiến người khác cảm thấy tín nhiệm, có người bạn như cậu, cả đời này đều không phí.
Quả thật trước đó đã hời cho Quý Chi Lâm rồi!
Tuy bác sĩ gia đình nói Quý Úc Trình chỉ bị gãy xương không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nhưng ông cụ vẫn nghiêm túc để quản gia đưa Quý Úc Trình đến bệnh viện VIP của nhà mình làm kiểm tra toàn thân, xem thử bình thường thiếu hụt dinh dưỡng ở chỗ nào, sau đó nhanh chóng bù trợ lại.
Ninh Tuy đã học năm ba nên không có tiết học, đương nhiên đi cùng.
Ở trên xe ôm lão công thực vật của mình, nhìn thạch cao sưng vù dưới chân cùng gương mặt tái nhợt của hắn, Ninh Tuy cảm thấy vô cùng tội lỗi.....! nghi ngờ ngón chân của Quý Úc Trình là bị tư thế ngủ của mình làm cho gãy.
Quý Úc Trình có thể cảm nhận được lương tâm cắn rứt của vợ nhỏ, điều này thể hiện ở việc vợ nhỏ thỉnh thoảng sẽ kéo ông quần của hắn lên nhìn, như thể bị ám ảnh cưỡng chế muốn xem chân hắn thế nào.
Tất nhiên Quý Úc Trình không muốn khiến vợ nhỏ vì chuyện mình không làm ra này mà cảm thấy óc lỗi, nhưng hắn không thể động, cũng không thể nói chuyện, căn bản không có cách nào khai thông với vợ nhỏ.
Huống chi......!Chuyện này cũng quá mất mặt, không hợp với thân phận đường đường là đại thiếu gia Quý thị của hắn.
Quý đại thiếu gia thật sự muốn giả bệnh đến chết.
Tào Nặc và Phương Đại Thành đang đợi ở lối vào bệnh viện.
Ninh Tuy và quản gia đưa Quý Úc Trình ngồi trên xe lăn đưa vào kiểm tra, nếu không phải lần này đến tìm Ninh Tuy lấy điện thoại, Tào Nặc và Phương Đại Thành làm sao có cơ hội tận mắt nhìn nhân vật như Quý Úc Trình.
Vội vàng nhìn một cái, hai người đều ngơ ngẩn.
Tuy đã trở thành một người thực vật, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng khuôn mặt nhắm mắt dưỡng thần kia vẫn phi thường tuấn tú, đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật, với mấy người phàm nhân như bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp.
Đợi Ninh Tuy đi ra, hai người suýt chút nữa quên mất chuyện điện thoại, lôi kéo Ninh Tuy tỉnh ngộ: "Khó trách không thấy tinh thần em không tốt......."
"Em xem sau khi em kết hôn xong tan học liền lập tức về nhà, chúng ta còn chưa vui vẻ tụ họp.
Lần này Phương Đại Thành mời cơm, xua tan khí mốc cho anh, A Tuy, em cũng đi cùng đi."
Thật ra, trước đây khi quen với Quý Chi Lâm, Ninh Tuy thường cùng bạn cùng phòng ra ngoài leo núi rèn luyện sức khỏe vào cuối tuần.
Gần đây sau khi có một người chồng thực vật, Ninh Tuy quá tập trung vào việc kiếm tiền, sợ rằng cây rung tiền của mình sẽ bay mất, mỗi ngày khi tan học từ trước về nhà đều canh giữ bên người Quý Úc Trình.
Hai người bạn cùng phòng hiu quạnh muốn chết đi được.
Ninh Tuy xấu hổ nói: "Em hát rất khó nghe."
Khó nghe lắm sao?
Quý đại thiếu gia ở trong phòng rất hứng thú, còn bổ sung trong một trăm việc sau khi tỉnh lại: Nghe vợ nhỏ hát cho mình.
Tào Nặc ôm vai Ninh Tuy: "Có sao đâu? Ở trước mặt bọn anh còn ngại mất mặt à?"
Ninh Tuy được nói làm cho kích động, cười: "Vậy hai anh xuống lầu chờ em trước, em chờ quản gia quay lại sẽ nói với ông ấy một tiếng rồi xuống tìm bọn anh."
Quý Úc Trình ở trong phòng bệnh hơi sửng sốt, đáp ứng luôn rồi?
Sẽ về nhà rất muộn sao?
Buổi tối có về nhà ngủ không?
Mặc dù biết vợ nhỏ cũng có cuộc sống riêng của mình, nhưng hôm nay khó lắm vợ nhỏ mới không có tiết, Quý Úc Trình còn cho rằng có thể ở cùng vợ nhỏ cả ngày thoải mái nằm trên giường.
Tâm trạng của người thực vật bỗng trở nên rất kém.
Hai người bạn cùng phòng vừa đi, quản gia liền mang theo báo cáo kiểm tra quay lại, nói với Ninh Tuy: "Cũng may không có chuyện gì, nếu không lãi gia sẽ lo lắng không nguôi, nhưng sau này cần bổ sung thêm chút canxi."
Trong lòng Ninh Tuy cũng an tâm hơn phần nào: "Không sao thì tốt rồi, lát nữa cháu phải cùng bạn đến một chỗ, ngài cùng Quý tiên sinh về trước đi, hôm nay trời lạnh, khi về tăng nhiệt độ trong xe lên một chút."
Quản gia gật đầu nói: "Vẫn còn hai lần kiểm tra nữa, làm xong bọn tôi sẽ về, ngài yên tâm."
Hai người đẩy cửa bước vào, Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh, hàng mi đen phủ bóng dưới làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú vẫn trầm tĩnh như trước, phảng phất như không có chuyện gì bên ngoài có thể ảnh hưởng đến hắn.
Ninh Tuy đi qua, lại cầm lên một chiếc gối đầu khác, cúi người kê gối sau lưng hắn lên cao một chút.
Mặc dù người thực vật không có cảm giác cùng ý thức, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy quá đáng thương, cậu vẫn muốn khiến lão công thực vật thoải mái hơn chút.
Ninh Tuy đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, chú quản gia, cha mẹ của Quý tiên sinh đâu?"
Cậu chỉ gặp cha mẹ của Quý Úc Trình trong tiệc cưới hơn một tiếng trước, sau đó không từng nhìn thấy họ nữa, lần trước ra nước ngoài điều trị cũng không thấy bọn họ gọi một cuộc điện thoại về.
Quý Chi Lâm thì không nói, hắn cùng Quý Úc Trình không quá hòa thuận, xem ra trong toàn bộ Quý gia chỉ có lão gia tử quan tâm đến bệnh tình của Quý Úc Trình.
Quản gia nói: "Bọn họ có công việc riêng của mình, một năm