"Nghe nói hôm nay người của phòng số 402 đi bệnh viện tìm Ninh Tuy để lấy điện thoại."
Dương Nghiêm Hoài gặm táo, trợn trắng mắt: "Điện thoại mất rồi thì thôi, mua cái mới là được, còn phải mượn nữa? Nhìn xem người trong ký túc xá bọn họ nghèo đến mức nào."
Chiếc xe phiên bản giới hạn lần trước xuất hiện khiến hắn xấu hổ, nhưng hắn vẫn không thể xóa nó khỏi trí não.
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh có thể quên chuyện đó từ lâu nhưng đối với Dương Nghiêm Hoài mà nói, đó là một ngày vinh quang nhất trong suốt quá trình học đại học của hắn.
Vất vả lắm mới có một ngày như vậy, nhưng cuối cùng lại bị phá hoại, ánh đèn sân khấu đều bị cướp đi, hắn sao có thể không ôm hận?!
Vì vậy chỉ cần 402 có một chút biến động nhỏ thôi(1), hắn lập tức buôn chuyện.
(1) Nguyên văn 风吹草动: Gió thổi cỏ lay, biến động nhỏ.
Mặc dù gia cảnh của hắn không tốt bằng những người bạn như Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh, nhưng dù sao hắn cũng được coi là gia đình khá giả, đủ để hắn chế nhạo Tào Nặc và Phương Đại Thành.
Ninh Viễn Minh không quan tâm đến chuyện của hai người bạn cùng phòng với Ninh Tuy, đối thủ của y chỉ có một người là Ninh Tuy.
"Đến bệnh viện?"
Chẳng lẽ tình huống thân thể của Quý Úc Trình xảy ra vấn đề gì, vừa từ nước ngoài điều trị trở về, lại bị đưa đến bệnh viện?
......! Lần trước thì không tính, Ninh Tuy cùng ra nước ngoài có thể xem là bổn phẩn của một người vợ, nhưng Quý Úc Trình đến bệnh viện trong nước, Ninh Tuy cũng thời thời khắc khắc đi theo hắn sao?
Điều này thật sự khác xe với tính cách của Ninh Tuy.
Trước kia khi Quý Chi Lâm đến trường đại học khác tham gia trận đấu bóng rổ, cậu ra chưa bao giờ đeo bám suốt ngày như vậy.
Thêm lần trước nữa nhìn thấy cậu ta vui vẻ cùng bạn bè trong vòng.........
Suy đoán vô lý trong đầu Ninh Viễn Minh lại hiện lên.
Y càng suy nghĩ tâm tình càng buồn bực, một sự thôi thúc tìm hiểu mạnh mẽ rốt cuộc chuyển động.
"Tớ ra ngoài một chuyến." Ninh Viễn Minh cầm áo khoác vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Sau khi Quý đại thiếu gia trở thành người thực vật vẫn luôn ở trong nhà cũ Quý gia, lão gia tử giữ chặt hắn trong mắt, không bao giờ chấp nhận bất cứ người nào đến thăm, muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời.
Nhưng hiện tại bọn họ đến bệnh viện, nhất định có thể gặp được bọn họ, tìm ra chút manh mối và đối mối trong mọi việc.
Ninh Viễn Minh vừa xuống xe liền phát hiện Quý Chi Lâm cũng tới, đang ở chỗ đậu xe.
Mấy ngày không gặp, sắc mặc Quý Chi Lâm có chút tiều tụy, ngay cả một giáo thảo(2) cũng có chút lôi thôi lếch thếch(3).
(2) Giáo thảo 校草: Hot boy của trường.
(3) Nguyên văn 不修边幅 (bùxiūbiānfú): Lôi thôi lếch thếch, không chú ý cách ăn mặc, không chỉnh tề, không gọn gàng.
Tầm mắt hai người đối nhau, Quý Chi Lâm có chút khó hiểu tại sao lại gặp được Ninh Viễn Minh ở đây.
Thấy Quý Chi Lâm không có ý định chào hỏi, Ninh Viễn Minh hơi xấu hổ, chủ động đi qua: "Anh Lâm, anh tới thăm anh trai anh sao?"
"Anh bị cảm, đến bệnh viện lấy thuốc." Quý Chi Lâm nghe vậy cau mày: "Hôm nay Quý Úc TRình cũng đến khám bệnh?"
Hiện tại đến hai chữ "anh trai" hắn cũng không muốn gọi, mỗi khi nhắc đến người này liền nghĩ tới những lời đau lòng mà Ninh Tuy đã nói, cùng chuyện Ninh Tuy kéo bản thân vào danh sách đen.
Ninh Viễn Minh làm sao có thể nói bản thân đến điều tra tin tức, vội nói: "Em cũng có chút không thoải mái, đến bệnh viện khám thử."
"Ồ." Quý Chi Lâm chiếu lệ gật đầu.
Ninh Viễn Minh cho rằng hắn sẽ quân tâm hỏi mình chỗ nào không khỏe, trước tiên ở trong lòng tìm các triệu chứng và các bộ phận cần khám.
Kết quả Quý Chi Lâm "Ồ" một tiếng cho xong, quay đầu nhìn về hướng cành cây trụi lá bên cạnh, hoàn toàn không tưởng tượng(4) được.
(4) Nguyên văn 下文: Nói một cách tương đối thì là sự phát triển của tình hình hiện tại khó có thể tưởng tượng.
(Mình tra trên hinative thì là như vậy)
Ninh Viễn Minh: "........"
Ninh Viễn Minh nhất thời cảm thấy gai gai trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người càng ngày bế tắc.
Trước khi gả thay, Quý Chi Lâm đối xử với Ninh Viễn Minh thậm chí còn tốt hơn cả Ninh Tuy, trong kỳ nghỉ còn cùng nhau bay ra nước ngoài chơi, mỗi khi đến lễ hội còn chuẩn bị quà cho Ninh Viễn Minh.
Mặc dù người yêu hắn là Ninh Tuy, Ninh Viễn Minh chỉ là quá khứ, nhưng hắn thường xuyên vì Ninh Viễn Minh mà cho Ninh Tuy leo cây(5), hơn nữa sẽ đặc biệt chú ý không nhắc đến Ninh Tuy trước mặt Ninh Viễn Minh, tương đối để tâm đến tâm trạng của Ninh Viễn Minh.
(5) Nguyên văn 放鸽子: Nghĩa đen có nghĩa là "thả chim bồ câu", tuy nhiên trong văn nói thường được sử dụng với nghĩa "cho leo cây" hay "thất hẹn" tương đương với "没来","爽约".
Nhưng gần đây, hắn không những không chủ động đến tìm Ninh Viễn Minh, thậm chí Ninh Viễn Minh gửi mấy tin nhắn cho hắn, hắn đều không trả lời.
Giống như chỉ sau một đêm hai người cách nhau càng xa.
Tại sao, bởi vì hối hận vì mình đã tự tay dâng Ninh Tuy cho anh trai hắn sao?
Trong lòng Ninh Viễn Minh tựa hồ bị thứ gì đó ngăn chặn lại.
Bầu không khí giữa hai người trở nên cứng ngắc, Quý Chi Lâm bồi thêm một câu nói: "Vậy anh vào trước đâu."
Đúng lúc này,