Chương 04: Vẫn dễ dỗ như vậy
Edit: Cải
Beta: Yuyu + Dii
____________
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng đoàn xe cũng rời khỏi rừng núi, sau đó ghé qua một thị trấn để nghỉ ngơi và sửa soạn một lúc.
Xe ngựa dừng lại trước một quán trà, Mục Vân Quy nhảy người xuống ngựa, đi đến cạnh xe Úc Diễn: “Chủ nhân, chúng ta đến rồi.”
Không nghe thấy tiếng trả lời.
Mục Vân Quy đang định gọi tiếp thì chợt thấy một bàn tay vươn từ trong xe ngựa ra.
Hắn vô thức giơ tay đón lấy, nhưng lại bị người nọ tránh đi.
Mục Vân Quy: “…”
Gương mặt tuấn tú của thanh niên nhô ra ngoài, y ngước mắt nhìn sang tên đánh xe đang đứng ở một đầu khác của xe ngựa.
Tên đánh xe bị nhìn đến nổi da gà, vô thức giơ tay nghênh đón.
Úc Diễn được gã đỡ xuống ngựa.
Tay của Mục Vân Quy vẫn lơ lửng giữa không trung, ngón tay hơi cong lên, cứng đơ trong chốc lát, sau đó hắn lặng lẽ thở dài một hơi rồi buông tay xuống.
Chủ nhân nhỏ nhà hắn tức giận rồi.
Còn giận ghê gớm.
Úc Diễn giận là đúng.
Rất khó để xoa dịu một khôn quân bị trêu chọc đến động tình, ức chế hương lại vô dụng, tối qua y đã… Phải tự “giải quyết” tận hai lần mới thấy đỡ hơn.
Vừa nghĩ tới chuyện này là tức.
Hôm nay chắc chắn y sẽ không nói câu nào với Mục Vân Quy hết.
Úc Diễn nhanh chóng vòng qua xe ngựa rồi bước về phía quán trà, lúc đi ngang qua người Mục Vân Quy còn hung hăng lườm hắn một cái.
“… Hừ.”
Sau đó, y bình tĩnh tiến thẳng vào bên trong, không nhìn ngang liếc dọc nữa.
Khoé miệng Mục Vân Quy run lên, suýt nữa thì bật cười.
Giận mà sao cũng đáng yêu như thế nhỉ.
“Thống lĩnh đại nhân, ngài bị sao thế?” Một thị vệ bước đến bên cạnh Mục Vân Quy.
Nụ cười trên mặt hắn chợt tắt ngúm, Mục Vân Quy hờ hững nói: “Không có gì, tiếp tục tuần tra đi.”
Nói xong thì dắt ngựa xoay người rời đi.
Thị vệ dõi theo bóng lưng của hắn, mờ mịt và ngơ ngác một lúc lâu.
Là gã hoa mắt ư, vậy sao hồi nãy gã lại trông thấy thống lĩnh đại nhân mỉm cười?
… Thì ra người này cũng biết cười à?
…
Úc Diễn được thị vệ dẫn lên lầu hai.
Sứ đoàn đã bao trọn quán trà, nên người ngồi trong buồng riêng trên lầu hai đều là sứ thần, thấy y tới thì rối rít đứng dậy hành lễ.
Úc Diễn cũng không ngồi xuống ngay, y quét mắt tìm kiếm một vòng mấy buồng riêng khác, cuối cùng cũng thấy một người ngồi một mình trong buồng riêng ở cuối hành lang.
Úc Diễn cười gằn trong lòng một tiếng, y vẫy lui thị vệ, bước về phía đó.
“Sao Mạnh đại nhân lại ngồi một mình ở đây thế, không ngại để bản điện hạ ngồi xuống uống một ngụm trà chứ?”
Giọng nói bất ngờ vang lên của Úc Diễn đã khiến đối phương giật bắn mình, ông ta hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Hai bên tóc mai của Mạnh Trường Châu đã gần bạc phơ, trông hơi tiều tụy. Ông ta vừa mới hé miệng thì đã thấy Úc Diễn dứt khoát ngồi xuống, không hề để ý đến mình.
Mạnh Trường Châu: “…”
Úc Diễn dựa vào cửa sổ, lơ đễnh nhìn ra ngoài.
Mục Vân Quy đang cho ngựa ăn trong chuồng ngựa ở cách đó không xa.
Con ngựa thân đen chân trắng đứng cạnh hắn tên là Tiểu Hắc, là quà mừng sinh nhật hai mươi tuổi mà Úc Diễn tặng hắn, lúc mới về nó vẫn chỉ là một con ngựa non, được cả hai tự tay huấn luyện.
Nhưng nhóc con này bám Mục Vân Quy hơn, giờ đang dụi đầu vào ngực hắn.
Mục Vân Quy không thể ngăn nó quấy rối, đành khẽ vuốt bờm ngựa.
Hắn xoay người về phía cửa sổ, ánh mặt trời làm tôn lên đường nét sắc sảo tuấn mỹ của gương mặt hắn.
Tay Mục Vân Quy hờ hững vỗ lên bờm ngựa, dường như phát hiện ra ánh mắt của Úc Diễn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng y.
Từ xưa đến này, Mục Vân Quy đều đứng ở nơi mà hắn và Úc Diễn có thể dễ dàng nhìn thấy nhau.
Vành tai Úc Diễn như bị phỏng, vội vàng dời mắt đi.
Cũng may Mạnh Trường Châu ngồi ở đối diện đang có tâm sự, nên không nhìn thấy dáng vẻ bối rối hiếm có của Nhị hoàng tử điện hạ.
Úc Diễn hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Mạnh đại nhân không có gì muốn nói với ta sao?”
Mạnh Trường Châu ngừng uống trà.
Nhưng dù sao ông ta cũng là sứ thần do ngoại thích phái tới, chỉ trong chốc lát đã bình tĩnh lại, thậm chí còn mỉm cười với Úc Diễn: “Hạ quan không hiểu lắm, điện hạ đang nói gì thế?”
Úc Diễn không muốn tốn thời gian với ông ta, nói thẳng: “Không có gì đâu, chỉ là hôm qua có vài kẻ xấu muốn ám sát bản điện hạ, bị thị vệ của ta bắt được.”
Mạnh Trường Châu ngạc nhiên nói: “Là kẻ nào dám ám sát điện hạ vậy? May là ngài được trời phù hộ, nên mới bình yên vô sự.”
Ông ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu điện hạ không ngại thì cứ giao người cho hạ quan, chắc chắn hạ quan sẽ tra ra kẻ chủ mưu đứng phía sau.”
Úc Diễn vẫn không lên tiếng.
Y lặng lẽ nhìn Mạnh Trường Châu, sau đó nghiêng người, khẽ cười: “Sao ngươi biết kẻ muốn giết ta không phải là cướp trên núi?”
Vẻ mặt của Mạnh Trường Châu cứng đơ.
Bầu không khí trong buồng riêng chợt tĩnh lặng, tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng ngựa hí vang và tiếng bước chân của thị vệ đang tuần tra xung quanh đều trở nên rõ ràng hơn.
Úc Diễn nhìn ông ta chăm chú, ý cười nơi đáy mắt đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại lạnh lùng.
Ánh mắt này khiến Mạnh Trường Châu chợt nhớ tới Hoàng đế.
Không ai được phép coi thường vẻ uy nghiêm bẩm sinh ấy.
Thật ra tình huống hiện giờ rất đơn giản, Hoàng đế sắp qua đời, trong khi vị trí thái tử vẫn bị bỏ trống, còn quần thần thì chỉ lo chọn phe cho mình.
Úc Diễn thông minh từ nhỏ, dù xét năng lực hay thủ đoạn thì y vẫn là người thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử.
Nhưng khổ nỗi mẫu phi của y chỉ là một ả đào tầm thường ở Câu Lan*.
(*Câu Lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.)
Huyết mạch hoàng thất không thể để kẻ có xuất thân hèn mọn này kế thừa được.
Môi Mạnh Trường Châu trắng bệch, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Ý điện hạ là gì, không ngại thì nói thẳng đi.”
“Được thôi, vậy thì nói thẳng.” Úc Diễn thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, “Nếu ngươi chịu khai ra kẻ đứng sau lưng mình, rồi xin phụ hoàng từ quan về quê, thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không……”
Y dừng lại một lát, rồi mỉm cười: “Nghe nói tiểu thiếp ngươi mới nạp gần đây vừa sinh được một đứa con trai, cả nhà hòa thuận, tất cả đều đang chờ ngươi trở về đấy.”
Mạnh Trường Châu: “Đừng đụng đến vợ con ta!”
Úc Diễn buông mắt im lặng.
Hai người giằng co trong giây lát, một giọt mồ hôi chảy từ trán Mạnh Trường Châu xuống. Sau đó, ông ta khẽ nói: “Sau khi sứ đoàn trở về, ta sẽ xin bệ hạ từ quan, từ nay về sau sẽ không bước vào Giang Đô nửa bước.”
Mạnh Trường Châu chuyển đề tài: “Còn kẻ chủ mưu là ai, dù ta khai thật thì liệu điện hạ có dám tin không?”
Úc Diễn mỉm cười: “Ngươi nói thử đi.”
Mạnh Trường Châu: “Là ngũ điện hạ, Úc Hồng.”
Úc Diễn: “…”
Úc Diễn dở khóc dở cười: “Ta bảo ngươi nói thử thì ngươi nói đại một người thật à?”
Úc Diễn mất mẹ từ nhỏ, được vị hoàng hậu không con nuôi nấng bên người. Mãi đến khi y sáu tuổi, cuối cùng hoàng hậu mới sinh được một hoàng tử, chính là Ngũ hoàng tử Úc Hồng.
Tên nhóc kia mới mười sáu tuổi, tham ăn ham chơi, không chịu học hành, cả ngày lẽo đẽo sau lưng Úc Diễn.
Nó đã phái sát thủ tới giết y sao???
Toàn nói linh tinh thôi.
Mạnh Trường Châu nói: “Ta chỉ nói đến thế thôi, còn tin hay không thì tuỳ