Chương 03: Ngươi có bản lĩnh thì sau này đừng có đụng vào bản điện hạ nữa!
Edit: Dii
Beta: Yuyu
baychimcuadang.wordpress.com
___________________
Đây là lần đầu Nhị hoàng tử Yến quốc đi sứ, tất nhiên là phải dùng kiểu xe ngựa tốt nhất của hoàng thất Yến quốc rồi.
Không gian bên trong đủ rộng để đặt một chiếc giường nhỏ mềm mại, ánh nến đầu giường lung lay theo nhịp xóc nảy của thân xe, không ngừng lắc lư qua lại.
Một bức bình phong bằng gỗ được kéo ngang ra, che đi toàn bộ ám muội và vuốt ve, ánh nến phản chiếu bóng người mờ ảo trập trùng lên bức bình phong.
Khi giường nhỏ dần rung lắc dữ dội hơn, giọng nói vừa nhẹ vừa khàn của Úc Diễn chợt vang lên: "Không, không được..."
"Không được...bên trong..."
Người ở trên dừng lại trong giây lát, hai cánh tay chống xuống giường nổi lên gân xanh, giống như đang cố kiềm chế thứ gì đó.
Không một càn quân nào có thể ngừng ngay lúc này.
Mục Vân Quy ngẩng đầu, con ngươi tối đen, xen lẫn vài vệt đỏ.
Hắn muốn một phát húp trọn.
Hắn muốn đánh dấu người trước mặt.
Bất chấp tất cả.
Úc Diễn nằm sấp trên giường mềm nên không thấy được vẻ mặt của người kia, nhưng y vẫn nhận ra tin hương trà xanh bao phủ khắp nơi đang dần nồng nặc hơn. Úc Diễn vô thức sợ hãi, bèn cuộn tay chân lại, cố gắng giữ vững lý trí sắp sụp đổ: "Vân Quy..."
Dường như giọng nói mong manh ấy đã giúp Mục Vân Quy tỉnh táo lại, một lát sau, hắn mới từ từ thở phào một tiếng, vén mấy sợi tóc dài tán loạn của Úc Diễn lên: "Được, nghe chủ nhân vậy."
Hắn cúi đầu, cắn lên nốt ruồi nhỏ khuất sau cổ y, truyền tin hương vào.
Người trong lòng run rẩy dữ dội hơn, được Mục Vân Quy ôm chặt.
Sau đó, hắn chầm chậm tách ra.
Cả người Úc Diễn xụi lơ, đuôi mắt ửng hồng, nhịp thở dồn dập, trông vừa oan ức vừa đáng thương.
Cảm giác ở trong xe ngựa khác hẳn với lúc trước.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bất kỳ tiếng động nào cũng có thể bị người ngoài nghe thấy, Úc Diễn đã căng thẳng muốn chết, nhưng vì thế y lại càng nhạy cảm và dễ động tình hơn. Khiến Mục Vân Quy dần "vào" sâu hơn.
Eo của y sắp gãy luôn rồi.
Úc Diễn quay đầu sang bên cạnh, thấy nam nhân đã đứng dậy, quay lưng nhặt quần áo đang nằm lung tung trên sàn lên. Trên tấm lưng rắn rỏi của thanh niên bám một lớp mồ hôi mỏng, đường cong cơ bắp lộ ra theo động tác của hắn.
Úc Diễn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Mục Vân Quy nhanh tay mặc đồ vào, rồi xoay người lại.
Úc Diễn bực bội, y dời ánh mắt đi.
Mục Vân Quy thả quần áo của Úc Diễn xuống đầu giường, kéo chăn qua bọc người lại kĩ càng, tiện thể đốt ức chế hương trên bàn, dáng vẻ cấm dục như vừa mới đọc kinh Phật xong.
Úc Diễn: "..."
Mục Vân Quy bình tĩnh nói: "Thuộc hạ tìm chút nước đến cho chủ nhân."
Không chờ Úc Diễn trả lời, thậm chí Mục Vân Quy còn không bảo xe ngựa dừng lại, vén một góc màn cửa lên, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, biến mất trong đêm.
Úc Diễn: "..."
Dù sao cũng lên giường nhiều lần thế rồi, mới nãy còn giày vò y thành cái dạng này, dỗ y hai câu thì chết à?
Đáng đời ngươi tới giờ vẫn còn độc thân.
.
Xe ngựa chạy không ngừng trên đường núi trong rừng, trước đó, Mục Vân Quy đã cho lui hết đám thủ vệ canh giữ xung quanh xe ngựa của Úc Diễn, chỉ để lại một gã đánh xe không biết võ nghệ.
Màn đêm tĩnh lặng, bóng dáng Mục Vân Quy nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Cùng lúc đó, ở một nơi tối tăm nằm sâu trong rừng, có người giương cung lên, chĩa mũi tên về phía cửa sổ xe của Úc Diễn.
Dây cung căng chặt, thủ thế chờ bắn.
Trong rừng chợt lóe lên một vệt ánh bạc.
Người áo đen kia chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, máu tươi nóng hổi trào ra, chưa kịp kêu lên đã rớt từ ngọn cây xuống đất.
Ai đó đã bắt được cung tên vừa rơi xuống.
Mục Vân Quy thu dao găm lại, rút từ trong túi ra ba mũi tên, rồi dứt khoát bắn hết đi.
Bỗng có ba bóng đen rơi từ ngọn cây phía xa xuống đất.
Hắn còn không thèm nhìn, lại rút thêm ba mũi tên nữa...
Mười hai mũi tên, không chệch phát nào.
Một lát sau, Mục Vân Quy thả người nhảy xuống.
Hắn tiện tay vứt cung tên lại, lướt nhanh qua đống thi thể trên mặt đất, đi tới trước mặt một người áo đen.
"Đừng... Đừng giết ta..."
Những tên kia đều bị đâm trúng chỗ hiểm, chỉ riêng tên này bị đâm trúng đùi.
Do Mục Vân Quy cố ý giữ lại một người sống.
Mục Vân Quy ngồi xổm xuống, vẻ mặt bình tĩnh: "Giọng Giang Đô à, vậy ngươi không phải là sơn phỉ."
Người áo đen ngẩn ra, co rúm lại không dám trả lời.
Mục Vân Quy hỏi: "Ai phái ngươi tới?"
Người áo đen chưa kịp trả lời thì Mục Vân Quy đã hỏi tiếp: "Có quan hệ gì với Mạnh Trường Châu?"
Mạnh Trường Châu, chính là sứ thần được ngoại thích phái đi lần này, cũng là hắn đề nghị bọn họ lên đường suốt đêm.
Ánh mắt tên áo đen kia chợt lóe sáng, ngập ngừng nói: "Ta...Ta không biết ngươi đang nói cái gì..."
Mục Vân Quy buông mắt, dường như trên mặt hắn thoáng hiện vẻ giễu cợt. Sau một khắc, hắn rút mũi tên trên đùi tên áo đen kia ra rồi đâm mạnh vào cổ họng đối phương.
Một nhát chí mạng.
Làm xong mọi thứ, Mục Vân Quy ngồi dậy, đầu tiên là sửa soạn lại quần áo, tháo bình nước treo bên hông ra, cẩn thận phủi bụi bặm, rồi mới xoay người đi vào màn đêm.
baychimcuadang.wordpress.com
.
Màn xe bị vén lên, một bóng người lặng lẽ nhảy vào trong xe ngựa.
Động tác này đã kéo theo một làn gió thổi vào trong, ánh nến trên bàn chợt lay động.
Mục Vân Quy bước nhanh tới cạnh bàn nhỏ, dùng hai tay che lại, cứu lấy ánh nến sắp bị gió thổi tắt.
Giọng Úc Diễn yếu ớt, hình như buồn ngủ lắm rồi: "... Ngươi đi lâu quá."
"Chủ nhân tha tội." Mục Vân Quy đổ nước sạch vào chậu nhỏ, dùng nội lực hâm nóng nước, rồi mới bưng tới giường, "Vì không tiện tắm rửa ở đây, nên chủ nhân ráng chịu chút nhé."
Úc Diễn "Ừ" một tiếng, đỡ cái eo