Chương 44
Cố Dịch Tân khiêng nôi gỗ.
Lục Minh Thời ôm giấy hôn thú.
Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại Lục trạch.
Đến cửa nhà, chỉ thấy một chiếc ô tô lao vụt đi, để lại một mồm khói xe.
Đó là xe của cha Lục mẹ Lục.
Cố Dịch Tân hỏi: "Sao chú với dì lại đi nhanh như vậy?"
Lục Minh Thời trông thực mất mát.
"Có thể bọn họ cần một chút thời gian để quen dần với ngoại hình của em."
Con trai mình mang thai, cùng con trai người khác mang thai, chung quy thì khả năng tiếp thu vẫn không giống nhau.
Cố Dịch Tân sờ sờ bụng hắn, an ủi nói: "Không phải đâu, chắc bọn họ có việc gấp, rất nhanh sẽ trở về thăm em."
Hai người đi đến phòng khách, những mùn cưa vương vãi đã được dọn sạch sẽ, để lại bán thành phẩm ngày hôm qua vừa làm ra.
Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân khiêng nôi mới trở về, lại nhìn bán thành phẩm đặt ở bên kia, cảm thấy có hơi tiếc.
"Như vậy sẽ lãng phí bốn tiếng công phu của anh."
Cố Dịch Tân cẩn thận nghiên cứu bán thành phẩm một phen.
"Không sao."
Cố Dịch Tân xắn tay áo lên.
"Đổi thành bàn thay tã đi, siêu đơn giản."
Lại là một hồi leng keng leng keng.
Bận việc cả một buổi chiều, bàn thay tã bằng gỗ trắng đã được làm xong.
Đặt cạnh cái nôi siêu hài hoà.
Lục Minh Thời nhìn gió lùa vào từ cửa sổ thổi bay tấm rèm vải trên nôi và bàn thay tã lên, dường như nhìn thấy được bộ dáng cục cưng nhỏ ê ê a a nằm trên đó.
Cố Dịch Tân quơ quơ tay trước mắt hắn.
Lục Minh Thời hoàn hồn, đột nhiên móc ra một cuốn sách.
Trên bìa in mấy chữ cái to đùng:
《 Giải thích chi tiết các bước hẹn hò ( dành cho người mới bắt đầu ) 》.
Bọn họ đã cùng nhau đi ra ngoài ăn ba lần.
Theo trình tự, bước kế tiếp hẳn là......
"Chúng ta phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo." Lục Minh Thời tuyên bố, "Ra cửa đi dạo phố, cùng nhau mua sắm."
Cố Dịch Tân đồng ý hết, dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ phép có lương.
Nhưng anh hơi khó hiểu: "Sao Lục tổng lại vội như vậy?"
Lục Minh Thời nghĩ thầm mình có thể không vội được sao.
Không vội thì làm sao đi theo trình tự.
Không đi theo trình tự làm sao tiến hành đến bước cuối cùng.
Kỳ thật Lục Minh Thời đã hối hận rất nhiều lần, người mình muốn ngủ ở ngay bên cạnh, nhưng chỉ có thể hôn, không thể ngủ.
Đổi thành người khác, có lẽ sẽ nuốt lời ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không phải người khác.
Hắn, từ trước đến nay là người đã nói là phải làm, luôn luôn giữ chữ tín.
Đây chính là vũ khí bí mật giúp hắn thuận lợi tung hoành trên thương trường!
Huống chi, bây giờ còn có bé con.
Vậy càng phải nói là làm, để lại gương tốt cho nó.
Giáo dục, phải bắt đầu từ khi con còn ở trong bụng.
Lục Minh Thời dùng thực tế để chứng minh, nam nhân Lục gia, đều là bảo tàng!
*
Hai người đi vào khu trung tâm sầm uất.
Cả hai nhìn nhau, đều cảm thấy hơi mộng bức.
(*) Mộng bức: trạng thái sững sờ, ngẩn tò te.
Nơi bình thường Cố Dịch Tân hay đi là các khu chợ bán sỉ, hoặc các khu chợ mang hơi hướm nông thôn.
Mà Lục Minh Thời trăm công ngàn việc, lại không có thời giờ đi dạo phố.
Hai người mua quần áo, một người là mua với 99 suất giao hàng miễn phí, một người là mời nhà thiết kế về nhà may cho.
Điểm giống nhau là đều không cần ra ngoài.
Cho nên đây là hai tên trạch tự nhiên.
Hai cái người mộng bức này cũng không muốn đi dạo phố nữa, vì thế nhất trí đi tới trung tâm mua sắm.
Ở đại sảnh lầu một, vào cửa chính là mười hai gian hàng nối liền với nhau.
Hai người vào cửa hàng thứ nhất, nhân viên cửa hàng trong nháy mắt đã bị khí chất trên người Lục Minh Thời hấp dẫn.
Nhìn quần áo và khí chất, đây có lẽ chính là đại khách hàng a.
Toàn thân trên dưới Lục Minh Thời toát lên sự khí phái, viết chính là một chữ.
Tiền.
Ánh hào quang trên người hắn quá mức chói mắt, thế cho nên nhân viên cửa hàng trực tiếp bỏ qua Cố Dịch Tân đang đi theo đằng sau.
Nhân viên cửa hàng ân cần xông tới, hỏi Lục Minh Thời có cần giới thiệu sản phẩm hay không.
Lục Minh Thời do dự một chút.
Hắn dường như không thiếu cái gì cả......
Trái lại Cố Dịch Tân hứng thú bừng bừng, ở trong cửa hàng đi tới đi lui, nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia.
Sau một lúc lâu, anh chỉ vào một chiếc khăn quàng cổ được may thủ công rất hoàn mỹ nằm phía dưới quầy, lịch sự hỏi nhân viên cửa hàng:
"Vâng, xin hỏi cái này bao nhiêu tiền?"
Cửa hàng chuyên bán hàng hiệu hàng xa xỉ thường không yết giá.
Nếu có bảng giá, Cố Dịch Tân cũng sẽ không hỏi ra miệng.
Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, nói một con số, cũng động thủ chuẩn bị lấy khăn quàng cổ ra cho vị khách này mang thử.
Sau khi nghe báo giá, Cố Dịch Tân dại ra một lát, lập tức lịch sự từ chối: "Không, không cần, để tôi xem lại! Cảm ơn!"
Anh lôi kéo Lục Minh Thời rời khỏi.
Lục Minh Thời mờ mịt mà đi theo sau.
*
"Hôm nay anh không mua cái gì hết."
Sau khi dạo hết mười hai gian hàng lầu một, Cố Dịch Tân kiên quyết nói.
*
Nửa tiếng sau.
Một cửa hàng đồ dùng dành cho trẻ em nổi tiếng.
Ánh mắt Cố Dịch Tân vẫn luôn ảm đạm đột nhiên tỏa sáng.
Lục Minh Thời nhất thời không để ý, Cố Dịch Tân đã vọt nhanh vào cửa, chộp lấy một cái xe đẩy nhỏ.
Lúc này thì các thương phẩm đều được yết giá rõ ràng, Cố Dịch Tân không ngần ngại bắt đầu so sánh các sản phẩm với nhau, chọn đầy một xe quần áo nhỏ, giày nhỏ, mũ nhỏ, đồ chơi nhỏ, còn có khăn chậm nước miếng, yếm em bé......
Anh thậm chí còn dùng điện thoại lên mạng so giá cả, đóng một quảng cáo vừa nổi lên, đèn xanh lam trị bệnh vàng da ở trẻ sơ sinh!
Lục Minh Thời kinh ngạc mà nhìn.
Lục Minh Thời rất muốn nói mấy thứ này hắn đã sớm chuẩn bị tốt, không cần phải mua nữa.
Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dịch Tân, căn bản không nỡ nói ra.
Lúc tính tiền, Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời vẫn luôn đứng đực ra đó, nghi hoặc mà run rẩy lông mi.
Thời điểm nhân viên cửa hàng báo giá, Cố Dịch Tân mới dần dần quay về với hiện thực.
Chất lượng sản phẩm ở cửa hàng này rất tốt, giá cả cũng vì vậy mà tương đối chát.
Kinh nghiệm mặc cả phong phú được tích luỹ từ các chợ bán lẻ của Cố Dịch Tân, vào lúc này mất đi ma lực vốn có của nó.
*
Cố Dịch Tân từ khu trung tâm mua sắm đi ra, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc phức tạp giữa nỗi đau và vui sướng.
Một khắc quẹt thẻ kia là hạnh phúc, mà lúc sau, còn lại là thống khổ vô cùng tận.
Ý niệm gia tăng các loại hình công việc kiêm chức xuất hiện trong lòng. (*) Kiêm chức: việc làm thêm, bán thời gian, nghề tay trái.
Cố Dịch Tân âm thầm hạ quyết tâm.
Ngày mai phải đi ra ngoài tìm việc.
Hầm để xe, Lục Minh Thời ngồi trên ghế lái, Cố Dịch Tân xếp đống đồ trẻ em mà anh mua được thành một toà núi nhỏ ở ghế sau, sau đó mở cửa ghế phó lái.
Cố Dịch Tân dừng một chút.
Trên ghế phó lái, để một cái túi.
Trên mặt in logo của cửa hàng xa xỉ nọ.
......
Cố Dịch Tân nhìn về phía Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời ngồi trên ghế lái, ho nhẹ một tiếng, che giấu nói:
"Lúc đi vệ sinh em có đi ngang qua cửa hàng đó, bọn họ đang tổ chức hoạt động, khuyến mãi."
Cố Dịch Tân: "......"
Anh không có ngốc.
Cố Dịch Tân tách chân ra ngồi xuống, ôm túi để lên đùi, lôi cái khăn quàng cổ xinh xắn kia ra.
Lục Minh Thời thấy anh không nói tiếng nào, lại bổ sung thêm: "Coi như là quà sinh nhật tặng trước cho anh."
Cố Dịch Tân vẫn không ừ hử gì.
Lục Minh Thời thấy anh vẫn luôn im lặng, trong lòng hơi khẩn trương, lại có chút lo lắng.
Hắn nhanh chóng quyết định vươn tay.
"...... Em hiện tại liền đem trả lại."
Nói xong thì định bắt lấy cái túi trong tay Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân một phen đè lại tay Lục Minh Thời: "Không phải, anh rất thích."
Cố Dịch Tân quay đầu chân thành mà nhìn Lục Minh Thời.
"Nhưng mà, cái khăn quàng cổ này, anh vốn muốn mua cho em, đáp tạ cái khăn quàng cổ màu xanh em đưa lần trước."
"Vốn dĩ định sau khi về sẽ tìm người mua dùm, nếu hôm nay cửa hàng khuyến mãi, vậy bây giờ mua rồi cũng khá tốt."
Cố Dịch Tân móc điện thoại ra, bắt đầu lục tìm hoá đơn trong túi, một bên tìm một bên nói: "Chờ anh nhìn xem bao nhiêu tiền, sẽ chuyển lại cho em."
Hoá đơn mua hàng đã sớm bị Lục Minh Thời cơ trí mà giấu đi.
Lục Minh Thời có chút hoảng hốt.
Lục Minh Thời nỗ lực trấn định nói: "Chúng ta đã kết hôn, còn phân ra làm gì."
Cố Dịch Tân buồn cười nói: "Sao anh có thể để em bỏ tiền ra tặng quà cho chính mình?"
Lục Minh Thời đành phải nói ra một con số thấp đến cực kỳ.
Cố Dịch Tân hơi hơi nghi ngờ: "Bọn họ giảm 25% à?"
Lục Minh Thời gật đầu khẳng định, ngữ khí như người trong nghề.
"Anh hiểu đó, thương phẩm rất quý."
Kỳ thật đó là thương phẩm kinh điển.
Nhưng Cố Dịch Tân một chút cũng đều không