Ninh Tuy hơi loạng choạng, suýt chút nữa cùng Quý Úc Trình ngã xuống đất.
Khoảnh khắc Quý Úc Trình mất ý thức ngã vào lòng cậu, cơ thể yếu ớt trượt xuống, bước chân của Ninh Tuy buộc lòng phải lùi lại phía sau, sau lưng bị vóc người cao lớn của người đàn ông ép lên bức tường lạnh lẽo.
Từ góc độ của cửa sổ cuối hành lang, cậu giống như đang bị một người đàn ông vừa thức tỉnh áp sát vào tường với tư thế xâm lấn từ trên cao nhìn xuống, thậm chí không dứt ra được mà ngưỡng cổ, sọ khỉ sau đầu dán lên tường không thể động đậy.
Hai tay Quý Úc Trình buông xuống, đầu vùi dưới hõm cổ, khuôn mặt tái nhợt nóng bừng áp vào cổ cậu, hai người áp chặt với nhau, lồ ng ngực Quý Úc Trình đang phập phồng trong lòng cậu, hơi thở nóng rực và nặng nề phả lên cần cổ, từng cái từng cái nóng hôi hổi run run như thể đang hôn.
Không khí lạnh lẽo trong hành lang bệnh viện tương phản rõ rệt với những con nóng.
Sau khi làm ấm cơ thể, toàn thân Ninh Tuy đột nhiên nổi da gà, cậu vô thức cụp mắt, tầm mắt rơi trên người trong lòng.
Đôi mi của người đàn ông cao lớn khẽ run, quét cọ trên cổ cậu vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối.
Tim Ninh Tuy đập thình thịch, lần đầu tiên nhận ra lão công thực vật trong lòng mình là một người sống.
Âm thanh "tích tích tích" truyền đến từ thiết bị thiết bị rút phích cắm trong phòng bệnh.
Ninh Tuy là người phản ứng đầu tiên, hô lớn: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Con ngươi của lão gia tử rụt lại, cũng lập tức phản ứng lại: "Bác sĩ! Mau cứu lấy cháu tôi!"
Sau tiếng bước chân vội vã hỗn loạn trên hành lang, Quý Úc Trình lại bị đưa vào phòng phẫu thuật, đèn của phòng phẫu thuật lại được "tách" bật lên lần nữa.
Viện trưởng chưa kịp đi vào liền bị lão gia tử kéo lại, động viên mà vỗ vỗ tay lão gia tử: "Nếu có thể tỉnh lại, có nghĩa đã qua cơn nguy kịch, xin hãy yên tâm, trường hợp xấu nhất tiếp theo cũng chẳng qua quay lại tình huống trước đó."
Chỉ cần có thể sống, Úc Trình còn trẻ như vậy.....!chỉ cần có thể tỉnh lại, ông sẽ không ép buộc Úc Trình thành cỗ máy công việc!
Quý Vân và Quý Dật liếc nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ tái nhợt.
Quý Úc Trình là một người có tâm lý ăn miếng trả miếng cực nặng, thủ đoạn ác liệt, ghét sự phản bội, năm đó hắn tiếp nhận quản lý Quý thị, Quý Vân và Quý Dật muốn cạnh tranh với hắn, hắn ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng sau lưng không ngần ngại làm Quý Vân và Quý Vân trở thành phế vật trong mắt cổ đông vì khiến Quý thị thiệt hại nặng nề.
Thủ đoạn này tàn nhẫn đến mức hắn nằm trên giường hai năm, tất cả cổ động trong Quý thị cũng đều đứng về phía lão gia tử, không cho pháp Quý Vân và Quý Dật đảm nhận vị trí nào.
Hiện tại bọn họ cho rằng hắn sắp chết rồi, đến ép Ninh Tuy giao cổ phần, đợi hắn hoàn toàn hồi phục tỉnh lại, bọn họ phải làm gì đây?
Quý Vân càng nghĩ càng mờ mịt, vô số hậu hoạn.
Năm đó Quý Úc Trình quan tâm bà và Quý Dật là chú và cô, cho nên không nhổ cỏ nhổ tận gốc, nhưng lần này bị ép tới cửa phòng bệnh, không tức giận đến cùng nhưng đối bọn họ không nương tay......
Bà rùng mình, nhịn không được thu lại chiếc áo khoác lông chồn, đi tới trước mặt Ninh Tuy cười nói: "Thật ra tối nay tôi và chú Úc Trình chỉ là đùa giỡn, để Tiểu Tuy cười rồi.
Đợi Úc Trình tỉnh lại, hai người cùng tới nhà cô ăn cơm đi."
Ánh mắt Ninh Tuy vẫn rơi trên cửa phòng phẫu thuật, phối hợp cười hai tiếng: "Ha ha, trò đùa này thật buồn cười."
Sắc mặt Quý Dật không được tốt lắm, nhưng cũng không đồng ý nhìn Quý Vân biến chiến tranh thành tơ lụa(1), cuối cùng toàn bộ sự thù hận đều rơi trên người mình.
(1) Biến chiến tranh thành tơ lụa 化干戈为玉帛: Có nghĩa là dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
Ông ho thành tiếng, nói: "Đúng, thật ra trước khi đến chú và cô con đã bàn bạc với nhau, Úc Trình là người rất coi trọng đồ vật và người của mình, người khác đụng vào cũng không được, chuyện này chúng ta đã sớm đoán ra, là cố ý, chúng ta cũng hy vọng Úc Trình mau chóng khỏe lại, chuyện này chẳng đã k1ch thích được nó tỉnh lại rồi sao?"
Ông Quý ở bên cạnh tức đến phát run, dùng quải trượng đánh tới: "Cút cho tao!"
Hai người vừa kinh hồn vừa xấu hổ, nhanh chóng nhân cơ hội bỏ chạy.
Khi Quý Dật vội vàng vào thang máy đụng phải Ninh Thần, Ninh Thần vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."
Quý Dật và Quý Vân bước vào thang máy liếc nhìn ba người Ninh gia, ánh mắt đầy khinh thường.
Nghe thấy Ninh Tuy thừa kế gia sản, bọn họ liền vội vàng đỏ mắt chờ mong chạy đến? Quên chuyện ép hôn khi đó rồi?
Người của Ninh gia này thật là dáng vẻ xấu xí.....
Nếu như nói thật, vẫn chỉ có Ninh Tuy có thể lọt vào mắt bọn họ.
Cửa thang máy đóng lại, Ninh Thần không hề để tâm đến sự khinh miệt của chú và cô Quý gia, tâm trí hắn lúc này tràn ngập sự kinh ngạc......!cùng kích động.
Hắn khó nhịn mà đi tới, đến chỗ Ninh Tuy đang dựa vào tường lên tiếng: "Sao em không nói sớm? Làm anh hiểu nhầm."
Khó trách lúc trước khi y gọi điện cảnh cáo Ninh Tuy, thoạt nhìn Ninh Tuy không có chút vội vàng nào, bộ dạng thực bình tĩnh.
Tước khi xảy ra chuyện Quý Úc Trình cư nhiên đã thích Ninh Tuy rồi, còn nói rõ cái gì mà.......!Cũng không biết tại sao Ninh Tuy có bản lĩnh như vậy, khiến người luôn lạnh lụng như Quý Úc Trình không cần ngại xuống tay với người yêu của em trai.
Nhưng chỉ như vậy, những người trong vòng trước kia cười nhạo Ninh gia vì muốn bò lên làm quen Quý gia sẵn sàng ép con trai xung hỉ, cuối cùng cũng có thể im lặng.
Không phải Ninh gia bọn họ dùng mọi cách thượng vị, mà là Quý Úc Trình cầu bọn họ gả Ninh Tuy qua!
Có Quý Úc Trình hỗ trợ, Ninh gia cuối cũng có chỗ đứng vững trong vòng này.
Ninh Tuy quả thật không muốn nói hơn nữa chữ với người anh rẻ tiền này.
Cậu quay người nhìn về phía trợ lý Chu: "Có thể giúp tôi tiễn khách không?"
Trợ lý Chu tiễn Ninh Thần tới thang máy: "Đại thiếu gia nhà tôi cần an tĩnh, mời ba người."
Đóng cửa tiễn khách, Ninh Thần cũng không bận tâm, kéo mẹ Ninh vẫn muốn tới nói chuyện với Ninh Tuy hai câu vào thang máy.
"Quý đại thiếu gia vẫn chưa hồi phục, lúc này đừng nên quấy rầy bọn họ."
"Nhưng thằng nhóc Ninh Tuy này, con thật sự nhìn lầm rồi." Ninh Thần nói: "Hôm nay vừa đến, thật không nghĩ ra."
Trước chuyện gả thay, tất cả mọi người đều cho rằng Quý Úc Trình sẽ không tỉnh lại, sống không được mấy năm, tài sản của Quý gia trong tương lai đều sẽ rơi vào tay Quý Chi Lâm.
Ninh Thần cũng không ngoại lệ.
Cho nên khi Ninh Tuy kết hôn, Ninh Thần căn bản không nghĩ đến việc em trai này có thể giúp đỡ gia đình mình như thế.
Ngược lại là Ninh Viễn Minh, nếu như có thể thuận lý thành chương ở bên cạnh Quý Chi Lâm, như vậy sau này có thể dựa vào Quý gia, giúp Ninh gia lên như diều gặp gió.
Nhưng quả thật không ngờ đến, lúc này Quý Úc Trình không chỉ tỉnh lại, còn coi Ninh Tuy tựa như một con mắt của mình.
Hướng phát triển của chuyện này đột nhiên thay đổi.....
Quý Úc Trình vừa tỉnh, Quý Chi Lâm còn có thể giành được chút béo bở từ Quý gia sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Tuy thầm thở một hơi, vô ý nhìn sang Ninh Viễn Minh ở bên cạnh.
Đầu óc Ninh Viễn Minh quay cuồng, thần sắc mê mang, bước vào thang máy cũng là mẹ Ninh kéo bào, hai chân tê rần đứng trong góc thang máy, căn bản không để ý đến ánh mắt của anh trai.
Làm sao có thể?!
Sao Quý Úc Trình có thể nói ra những lời đó?! Trước khi tai nạn hắn cản bản không biết Ninh Tuy!
Hắn thậm chí còn không nhớ tên người mà được Quý Chi Lâm dẫn đến Quý gia mấy chục lần ———.
Đến tên mình hằn cũng không nhớ, Ninh Tuy lại có thể được hắn nhìn trúng, còn thèm muốn suốt ba năm?
Còn quấn mãi không bỏ?
Ninh Viễn Minh như bị một cái tát đánh vào mặt, trong lòng tựa như có vạn con kiến đang bò.
...........
Bên này, Ninh Tuy đang ngồi xuống chiếc ghế dế dài tường, suy nghĩ một lát, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Mãn: "Buổi từ thiện ngày kia, nhiều người không?"
Mấy năm nay Lâm Mãn vẫn luôn làm việc bất kể ngày đêm, tất nhiên giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi, rất nhanh trả lời: "Loại tiệc từ thiện này chỉ nhìn địa vị, làm sao vậy?"
Ninh Tuy đáp: "Em muốn tham dự, giúp em chuẩn bị một chút."
Lâm Mãn có chút kinh ngạc: "A Tuy, chẳng phải em luôn không thích mấy loại tiệc này sao?"
Không thích là một chuyện, nhưng bây giờ Quý Úc Trình và Quý lão gia loạn trong giặc ngoài, Ninh Tuy cũng không thể để bệnh nhân bảo vệ như vậy.
Cậu đáp: "Em sẽ đến đó với thân phận Phương."
Lâm Mãn không hỏi thêm, trên thực tế trong vòng đã lan truyền nhiều chuyện, huống chi là chuyện của Quý gia, chuyện Quý Úc Trình hôn mê đã truyền đến tai hắn vào hai tiếng trước, hắn đoán Ninh Tuy đột nhiên quyết định nhận thân phận Phương có thể liên quan đến chuyện này.
"Được, anh sẽ giúp em chuẩn bị âu phục."
Gửi xong tin nhắn cất điện thoại, Ninh Tuy xoa xoa mặt.
Bên ngoài bệnh viện lạnh lẽo, hai tay cậu lạnh như băng, nhưng gò má và cổ vẫn nóng, như thể vẫn còn hơi thở sót lại khi ban nãy Quý Úc Trình vùi đầu dưới cổ cậu.
Những gì Quý Úc Trình nói quá có sức kinh sợ, đến mức dọa cậu choáng váng, trong một khoảnh khắc cậu cho rằng những gì Quý Úc Trình nói là thật.
Nhưng chuyện này là không thể, ba năm trước Quý Úc Trình căn bản chưa từng gặp cậu, lần phỏng vấn đó cũng chỉ có một mình cậu nhìn thấy bởi vì Quý Úc Trình quá đẹp trai, còn liếc nhìn thêm vài lần.
Đối với "thèm muốn", "không thể không có em ấy" gì đó lại càng không thể.
Cho nên Quý đại thiếu gia vừa tỉnh, nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài bệnh viện, tiện tay thay cậu giải vây?
......!Điều này quả thật khác xa với suy nghĩ của Ninh Tuy về Quý Úc Trình.
Cậu vẫn cho rằng vị Quý đại thiếu gia trong lời đồn là người máu lạnh tàn nhẫn khiến người phẫn nộ, không có hứng thú với chuyện của người khác.
Huống chi cậu là công cụ xung hỉ mà Quý