Chỉ với một tấm ảnh chụp đã giúp Diệp Diễm Thanh thành công thoát thân khỏi scandal, là một chuyện tốt cho ekip của hắn.
Trong trận chiến này, rõ ràng Diệp Diễm Thanh là người vô tội. Bên ekip đoán là người ăn vạ Diệp Diễm Thanh đã chuẩn bị hết tất cả, nên họ đã đề ra vô số phương án đáp trả, nhưng cuối cùng bị Ngải Trừng bảo dừng, cô nói Văn Dữ gọi điện thoại bảo cô hãy đợi, đừng sốt ruột. Kết quả là không cần tốn nhiều sức mà đã đánh tan scandal, mục đích của Cung Nhạc bị đánh bại, kết quả thế nào thì chỉ chờ cậu ta chọn thôi.
Tắm rửa xong lên giường, Diệp Diễm Thanh nhận được lời mời gọi video từ Văn Dữ.
“Hồi nãy chị Trừng nói với em là anh bảo bên tạp chí tung ảnh ra.” Lúc Diệp Diễm Thanh nhìn thấy ảnh chụp rất là khó hiểu, nếu muốn bắt đầu tuyên truyền cho số báo mới, thì hẳn là báo với ekip của hắn trước, bên này bảo đảm sẽ phối hợp. Đằng này chưa nói gì đã thả ra ngay lúc mấu chốt, chắc chắn là có người ra chủ ý, hắn chỉ không ngờ người đó là Văn Dữ.
Thấy nét mặt và giọng nói ôn tồn của Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ yên tâm: “Lần trước em có gửi ảnh chụp cho anh đó, làm anh tò mò, nhờ Vu Dĩnh đánh tiếng hỏi giùm anh chừng nào báo sắp lên kệ thì gửi cho anh. Bọn họ chắc cũng xét đến doanh số, để em đứng đầu ngọn sóng gánh chịu mắng chửi cũng không tốt, nên phối hợp rất tích cực.”
Diệp Diễm Thanh cười tủm tỉm nói: “Anh nói là không thích mà? Còn đòi ảnh gốc nữa?”
Văn Dữ cười khẽ: “Anh đâu có nói là không thích em. Anh đã cho người điều tra bên Cung Nhạc rồi, thằng nhóc này không có gia thế mà dám làm ầm trời vậy, anh muốn xem người chống lưng cho nó là ai.”
“Xác định có người chống lưng thật à?” Diệp Diễm Thanh vào giới khá lâu, nhưng nhân mạch không nhiều, cơ bản đều là hợp tác, cho nên việc tra người không tiện lợi, cũng chẳng nghĩ tới.
“Nếu không có người chống lưng, cậu ta chỉ là một thực tập sinh, thì sao dám đắc tội cả em, lẫn anh?” Trong giới có rất nhiều người động tay động chân, “Lấy độ hot hiện tại, thằng nhóc đó có trượt khỏi chương trình thì cũng sẽ có công ty tìm tới, debut là chuyện sớm muộn thôi, căn bản không cần động tới em. Lúc Phương Danh Khải còn ở đó sao nó không làm gì? Cũng chẳng thấy nó cọ Đinh Tri Nhã.”
“Cũng đúng. Nghĩ kĩ thì mấy năm nay có thiếu gì người ghét em.” Không chỉ có đồng đội cũ, mà còn có những người debut cùng thời điểm, thêm cả một số tiền bối nữa. Người nổi tiếng trong một đêm, lại chưa bao giờ bị hất khỏi top nghệ sĩ nổi tiếng, bị người ta ganh tị là chuyện rất bình thường.
Văn Dữ an ủi hắn: “Em cũng đừng để trong lòng, cùng lắm thì bảo Đinh Tri Nhã tìm người khác thế em, dù sao em chỉ tới thay Phương Danh Khải vài ngày mà thôi. Đến lúc đó em lại qua đây với anh, điều chỉnh tâm lý rồi hẳn về.”
Vốn dĩ Diệp Diễm Thanh đã trở về từ sớm, nếu không có chương trình này, thì Diệp Diễm Thanh chụp xong ảnh là về lại phim trường hưởng thụ thế giới hai người từ lâu rồi.
“Anh, trái tim của em không có mỏng manh vậy đâu.” Diệp Diễm Thanh cười nhìn Văn Dữ trên màn hình, “Có thể là trong lòng em đã lấp đầy hình ảnh của anh nên chẳng nghĩ được gì nữa cả. Mà có một số chuyện em biết rõ là được, đâu cần phải hô hoán cho mọi người đều biết đâu chứ.”
“Bạn nhỏ Diễm Tiểu Thanh đã trưởng thành rồi kìa.” Văn Dữ dịu dàng hơn hẳn, “Nói mấy lời âm yếm mà tự nhiên quá ta.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Là Văn Dữ tiên sinh dạy dỗ đó ạ.”
“Chờ gặp mặt anh sẽ dạy em thêm mấy cái hay ho nữa, để em lớn thêm một chút ha.” Văn Dữ chớp chớp mắt, rõ ràng có ẩn ý.
Diệp Diễm Thanh lại thêm một lần leo lên xe.
Ngày ghi hình kỳ thứ bảy, Diệp Diễm Thanh đúng giờ đi vào phòng luyện tập, trải qua hai kỳ, hiện tại nhóm Đinh Tri Nhã chỉ còn lại năm người.
Diệp Diễm Thanh vừa vào cửa, toàn thể nhóm thực tập sinh vỗ tay tưng bừng.
Diệp Diễm Thanh nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Có tin gì tốt à?”
Một người trong đó cười nói: “Thầy Diệp ơi, ảnh thầy chụp đẹp quá làm bọn em hết cả hồn. Rất nhiều người nói tấm ảnh bìa này sẽ được bầu thành ảnh bìa của năm luôn đó thầy.”
Đây là giải thưởng trong giới tạp chí, Diệp Diễm Thanh có nghe qua, nhưng trước đó hắn toàn chụp chung với Five1, rất khó để lại ấn tượng sâu sắc thế này.
“Mượn lời khen của các cậu nhé. Nếu được bình chọn thật, thì tôi hy vọng sẽ được nhiều tòa soạn tìm đến tôi hơn.” Diệp Diễm Thanh nửa thật nửa đùa cười nói. Công việc hiện giờ của hắn đã rất nhiều, có thể có thời gian nghỉ hoàn toàn là nhờ Ngải Trừng giúp hắn đẩy đi không ít, hắn không cần nhận thêm những lời mời xuất hiện trên ảnh bìa nữa. Nói thế thôi chứ lên ảnh bìa càng nhiều thì càng có cơ hội tiếp xúc với các nhãn hàng cao cấp.
“Nhất định ạ.” Mọi người mồm năm miệng mười nói.
Đinh Tri Nhã vào cửa, nhìn thấy bầu không khí ấm cúng cũng yên tâm: “Nói gì mà vui vẻ thế?”
Diệp Diễm Thanh nói giỡn: “Bọn họ đang thổi phồng giúp em vui vẻ đó mà.”
Đinh Tri Nhã cười ha ha: “Bọn họ không được, thổi phồng thì phải nhờ vào dân chuyên nghiệp như chị đây này.”
Không khí trong phòng luyện tập tươi vui hơn hẳn.
Diệp Diễm Thanh nhìn thoáng qua thời gian: “Vậy nhé, bữa trưa hôm nay tôi mời mọi người, có thể đi đến bước này thật không dễ dàng. Mong mọi người cố gắng nhiều hơn nữa.”
“Vâng!” Mọi người hoan hô, mong chờ tới giờ cơm trưa.
“Cung Nhạc còn chưa tới à?” Đinh Tri Nhã nhìn quanh một vòng hỏi.
Biên đạo ở bên cạnh nói: “Nói là trên đường đi, chắc là bị kẹt xe.”
Đinh Tri Nhã gật đầu, rồi vỗ vỗ tay kéo lực chú ý về mình: “Vậy thì chúng ta bắt đầu trước thôi, đừng để chậm tiến độ, chờ lúc nghỉ trưa các bạn thông báo cho nhau là được.”
Không có ai phản đối, thời điểm này rất quan trọng, ai ở đây mà chẳng nghĩ tới việc debut, không ai muốn lãng phí thời gian cả.
Đinh Tri Nhã tiếp tục nói: “Kỳ này các bạn sẽ biểu diễn solo, khác với hát liên khúc. Lúc hát liên khúc mỗi người chỉ có một khoảng thời gian ngắn, không cần phải hát nhảy nhiều. Có điều lần này là một buổi biểu diễn hoàn chỉnh để các bạn chứng tỏ thực lực của mình, các bạn phải bảo trì hơi thở từ đầu đến cuối, vũ đạo cũng phải nhuần nhuyễn. Chương trình sẽ không cho các bạn hát nhép, cho nên mỗi người đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta không có nhiều thời gian nên mọi người phải tranh thủ. Mọi người có quyền chọn bài hát cho mình như lần trước, tôi và thầy Diệp sẽ cho ý kiến, còn vũ đạo sẽ do biên đạo của Tinh Lộ đảm nhiệm. Tốt nhất là các bạn nên chọn ca khúc mà mình quen thuộc, vậy mới tiết kiệm được thời gian. Vì để tránh xung đột, mọi người nên đăng kí thời gian tập luyện với tôi và thầy Diệp, vậy thì không dễ bị quấy rầy. Được, tôi đã nói nhiều rồi, có ai có ý kiến gì không?”
“Thưa cô, thời gian luyện tập là từ mấy giờ đến mấy giờ ạ?”
Diệp Diễm Thanh đáp: “Trong vòng năm ngày tới, tôi và cô Đinh sẽ ở đây hướng dẫn cho mọi người, mỗi người được đặt hẹn trong hai giờ, thời gian còn lại sẽ sắp xếp cho các bạn tập luyện vũ đạo. Các biên đạo múa trong Tinh Lộ đều rất giỏi giang, hy vọng mọi người cần phải nghiêm túc đối đãi.”
“Vâng.”
Đinh Tri Nhã: “Vậy bắt đầu chọn bài hát thôi.”
Chờ mọi người chọn xong bài hát thì Cung Nhạc mới khoan thai tới muộn.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, trên đường kẹt xe.” Cung Nhạc xin lỗi đầy vô tội.
“Vào đi.” Đinh Tri Nhã đã quên Cung Nhạc còn chưa tới, giờ nhìn thấy cậu ta cũng không thể nổi giận. Tục ngữ nói, đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Cung Nhạc chính là tiểu nhân, ké fame, ăn vạ, rõ ràng có thể giải thích trong một câu, vậy mà lại giả chết. Loại người này dứt khoát thoát thân sẽ không từ thủ đoạn, nếu vận khí tốt, thì có thể bò đến vị trí cao, còn nếu vận khí kém, thì sẽ quậy cho rối tung rối mù mới thôi.
Cung Nhạc làm vẻ mặt đầy hối hận đến nhận lỗi với Diệp Diễm Thanh nói: “Rất xin lỗi thầy Diệp, fans của em quá điên cuồng, thật sự xin lỗi đã mang lại phiền phức cho thầy.”
Ai cũng nghe ra lời xin lỗi có bao nhiêu phần thành thật.
Diệp Diễm Thanh nhàn nhạt nhìn cậu ta, loại người không sợ đắc tội người khác như Cung Nhạc, hắn càng tỏ ra khó chịu, thì Cung Nhạc ngược lại càng vui vẻ; mà hắn càng không tức giận, thì Cung Nhạc cứ như đang diễn hài cho mọi người xem.
“Lại đây chọn bài hát đi, đến giai đoạn này rồi mỗi một bài hát đều rất quan trọng, cẩn thận chọn một chút.” Diệp Diễm Thanh nói.
“Được.” Cung Nhạc đáp lời như chưa có chuyện gì xảy ra, tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu chọn bài hát.
Sau khi chọn ca khúc rồi, mọi người lần lượt chọn giờ tập. Vì Ứng Hâm Nguyên tới tìm Diệp Diễm Thanh đầu tiên, nên Diệp Diễm Thanh vào phòng luyện tập với cậu ta trước.
Bận rộn cả một buổi sáng, mọi người đã tập luyện được sơ sơ. Giữa trưa Diệp Diễm Thanh đặt món Nhật, Cung Nhạc nói có việc, không đi theo, mấy người còn lại không hỏi, cũng chẳng thắc mắc gì.
Mệt mỏi cả một ngày, Diệp Diễm Thanh về nhà ngăm bồn tắm nước nóng, mặt đỏ hây hây ra tủ lạnh uống nước lạnh. Còn chưa uống hai ngụm thì nhận được điện thoại từ Ngải Trừng.
“Đậu xanh rau má!” Ngải Trừng mắng liên hồi.
“Làm sao vậy?” Diệp Diễm Thanh thiếu chút nữa phun nước, hình như lâu rồi hắn không nghe Ngải Trừng chửi bậy đó nha.
“Có account nhỏ nói em lúc hướng dẫn thực tập sinh chỉ đi lo cho người mà em thích, còn lại không quan tâm.” Ngải Trừng đầy lửa giận.
“Hả?” Diệp Diễm Thanh tự nhận là mình làm việc rất công bằng mà.
Ngải Trừng: “Người đó đăng một đoạn video, nói là sáng nay, em chỉ dạy mỗi mình Ứng Hâm