Chương 43
Nhân viên làm việc tại Cục Dân Chính nở nụ cười từ ái tiếp đón hai nam nhân thần bí.
"Năm mới vui vẻ! Chúc mừng hai bạn, hai bạn là cặp vợ chồng thứ 9999 đăng ký tại thành phố của chúng ta trong năm nay! Thay mặt mọi người, tôi xin chúc các bạn trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Cậu trai đăng ký mặt mày tươi cười nói.
Vừa nói xong, cậu trai bên cạnh lập tức huých gã một cái.
Người ta là nam nam, nói sai rồi!
Cậu trai đăng ký nhanh chóng sửa miệng.
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ, bền vững dài lâu!"
Trên mặt Lục Minh Thời không có biểu tình.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn rất hạnh phúc.
Cố Dịch Tân nghiêm túc hỏi: "Như vậy, xin hỏi quý đơn vị, trở thành cặp đôi thứ 9999, có phần quà hay phúc lợi đặc biệt nào không?"
Cố Dịch Tân cảm thấy, hầu như trong sách khi viết đến tình huống gặp được con số thần bí nào đó, chắc chắn sẽ có phân đoạn rút thăm trúng thưởng.
Chẳng sợ cơ quan này chỉ đưa tặng một bịch khăn giấy, đó cũng là kiếm lời.
Trong nguyên tác, Lục Minh Thời cũng là không sai biệt lắm ở ngay lúc này, dưới áp lực của cha mẹ không tình nguyện mà cùng nguyên chủ lãnh chứng.
Thời gian trước sau có thể chênh lệch một hai ngày, tóm lại ở trong sách, thế nhưng không hề có giả thiết cặp đôi thứ 9999 kết hôn.
Câu hỏi của Cố Dịch Tân, thành công khiến cho nhân viên công tác ở đây đồng thời tập thể tạp một chút xác.
Hai cậu trai nọ liếc nhau.
Bọn họ còn chưa đề cập đến, vị tiên sinh này sao lại biết có phần thưởng?
Cậu trai bên cạnh chọc chọc cậu trai đăng ký, cậu trai đăng ký vội từ trong mờ mịt phục hồi lại tinh thần, vui tươi hớn hở nói: "Có có, các bạn chờ một lát."
Phần thưởng kia có hơi lớn, hai cậu trai cùng nhau vào nhà kho, hợp sức nâng nó ra.
Một bên nâng một bên giao lưu.
"Bọn họ hẳn sẽ không thích."
"Lúc trước khi đi mua sao lại không suy xét đến tình huống người trúng thưởng là cặp đôi đồng tính chứ?"
Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời ngồi bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Hai cậu trai nọ trở về, Cố Dịch Tân lập tức cao hứng mà nhảy dựng lên.
Ngay khi Cố Dịch Tân nghe nói quà tặng có thể tích rất lớn, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nghênh đón sáu thùng khăn giấy.
Nhưng đặt ở trước mặt lại là một niềm vui bất ngờ.
Đó là một cái nôi xinh đẹp.
Gỗ phong trắng, chất lượng cao, thiết kế đẹp, hoa văn tinh xảo.
Chính là cái nôi mà anh nhớ mãi không quên, nghĩ mãi như cuồng, cuối cùng xắn tay áo ra trận mua vật liệu gỗ tự mình đóng!
Hoàn toàn giống nhau như đúc!
Thật là một Cục Dân Chính biết quan tâm đến nhu cầu người dân, cung cấp các dịch vụ tiện ích phục vụ dân, đảm bảo số lượng người kết hôn duy trì ở mức cao nhất.
Lục Minh Thời thấy ánh mắt Cố Dịch Tân sáng long lanh, rõ ràng là hưng phấn vô cùng, cũng cảm thấy thật cao hứng.
Hai cậu trai vừa mới đặt cái nôi nặng nề kia xuống, chống nạnh thở hổn hển mấy hơi.
Bọn họ đang muốn xin lỗi Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời, đồng thời muốn giải thích một chút sai sót trong khâu chuẩn bị, lại thấy hai người ánh mắt sáng ngời, như là nhìn thấy trân bảo hiếm thấy lắm.
Cậu trai còn máy móc mà nói lời thoại vừa rồi đã chuẩn bị tốt:
"Nếu hai người không thích, bên chúng tôi có thể suy xét đổi thành vé tham quan du lịch ba ngày hai đêm đến tỉnh bên......"
Lục Minh Thời lập tức nói: "Không cần."
Hắn cúi người sờ sờ vân gỗ bên ngoài, mang theo ý cười nói: "Cái này rất tốt, chúng tôi rất thích."
Cố Dịch Tân càng là vui vẻ đến hai mắt cũng nheo lại.
Hai cậu trai nghệch mặt, liếc nhau, ánh mắt giao lưu bùm bùm.
"Phỏng chừng là tính toán nhận con nuôi."
"Tuổi này của bọn họ không phù hợp chính sách nhận nuôi, có thể là sinh ở nước ngoài?"
Bởi vì hành động của hai nhân viên công tác khiến cho bọn họ vô cùng cao hứng, Lục Minh Thời cảm thấy mình hẳn phải tỏ vẻ một chút.
Loại tỏ vẻ này đại khái chính là boa chút tiền biểu đạt tâm ý.
Lục Minh Thời ưu nhã lấy ra ví da màu đen từ trong túi. Chính là cái ví có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong truyện.
Hắn mở ví ra, nhìn thoáng qua bên trong.
Đúng vậy, hôm nay trong ví tiền vẫn chỉ có hai mươi đồng tiền.
Lục Minh Thời yên lặng cất ví tiền về.
Quên đi.
*
Bước đăng ký thủ tục cuối cùng, là chụp ảnh chứng nhận.
Cố Dịch Tân cùng Lục Minh Thời quy quy củ củ mà ngồi trên ghế để chụp giấy chứng nhận, nghe nhiếp ảnh gia yêu cầu dịch trái dịch phải, đặc biệt ngoan ngoãn đặc biệt nghe lời.
Một người soái, một người xinh.
Nhiếp ảnh gia điều khiển hai gương mặt hoàn mỹ này, trong lòng chảy đầy nước miếng.
Nhưng dáng người soái ca hình như rất biến dạng, vô cùng đáng tiếc.
Nhiếp ảnh gia liếc phần eo bụng của Lục Minh Thời, rõ ràng thô một vòng.
Nhưng hãy nhìn xem, có những người cho dù béo đến đâu, ống kính vẫn không thể "phát hiện" được.
Ai bảo thịt sẽ phát triển (?), béo chỗ nào cũng không béo mặt kia kìa?
"Tách."
Ảnh chụp nhập kho, hoàn thành thủ tục đăng ký.
Nhân viên công tác dẫn bọn họ tới trước máy in tự động.
"Hai vị tiên sinh hãy ở chỗ này chờ một lát."
Đang tạo chứng nhận cho bạn......
5, 4, 3, 2.
Lục Minh Thời nín thở nhìn màn hình máy in đang tự động đếm ngược, bụng ngón trỏ chà xát mặt trong ngón tay cái, hơi có cảm giác không chân thật.
1.
Cùng với âm thanh điện tử thanh thuý vang lên "Đã hoàn thành", hai cuốn sổ đỏ trơn nhẵn tuột ra khỏi máy.
Lục Minh Thời đưa hai tay ôm lấy.
Hai cuốn sổ nhỏ, yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bìa màu đỏ chữ thiếp vàng, giống như hai trái tim.
Cố Dịch Tân thò qua nhìn.
Lục Minh Thời đưa một cuốn chứng nhận cho anh, còn mình mở tấm bìa ra, hình ảnh vừa chụp ánh vào mi mắt.
Phông màu đỏ rượu, hai người mặc trang phục trắng, dựa thật gần nhau, ánh mắt bình thản ấm áp.
Lục Minh Thời cảm động đến không được.
Hắn hít hít mũi, cảm xúc mênh mông mãnh liệt không có chỗ phát tiết, đơn giản xoay người ôm chặt bả vai Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân đang chuẩn bị mở ra xem, đột nhiên không kịp phòng bị bị ôm một cái, hơi sơ ý, giấy hôn thú trên tay vừa mở được một nửa rớt xuống đất.
"Lạch cạch."
Trong sảnh Cục Dân Chính rất nhiều người.
Cũng rất đông.
Vì thế giấy hôn thú rớt trên mặt đất còn chưa kịp nhặt, đã bị người bên cạnh đi ngang qua dẫm một cái.
"Roẹt!"
Rách làm đôi.
*
An Lạc Vũ nhận được một kịch bản.
Cậu mừng như điên, bởi vì ba tháng rồi cậu còn chưa bắt đầu làm việc.
Gạo trong nhà ăn hết sạch, mắt thấy sắp sửa không còn gì để ăn.
Nếu không có thu nhập, cậu liền phải suy xét rời khỏi giới giải trí, đi bày sạp bánh nướng bên cạnh viện phúc lợi bán qua ngày.
Tuy rằng bán bánh nướng cũng không tồi, dù sao An Lạc Vũ cũng thích ăn bánh nướng nhất.
Nếu như đi bán bánh nướng, sẽ có thể được ăn mỗi ngày.
Nhưng rốt cuộc, cậu yêu thích là ăn bánh nướng, chứ không phải bán bánh nướng.
Huống chi, diễn xuất, mới là ước mơ cả đời của cậu.
Cậu An Lạc Vũ, nhân danh một mỹ nam tử, sẵn sàng hi sinh tất cả vì ước mơ của mình!
Đây cũng là lý do vì sao trước kia, ông chủ để cậu đi tiếp rượu, dù cậu rối rắm mãi nhưng vẫn đi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có đạo diễn chấp nhận dùng cậu.
Tuy rằng vai này chỉ là nam số 5, nhưng bằng ánh mắt thăng trầm của cậu, xuyên qua kịch bản thật dày, thấy được tương lai mình tuyệt đối sẽ được diễn vai chính.
Nhân vật này, là một tra nam thanh danh tàn tạ.
Có hai cảnh chính trong vai diễn của cậu, một cảnh là ly hôn ở Cục Dân Chính, một cảnh khác là ở đầu đường bị người nhà vợ cũ đánh đến trọng thương.
Vì để diễn tốt vai tra nam này, An Lạc Vũ kiên quyết dứt khoát buông kịch bản, đi vào Cục Dân Chính tìm cảm giác.
Đắm chìm trong cốt truyện, An Lạc Vũ mau chóng nhập vai, cậu coi nữ sinh tóc dài phía trước như vợ cũ, trong lòng không tiếng động đọc lời thoại.
*
Cùng lúc đó, giấy hôn thú trong tay Cố Dịch Tân rơi xuống đất.
An Lạc Vũ đang nhập vai một chân dẫm lên.
Không hề ý thức được mình đã làm gì, An Lạc Vũ, tràn ngập tình cảm đuổi theo người vợ trong tưởng tượng của mình, nhất kỵ tuyệt trần.
Chỉ chừa lại cho Lục Minh Thời một bóng lưng.
(*) NKTT: Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua.
*
Lục Minh Thời ngồi xổm xuống nhặt giấy hôn thú lên, sau một lúc lâu không nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm An Lạc Vũ đã đi xa, ánh mắt khoá chặt.
Hắn nhớ kỹ bóng dáng này. Tương lai nếu hắn còn nhìn thấy người nọ, nhất định sẽ không bỏ qua.
Lục Minh Thời nhìn giấy hôn thú trong tay bị xé thành hai nửa, cùng Cố Dịch Tân hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Cố Dịch Tân cầm lấy hai tờ giấy hôn thú.
Đem tấm giấy hoàn chỉnh kia cũng xé thành hai nửa.
Lục Minh Thời:......
Lục Minh Thời:!!!
*
Cố Dịch Tân cầm giấy hôn thú đi mất.
Để lại một mình Lục Minh Thời ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ đại sảnh.
Vẻ mặt buồn hiu.
Người qua đường tới tới lui lui, thỉnh thoảng có người chĩa ánh mắt hiếu kỳ tới.
Người thường xem tạp chí kinh tế tài chính nhận ra hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đôi tân hôn không quen biết hắn đi ngang qua, trong mắt mang theo chút đồng tình.
"Chắc tám phần là ly hôn rồi."
"Đẹp trai như vậy còn bị vứt bỏ, công lý ở đâu?"
"Em không thể chỉ xem mặt, nhìn bụng anh ta đi, chắc chắn là do sau khi kết hôn lôi thôi lếch thếch còn béo phì nên mới bị từ chối."
"A, sau này anh có trở nên như vậy không?!"
......
Một ông chú bình thường vừa mới ly hôn suy sụp tinh thần lê bước chân đi tới, chậm rãi ngồi vào bên cạnh Lục Minh Thời.
Không khí quanh hai người mạc danh tương hợp, đều lộ ra cảm giác nản lòng sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Minh Thời liếc anh ta một cái.
Người kia cũng nhìn sang.
Cùng là người đã rơi xuống đáy vực, Lục Minh Thời nghĩ.
Hắn còn chưa nói câu nào, ông chú bình thường đã mở miệng trước.
"Tôi và vợ mình kết hôn mười hai năm, có bốn đứa con, tuổi khoảng từ ba đến mười ba tuổi, hai nam hai nữ."
Lục Minh Thời mặt vô biểu tình, khô khốc nói:
"Tôi và hắn kết hôn năm phút, có một đứa con, năm tháng tuổi, không biết giới tính, cũng không muốn biết."
Ông chú bình thường nghe thấy lời này, lập tức biết đây là người một nhà.
Nghĩ đến nam nhân ưu tú trước mắt lại có cùng hoàn cảnh éo le như mình, trong lòng thật ra đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ngày kỷ niệm kết hôn mười hai năm, tôi biết được vợ mình có tám bạn trai cũ, bốn bạn trai hiện tại, tôi đưa con đi bệnh viện xét nghiệm ADN, kết quả giám định vừa được gửi đến điện thoại."
Lục Minh Thời nghe đến đó, từ từ mở to mắt, nghiêng mắt nhìn ông chú nón xanh trước mặt này.
Trong lòng hắn ẩn ẩn có dự cảm.
Ông chú nón xanh liếc hắn một cái, cúi đầu thương tâm khóc lớn lên:
"Bốn đứa nhỏ tất cả đều không phải của tôi, tất cả đều không phải aaa ~~ có một đứa độ tiếp cận 80%, chứng tỏ nó có quan hệ huyết thống với tôi, nhưng không phải ruột thịt!...... Hu hu hu hu ~ có ai khổ như tôi không!"
Lục Minh Thời:......
Đúng là thảm thật.
Quá chấn động.
Lục Minh Thời nghĩ.
Hắn theo bản năng che bụng lại, trong nháy mắt đó cảm thấy vô cùng may mắn ——
Thật tốt, ít nhất hắn có thể xác định trăm phần trăm, đứa bé là con ruột của mình!
*
Từ góc độ này mà nói, khả năng mang thai đích xác có thể nói là một ưu thế.
Lục Minh Thời lâm vào trầm tư.
Cái này