Văn Dữ tìm một vòng quanh tiểu khu trước, rồi lái xe vòng vòng quanh đó, đều không thấy Diệp Diễm Thanh đâu.
Bên Ngải Trừng cũng tới những nhà hàng, quán cà phê, tiệm bánh ngọt mà Diệp Diễm Thanh hay ghé đều không có kết quả, cứ như đâm đầu vào tường, cô cũng không biết mình đã nghĩ gì khi mà đồng ý cho Diệp Diễm Thanh đi bộ về nhà một mình.
Muốn tìm một người kỳ thật cũng không khó, nếu như người đó không cố tình trốn tránh, nhưng thật ra thành phố này quá lớn, những nơi hắn muốn tới quá nhiều làm mục tiêu trở nên xa vời, cứ như là mò kim đáy biển.
Văn Dữ ngừng xe ở ven đường, mở một nửa cửa sổ xe, gió mùa xuân buổi tối nói không lạnh thì cũng không hẳn, có thể để hắn bình tĩnh một chút. Sau một lát, Văn Dữ đột nhiên nghĩ tới cái gì, lái xe trở về nhà, lục lọi phòng chứa quần áo một lát tìm được chùm chìa khóa dự phòng, ngay sau đó lại ra cửa.
Lúc này, Văn Dữ tới nhà của Diệp Diễm Thanh, chính là căn nhà trước khi kết hôn của hắn. Một người đã trải qua khó khăn khó có thể thừa nhận đả kích, nếu không phải tìm nơi mượn rượu giải sầu, thì tất nhiên tìm đến nơi mình cảm thấy an toàn nhất, để toàn thân thoải mái. Nhà, tự nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.
Mở cửa nhà ra, trong nhà không bật đèn, tối đen như mực, Văn Dữ dựa theo chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, thấy được Diệp Diễm Thanh đang ngồi dưới đất.
Tìm được người rồi, cục đá trong lòng Văn Dữ cũng rơi xuống đất, chưa nói gì, nhẹ nhàng đóng cửa, đi qua ngồi xuống bên cạnh Diệp Diễm Thanh.
Trên mặt đất là mấy lon bia rỗng, trên người Diệp Diễm Thanh cũng mang theo mùi rượu, không quá nồng nhưng lại không hòa hợp với mùi nước hoa.
“Không nói không rằng chạy về đây làm ai cũng lo cho em.” Văn Dữ ôn nhu trách móc, không còn giọng điệu ngả ngớn ngày thường.
“Em xin lỗi……” Diệp Diễm Thanh thấp giọng nói, mồm miệng rõ ràng, còn chưa say.
Văn Dữ nhắn tin cho Vu Dĩnh để các cô bớt lo, rồi đặt điện thoại di động lên mặt đất, mới nói: “Không có gì phải xin lỗi, ai cũng có lúc không vui.”
Diệp Diễm Thanh lại uống lên một ngụm bia: “Anh, em rất mệt mỏi.”
Văn Dữ mở một lon bia ra, nhẹ nhàng cụng ly với Diệp Diễm Thanh: “Anh vừa nghe Ngải Trừng nói em có chứng lo sợ sân khấu.”
Trước đó hắn gạt Diệp Diễm Thanh, hiện tại vẫn muốn gạt như cũ, chỉ cho là mình vừa biết, nếu Diệp Diễm Thanh biết hắn biết rõ mà còn giấu diếm, thì có khả năng sẽ mất đi tín nhiệm, thậm chí sinh ra cảm giác không an toàn với hắn.
“Ừ……” Diệp Diễm Thanh mang theo một chút giọng mũi, “Em còn cho rằng tâm tình tốt thì sẽ khá hơn, ai dè sự thật chứng minh là không phải.”
Văn Dữ dựa vào sô pha, giống như ngày thường hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, cũng là vì không muốn tạo áp lực cho Diệp Diễm Thanh: “Anh chưa nói với em, anh có người em họ học về tâm lý. Mỗi lần con bé gặp anh đều sẽ hưng phấn giảng giải về những bài viết mà nó học được, nó thật sự thích tâm lý học.”
Diệp Diễm Thanh không tiếp lời, hắn không biết Văn Dữ muốn nói gì, cũng không muốn Văn Dữ giới thiệu bác sĩ tâm lý cho hắn, bài xích không muốn làm phiền người ta.
Văn Dữ nói tiếp: “Con bé nói những lập luận tâm lý anh đương nhiên không hiểu, nhưng anh vẫn nhớ rõ vài lời. Nó nói bệnh tâm lý cũng là bệnh, cũng giống với những bệnh lý khác, muốn khỏi hẳn cũng cần phải có thời gian, không có chuyện không trị bệnh mà lại khỏi được. Cũng như chứng lo âu sân khấu của em, em không thể yêu cầu nó đột nhiên hết được, cái này không thực tế tí nào. Em phải tin vào khoa học, từ từ trị bệnh thì mới khá lên được chứ.”
Diệp Diễm Thanh quay đầu nhìn về phía Văn Dữ, ánh sáng quá mờ làm hắn cũng không thể thấy rõ mặt Văn Dữ, nhưng lời Văn Dữ nói cứ lặp đi lặp lại bên tai hắn, làm hắn cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Văn Dữ uống thêm nửa lon bia: “Em bị áp lực, nhưng không phải do em làm sai, mà do lời lẽ bạo lực của người khác gây thương tổn cho tinh thần làm em không xử lý được, dẫn đến lo âu. Cũng như bệnh trầm cảm mà nghệ sĩ hay mắc phải, đều do tác động ngoại cảnh gây nên, mấy câu nói ‘làm nghệ sĩ là phải chịu mắng chửi, có tinh thần thép’ là ích kỉ, không hiểu biết, nhưng anti là anti, có nói thế nào bọn họ cũng không nghe, nên mình phải kiện cáo tới cùng để bịt miệng bọn họ. Cho dù là nghệ sĩ thì cũng là người thường, cho nên em bị chứng lo sợ sân khấu cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Em không cần phải nghĩ nhiều về những lời công kích đó, bởi vì không có người nào làm được, chuyện cần làm bây giờ là em phải điều trị chứng lo âu. Không phải fans em hay nói người ta càng mắng em thì em càng nổi đó sao? Vậy thì anti càng cáu. Truyền lại những bất xúc này cho bọn họ thì mới là cách đánh trả tốt nhất.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh chôn mặt trên đầu gối: “Anh, bây giờ em rối lắm, không biết phải làm sao……”
“Không sao.” Văn Dữ cười trấn an, nói, “Diễm Thanh, anh rất thích giọng hát của em, chắc là em không biết, anh đã hâm mộ em từ trước khi em gia nhập Five1, anh còn có album của em.”
Diệp Diễm Thanh chậm chạp nói: “Em có thấy, lần trước em tìm văn kiện cho anh đã thấy rồi.”
Văn Dữ cười khẽ: “Thì ra là biết rồi hả, sao không hỏi anh?”
“Không có mặt mũi.” Diệp Diễm Thanh cũng tự nhiên hơn một chút.
“Biết rồi thì tốt, từ lúc em gia nhập nhóm anh không còn thấy dấu ấn cá nhân của em nữa, cho nên từ khi em rời khỏi nhóm, anh đã hy vọng em có thể đứng ra solo lại lần nữa, anh tin em sẽ làm ra điều bất ngờ.”
Diệp Diễm Thanh cười khổ: “Bất ngờ gì nữa chứ?”
Văn Dữ nhìn hắn: “Anh biết em vẫn nhớ sân khấu, anh sẽ giúp em khắc phục, chúng ta từng bước đi tới, chậm rãi quy hoạch, không tạo nhiều áp lực cho bản thân, chỉ cần có thể chậm rãi khắc phục lo âu, chính là thành công rồi. Em có muốn thử không?”
Diệp Diễm Thanh yên lặng nhìn Văn Dữ, hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại phương pháp khắc phục tình trạng của mình, thậm chí còn nghĩ tới cuộc sống sinh hoạt sau này mà chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người muốn giúp hắn vượt qua sóng gió sẽ là Văn Dữ.
Đôi mắt Diệp Diễm Thanh loang loang, ngẩng đầu hỏi: “Nếu không được thì sao?”
“Vậy thì sau này em chỉ cần hát cho anh nghe là được rồi, anh là người thẩm định âm nhạc cho em.” Văn Dữ trịnh trọng nói, ít ra Diệp Diễm