Người bác sĩ Từ Du Dao tìm đến là giáo sư giảng dạy của cô, họ Đỗ, là một quý bà rất hòa ái, năm nay đã hơn 50 tuổi, cũng là người có uy quyền nhất trong giới tâm lý học nước nhà. Bà từng dạy học ở trường đại học Y, cũng từng công tác ở bệnh viện trực thuộc đại học Y, sau lại từ chức tự mình mở phòng khám riêng, thường xuyên xuất ngoại mở họp, diễn thuyết tâm lý học, rất nhiều minh tinh, doanh nhân đều nguyện ý tìm đến bà nhờ cố vấn, nhưng bác sĩ Đỗ thật sự quá bận, không có nhiều thời gian rảnh.
Từ Du Dao là môn sinh bà đắc ý nhất, có thời gian sẽ chủ động đến đây học hỏi, hỗ trợ. Các bạn học khác cũng như vậy, bác sĩ Đỗ không yêu cầu bọn họ từ chức đến phòng khám của mình hỗ trợ, thứ nhất là vì các bệnh nhân tìm đến đây đều nhờ vào danh tiếng của bà, học sinh ở chỗ này không chiếm được cơ hội chẩn trị; thứ hai bệnh viện muôn hình muôn vẻ người bệnh càng nhiều, càng có lợi cho học sinh tích lũy kinh nghiệm, còn phòng khám của bà không có chuyện đó. Cho nên so với chuyện làm việc ở đây, bà càng hy vọng bọn học sinh có thể tiếp xúc với các vấn đề tâm lý học nhiều hơn, ở đây lấy thêm kinh nghiệm là được rồi, sau này người bệnh có tin tưởng bọn họ hay không thì phải chờ đến lúc mở phòng khám riêng rồi nói. Có điều người dân trong nước vẫn có hiểu biết nông cạn với tâm lý học, không có nhiều phòng khám riêng để bác sĩ vẫy vùng, mà bác sĩ tâm lý là ngành nghề cần càng nhiều kinh nghiệm càng tốt, nếu không có người bệnh, thì không thể tiến bộ, cũng như mất đi tiền đồ.
Từ Du Dao biết trình độ của giáo sư, những đồng nghiệp bên cạnh cũng đều kín miệng, tin tưởng được, cho nên mới dám để cho Văn Dữ lại đây. Cô còn tưởng Văn Dữ có vấn đề, hoặc là bị Vu Dĩnh tra tấn chịu áp lực quá lớn yêu cầu trị liệu, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới là idol của cô!
Bác sĩ Đỗ nói chuyện riêng với Diệp Diễm Thanh ở trong văn phòng, Văn Dữ bị mời đến phòng nghỉ, có cung cấp trái cây và đồ uống. Không giống với các phòng khám khác, phòng khám của bác sĩ Đỗ được trang trí rất ấm áp, như có không khí của nhà ở. Vị trí phòng khám cũng không tính là hẻo lánh, cũng không có đề bảng quảng cáo lớn, bệnh nhân phần nhiều là do nghe danh mà đến, hoặc là do người quen giới thiệu, quyền riêng tư hoàn toàn được đảm bảo.
Từ Du Dao liếc mắt xem thường Văn Dữ vài lần, hận không thể móc con ngươi ra nhìn chằm chằm anh mình, trong lòng thì mắng Văn Dữ 180 lần, nhưng nơi này là phòng khám, cũng không tiện phát sinh xung đột với Văn Dữ, kiên nhẫn đến mức làm cô muốn hộc máu.
Hôm nay, đàn chị tới cùng cô cũng nhìn Văn Dữ vài lần, cũng may là do đạo đức nghề nghiệp mà cô không hỏi thăm, thậm chí không quan sát, dù sao Văn Dữ không phải là người bệnh.
Lần thứ ba Từ Du Dao vào châm trà cho hắn, Văn Dữ rốt cuộc mở miệng: “Muốn nói gì thì nói đi, em đi qua đi lại hoài làm anh muốn đi khám mắt.”
Từ Du Dao cũng không dám nói quá lớn, càng không thể biểu hiện mình đang phẫn nộ, chỉ là lạnh mặt nói: “Anh, không ngờ anh là dạng người này, em phải nói chuyện rõ ràng với mợ mới được.”
“Anh là dạng người gì hả? Em biết cái gì?” Cô gái nhỏ này từng ngượng ngùng nói mình là fan cứng của Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ tự nhiên cũng sẽ không vạch mặt cô, để xem cô còn giả bộ đến khi nào.
Từ Du Dao hợp tình hợp lý nói: “Em biết anh dâu tới gặp bác sĩ tâm lý, khẳng định anh không thể trốn tránh trách nhiệm!”
Văn Dữ dùng tạp chí nhẹ gõ đầu cô: “Nói chuyện đàng hoàng, gọi tên cho đúng.”
Sợ Diệp Diễm Thanh không vui, lại ngượng ngùng không dám nói, nên hắn nhắc nhở trước.
Từ Du Dao cũng không để ý đến hắn: “Nếu đã kết hôn, thì phải chăm sóc người ta cho tốt, bằng không em sẽ triệu tập người trong nhà để lên án anh!”
Văn Dữ cười khẽ: “Không cần em nhọc lòng, anh biết mình đang làm gì.”
Từ Du Dao cười lạnh: “Em tin anh là đi bán nhà!”
Văn Dữ “Chậc” một tiếng: “Có muốn đi ăn trưa không?”
Từ Du Dao sáng mắt, ngữ khí cũng thân thiết hẳn ra: “Anh, trưa nay mình ăn gì hở?”
Văn Dữ không biết vùng này, hỏi: “Em đề cử đi, đừng quá ầm ĩ là được.”
Từ Du Dao lập tức lấy ra di động bắt đầu tìm, anh cô mời khách đó, khẳng định phải là đồ ăn ngon, hơn nữa, Diệp Diễm Thanh cũng ở đây, cũng cần phải phù hợp khẩu vị của hắn, Diệp Diễm Thanh thích cái gì, còn có người nào hiểu rõ hơn fan cứng bọn cô? Không! Có!
Bất tri bất giác Diệp Diễm Thanh trò truyện với bác sĩ Đỗ hơn một tiếng rưỡi, sau đó, bác sĩ Đỗ bảo người mời Văn Dữ vào, nói ra dự đoán của bà.
Kết quả giống với lần trước —— chứng lo sợ sân khấu.
Bác sĩ Đỗ mang kính viễn thị, vừa viết nội dung vừa nói: “Tôi có đồng quan điểm với bác sĩ tâm lý của ngài Diệp, so với dùng thuốc thì khắc phục tâm lý có hiệu quả tốt hơn, cũng có thể trị được tận gốc. Nhưng hai vị đều phải chuẩn bị tâm lý, trị liệu tâm lý không phải dựng sào thấy bóng, nó yêu cầu một quá trình dài. Ngài Văn phải luôn hỗ trợ ngài Diệp, có như vậy thì tỉ lệ thành công mới cao hơn, hy vọng ngài Văn có thể dành thời gian để ý đến ngài ấy, quan tâm ngài ấy nhiều hơn.”
Văn Dữ thản nhiên nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn như là rất để ý.
Thật ra Diệp Diễm Thanh cảm thấy rất xấu hổ, nếu bọn họ thật sự yêu nhau thì cũng thế, nhưng vấn đề là bọn họ không có quan hệ như vậy, không biết bác sĩ Đỗ cung cấp ý nghĩ có hữu hiệu hay không, nhưng nói gì thì nói, có Văn Dữ ngồi kế bên làm hắn không còn khẩn trương nữa.
Bác sĩ Đỗ tiếp tục nói: “Chứng lo âu, sợ hãi này muốn trị một lần dứt điểm là có thể, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi mặt, cũng như suy xét đến khả năng xuất hiện tình huống khẩn cấp, dự tính đến khả năng gặp tình huống xấu dẫn đến suy sụp, có nhận thức với thất bại. Những chuyện này chút nữa tôi sẽ nói tỉ mỉ, cũng như cho các cậu cẩm nang, các cậu tuần tự làm theo là được.”
“Đây cũng không phải là vấn đề không thể khắc phục được, cho nên ngài Diệp cũng không cần phải tự trách mình, cũng như quá trình làm thực tập sinh đó, đều là phải trải qua một quá trình dài, không có khả năng ngày đầu tiên đi báo danh là cho cậu debut liền đúng không?”
Diệp Diễm Thanh không nhịn được cười: “Bác sĩ Đỗ còn biết chuyện này nữa à.”
Bác sĩ Đỗ nâng nâng cặp kính mắt: “Không có biện pháp, bây giờ có quá nhiều khái niệm mới, tôi không cập nhật tin tức thường xuyên thì sao có chuyện để nói với các cậu.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Bác sĩ Đỗ: “Trị liệu vấn đề tâm lý này, cậu phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, dù sao đây cũng là vì bản thân cậu. Đương nhiên, trường hợp xấu nhất cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu, gồng mình thích ứng thì chỉ có tạc dụng ngược. Bây giờ cậu có nguồn tài nguyên quí giá nhất là có người thân ủng hộ cậu, đây