Sáng sớm hôm sau, Diệp Diễm Thanh nhận được tin nhắn từ Đinh Tri Nhã nói rằng Cung Nhạc xin số di động của Diệp Diễm Thanh, nói là phải xin lỗi. Cô chưa cho, nói chờ lần sau gặp mặt ở phòng luyện tập thì xin lỗi vẫn không muộn.
Diệp Diễm Thanh trả lời một câu “Đã biết”, rồi không để ý nữa, kể cả những trận đấu võ mồm ở trên mạng, Diệp Diễm Thanh xem lướt qua rồi thôi, hoàn toàn không để trong lòng. Tình trạng tâm lý của hắn bây giờ rất khỏe mạnh, một trận ké fame với mưu đồ rõ ràng không thể làm hắn lung lay được nữa. Ở trong cái giới này, người nào nổi tiếng mà chẳng bị ké fame cơ chứ? Chỉ cần hắn không lên tiếng thanh minh thì những lời nói vu khống kia sẽ chết chìm nhanh thôi.
Nếu là trước kia, lúc nhìn thấy những câu nói mắng chửi đó, thì trong lòng hắn ít nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì cả, dù sao hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ lộ cái đuôi, mà chương trình này cũng không còn mấy kỳ nữa, muốn dựa vào hắn để ngoi đầu à, để xem sao nhé.
Lâm Kỳ Vũ gọi điện thoại tới, nói anh ta chuẩn bị thu âm bài hát cổ phong mà Diệp Diễm Thanh đã viết, còn hỏi Diệp Diễm Thanh có muốn đi nghe hay không.
Diệp Diễm Thanh hôm nay không có lịch trình gì khác, vui vẻ đồng ý. Lời bài hát được Diệp Diễm Thanh dành hẳn ra mấy ngày để viết, Lâm Kỳ Vũ còn giúp hắn sửa đổi vài lần, cuối cùng mới ra được phiên bản mà hai người hài lòng nhất, bài hát có tên là 《 Rã Rời 》.
Phòng làm việc của Lâm Kỳ Vũ có phòng ghi âm chuyên dụng, Diệp Diễm Thanh tới đây không cần lo lắng bị theo dõi.
Thầy làm bánh ngọt mà ba mẹ Văn mời tới đã theo chân Diệp Diễm Thanh về lại thành phố, vẫn giao điểm tâm theo quy luật cũ. Hôm nay, Diệp Diễm Thanh gọi điện thoại dặn thầy làm thêm nhiều một chút để mang tới cho Lâm Kỳ Vũ.
Lâm Kỳ Vũ ghi âm rất thuận lợi, hẳn là sẽ nhanh chóng được tung ra thị trường thôi.
Lúc hai người dùng trà chiều, Lâm Kỳ Vũ còn chọc hắn bị người ta ké fame nữa.
Diệp Diễm Thanh mắng ngay: “Em còn chưa tính là khách mời chính thức nữa á, vậy mà cũng bị la liếm, thiệt hết biết nói gì luôn.”
Lâm Kỳ Vũ cắn miếng bánh quy giòn, hỏi: “Cậu có dự tính gì không?”
Diệp Diễm Thanh nói: “Không có, cậu ta debut dựa vào thực lực hay là nhờ ké fame thì phải chờ sau khi chương trình kết thúc rồi mới biết. Fans bây giờ có ngốc đâu, làm mấy chuyện này một lần là fans phát hiện ra ngay, còn mấy fans não tàn dù anh có đưa chứng cứ ra trước mặt họ, thì họ vẫn sồn sồn cãi lại ngay, thật sự không cần phải lãng phí thời gian đâu anh à.”
“Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi. Mặc kệ Cung Nhạc đi, lần sau có gặp thì cứ ra vẻ bình thường là được. Cậu mà ra vẻ nhiệt tình thì sẽ bị nói là giả mù sa mưa ngay.” Lâm Kỳ Vũ nhắc nhở hắn.
Diệp Diễm Thanh bị vướng vào chuyện này làm Lâm Kỳ Vũ cũng không vui. Cung Nhạc chỉ là một thực tập sinh, bọn họ tranh luận quá nhiều sẽ không có lợi cho họ.
“Không nói tới cậu ta nữa.” Diệp Diễm Thanh đổi đề tài, “Anh học biểu diễn sao rồi?”
Lâm Kỳ Vũ nói: “Mỗi ngày đều học hết á, buổi sáng luyện hát, buổi chiều luyện diễn, bận đến mức anh bị tâm thần phân liệt luôn rồi nè.”
Diệp Diễm Thanh cười ra tiếng: “Phong phú nhỉ.”
Lâm Kỳ Vũ cắn miếng bánh quy khác: “Diễn xuất khó hơn tưởng tượng của anh nhiều quá, phải mài giũa rất nhiều.”
Diệp Diễm Thanh cổ vũ hắn: “Có anh Văn Dữ ở đó mà, anh ấy mà dẫn dắt anh thì bảo đảm anh sẽ nhập vai được thôi. Đến lúc đó mặc trang phục vào là biến hình ngay.”
“Vậy đến lúc đó cậu nói với Văn Dữ giúp anh đi, bảo anh ta hãy kiên nhẫn chỉ dạy cho anh.”
“Sao anh không nhờ sếp nói hộ?” Diệp Diễm Thanh trêu chọc, “Hai người thường ngày nói cái gì thế? Có gì lạ không? Nhờ sếp nói hộ một câu mà cũng ngại à?”
“Không phải không thể nói, mà là không có trọng lượng bằng lời nói của cậu. Anh ta sẽ nể mặt cậu mà kiên nhẫn với anh hơn.” Thật ra Lâm Kỳ Vũ có hơi ngại để Lộ Ngôn Chi nói giùm mình, không phải bởi vì xa cách, mà là Văn Dữ đã giúp hắn tranh thủ nhân vật này, thì đã nể mặt Lộ Ngôn Chi lắm rồi, không thể lúc nào cũng phải nhờ Lộ Ngôn Chi được, chuyện này phải nhờ Diệp Diễm Thanh mới được.
“Được thôi, em sẽ nói, nhưng mà anh cũng phải tin tưởng vào bản thân mình.”
“Biết rồi.” Thấy Diệp Diễm Thanh cư xử như ngày thường làm Lâm Kỳ Vũ cũng an tâm. Hắn gọi Diệp Diễm Thanh tới, là vì muốn giúp cậu ta thả lỏng, đừng để bị ảnh hưởng bởi những thứ trên mạng, cơ mà xem ra cậu ấy không bị gì là tốt quá rồi.
Một trận ké fame này tan đi nhanh chóng, chờ tới lần phát sóng kế tiếp đã là một câu chuyện khác.
Nội dung kỳ ghi hình thứ sáu là chụp ảnh bìa cho tạp chí. Mỗi nhóm sẽ hợp tác với một tờ báo khác nhau, từng thực tập sinh sẽ đơn độc chụp ảnh bìa, cuối cùng sẽ được bầu chọn ra xem ai sẽ là gương mặt ảnh bìa. Diệp Diễm Thanh tuy không nhanh nhạy với thời trang, nhưng có một chút hiểu biết về trang phục, ít nhất nhận ra trang phục nào xấu hay đẹp.
Nhóm Đinh Tri Nhã bốc thăm được một quyển tạp chí dành cho lứa tuổi học sinh, phong cách trong sáng, được nhiều nữ sinh ưa thích.
Mọi người tập hợp ở phòng luyện tập, sau đó lên xe buýt để đến studio của tạp chí.
Diệp Diễm Thanh vừa vào cửa, Cung Nhạc liền đi tới: “Thật xin lỗi thầy Diệp, chuyện lần trước là do em biểu hiện không tốt, lại hồi hộp nên nói chuyện không suy nghĩ. Thật sự xin lỗi thầy ạ.”
Camera đang ghi hình, Diệp Diễm Thanh có thể nói gì đây? Nếu Cung Nhạc có lòng thật, thì buổi quay hôm nay còn dài, có rất nhiều cơ hội để lén xin lỗi hắn, vậy mà một vừa hai phải phải đợi lúc ghi hình mới công khai xin lỗi; nói khó nghe một chút là cậu ta đang ép Diệp Diễm Thanh phải đồng ý lời xin lỗi của cậu ta. Còn nữa, nếu thật muốn công khai xin lỗi, thì tại sao không nói từ sớm? Tài khoản chứng thực trên Weibo là giả à?
Diệp Diễm Thanh cười, đang so ai giả tạo hơn ai à? Được thôi, mình cùng chơi nào.
“Không sao đâu, ai mà chẳng có lúc hồi hộp chứ. Tôi biết các bạn ai cũng muốn để cho fans thấy mặt tốt đẹp nhất của mình, vì thế tôi sẽ dựa vào kinh nghiệm để đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất, nếu có vấn đề gì, thì mong các bạn nói ngay để chúng ta cùng nhau điều chỉnh. Chúng ta đều có chung một mục đích, các bạn nói ra thì tôi sẽ giúp các bạn thôi. Bởi vì hồi hộp mà nói không suy nghĩ hay là biểu diễn không được tốt là chuyện rất bình thường, mọi người không cần để ở trong lòng, càng tập luyện sẽ càng nhuần nhuyễn.” Diệp Diễm Thanh nói rất nhẹ nhàng, cứ như là đang trò chuyện với em trai trong nhà vậy.
Nhóm thực tập sinh cười đáp lời, chỉ có Ứng Hâm Nguyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cung Nhạc đang cười giả tạo.
Ở gameshow lần trước, Cung Nhạc biểu hiện rất tốt, nhận được rất nhiều sự cổ vũ từ phía khán giả, có thể thấy được người này khá thông minh, hơn nữa không sợ bị tai tiếng, người như vậy mà nói mình hồi hộp thì chẳng khác với học sinh giỏi than thở mình thi không tốt, giả tạo quá rồi đó. Diệp Diễm Thanh không nói thẳng, nhưng người xem chương trình thực tế lâu năm sẽ hiểu hắn đang nói gì.
Đinh Tri Nhã vui vẻ, xem ra Diệp Diễm Thanh không phải không biết phản kích, vậy thì cô yên tâm rồi, nói tiếp nói: “Được, hôm nay lại là một cơ hội để mọi người tiếp xúc với người trong ngành, thời gian không còn sớm lắm, chúng ta xuất phát thôi.”
Mọi người đáp lời, nối đuôi nhau ra.
Tới studio, chủ biên và phó chủ biên đã ngồi đợi, bình thường chỉ có thực tập sinh tới chụp ảnh thì không cần chủ biên ra mặt, bây giờ đã tới, hẳn là đang muốn tuyên truyền cho tạp chí.
Đinh Tri Nhã đã từng hợp tác với tạp chí này, cô chủ động chào hỏi người ta.
Diệp Diễm Thanh tuy chưa từng hợp tác, nhưng xuất phát từ lễ phép và kính trọng, cũng đi theo chào hỏi.
Chủ biên và phó chủ biên hàn huyên với Đinh Tri Nhã trước, rồi theo sự giới thiệu của Đinh Tri Nhã mà bắt tay chào hỏi với Diệp Diễm Thanh. Diệp Diễm Thanh lễ phép bảo rằng chị gái mình là đọc giả trung thành của tờ báo từ thời niên thiếu. Chủ biên và phó chủ biên rất bất ngờ và vui mừng, vì Diệp Diễm Thanh đã đúng lúc tuyên truyền giúp họ, làm các cô đạt được mục đích của mình một cách nhanh chóng, vì thế cả hai cũng bắt đầu thổi phồng Diệp Diễm Thanh, nói hy vọng có cơ hội có thể hợp tác cùng Diệp Diễm Thanh.
Hai bên hàn huyên xong, nhóm thực tập sinh cũng xuống xe. Sau khi đơn giản giới thiệu hai bên xong, phó chủ biên dẫn mọi người vào studio.
Hôm nay, bên tạp chí tận dụng hết mọi mối quan hệ của mình mà mượn tới không ít nhãn hiệu quần áo cao cấp, mỗi người đều có một chuyên viên trang điểm riêng, không ai phải chờ đợi ai. Tuy chủ đề kỳ này là chụp ảnh bìa cho tạp chí, nhưng không phải do người bên tạp chí chọn trang phục, mà là để cho nhóm thực tập sinh thoải mái chọn lựa, sau đó, họ sẽ phải tự bàn luận phong cách trang điểm với chuyên viên. Mấy vị chuyên viên này đều đã từng hợp tác với tạp chí, thế nên không thể nghi ngờ trình độ của họ.
Đinh Tri Nhã hỏi thay thực tập sinh: “Ảnh bìa kỳ này theo phong cách gì đấy ạ? Xin chủ biên gợi ý một chút để mấy bạn nhỏ này dễ chọn lựa trang phục hơn ạ.”
Chủ biên cũng không muốn chụp một bộ ảnh mà không dùng được, phối hợp nói: “Không biết mọi người có xem qua tạp chí của bọn tôi chưa, nếu chưa cũng không sao, bên kia có trưng bày những quyển tạp chí của bọn tôi. Chỉ cần phù hợp với phong cách của tạp chí là được.”
Yêu cầu này không khó, những món đồ mà tạp chí giới thiệu toàn là những món có giá cả vừa túi tiền, mẫu mã lại đẹp, cho nên mới được bọn học sinh ủng hộ.
Đinh Tri Nhã xác nhận với nhóm thực tạp sinh: “Nghe hết rồi chứ? Có vấn đề bây giờ có thể hỏi.”
Cung Nhạc nhấc tay: “Chủ biên, nếu phong cách cá nhân không phù hợp với tạp chí thì sao ạ? Có phải sẽ bị loại bỏ ngay không ạ?”
Chủ biên đã từng giao tiếp với biết bao nghệ sĩ, ai có tâm tư gì đều nhìn ra hết: “Sẽ không bị loại đâu, tạp chí của chúng tôi đã từng chụp qua rất nhiều phong cách rồi, chỉ cần ảnh chụp đủ đẹp thì bọn tôi sẽ chủ động thỏa hiệp.”
Cung Nhạc cười gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”
Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu bận việc.
Đinh Tri Nhã và Diệp Diễm Thanh làm huấn luyện viên, sẽ không chọn lực giúp thực tập sinh, chỉ đưa ra hướng dẫn hữu ích.
Thấy nhóm thực tập sinh chọn trang phục khá là đơn giản, Diệp Diễm Thanh uống cà phê nói: “Nghĩ cho kĩ nha, mục tiêu của các bạn là chụp ảnh bìa chứ không phải là trang phục hàng ngày đâu à.”
Mọi người cười, một lần nữa chọn trang phục khác.
Lúc này có tiến bộ hơn trước, Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã giúp đỡ chọn trang sức, đôi khi quần áo không có gì đặc biệt, nhưng kết hợp với trang sức sẽ làm nổi bật hơn rất nhiều.
Ứng Hâm Nguyên chọn một bộ tây trang, vừa thấy chính là thiết kế cho người trẻ tuổi, xanh, xám, cam đan xen nhưng không rối mắt.
“Cô ơi, bộ đồ này phối với áo trong thế nào mới