Chương 46
Cố Dịch Tân khiêm tốn mà duy trì tư thế khom lưng thật lâu, thẳng đến khi anh cảm thấy xung quanh mình yên tĩnh đến bất thường, mới khó hiểu ngẩng đầu lên.
Từ lúc anh xuất hiện, các vị bá tổng đang sôi nổi giống như bị yểm bùa im lặng, một chút phản ứng cũng không có.
Vốn đã chuẩn bị đứng lên, Lục Minh Thời ngồi bịch trở về.
Suýt chút nữa dẫm lên mu bàn chân Hắc Triệt.
Sắc mặt Lâm Thụy thay đổi thất thường, âm thầm ngắt nhéo ngón tay, cũng không biết đang âm mưu cái khỉ gì.
Hắc Triệt không thể tin được mà dụi dụi hai mắt, nghĩ thầm đệch mợ, sao đi đâu cũng gặp cậu ta vậy.
Ngụy Tuấn Sam là người đi ra nhanh nhất, khi Cố Dịch Tân xuất hiện ở cửa cầu thang hắn cũng vừa lúc đi đến đó.
Vì thế đầu tiên Cố Dịch Tân thấy Ngụy Tuấn Sam đứng trước mặt mình.
Tuy rằng Ngụy đại tổng tài quanh năm sinh hoạt trong các truyền thuyết khác nhau, nhưng quả thực đã lâu không có xuất hiện.
Lúc này Ngụy Tuấn Sam đang vội vã rời khỏi đây dự định đi WC há to miệng, dường như có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Cố Dịch Tân khó hiểu nói: "Ngụy tổng? Ngài chính là một trong những tổng tài mà đạo diễn Vương nói?"
Ngụy Tuấn Sam từ từ khép miệng lại.
"Cậu chính là nam 1 mà đạo diễn Vương nói?"
Cố Dịch Tân gật đầu gật đầu.
Ngụy Tuấn Sam hoảng hốt, rồi lại bi phẫn.
—— ĐM cậu muốn diễn kịch sao không nói sớm, vì để cậu tới chỗ tôi dọn gạch mà tôi đóng cửa công ty giải trí để chuyên tâm làm bất động sản cậu có biết không!
Cố Dịch Tân cẩn thận nhường cầu thang.
"Bây giờ Ngụy tổng có việc phải đi à?"
Ngụy Tuấn Sam vuốt mặt, tang thương nói: "Tôi đang mót. Đi WC rồi quay về."
Tiễn Ngụy Tuấn Sam đi, Cố Dịch Tân xoay người lại, đối mặt với các vị bá tổng trước mắt.
Đạo diễn Vương nhạy bén phát hiện cơ mặt Cố Dịch Tân trước nay chưa từng có mà giật giật một cái.
"Đạo, Đạo diễn Vương."
Giọng Cố Dịch Tân run run hỏi.
"Bọn họ chính là ' những tổng tài bá đạo nhất của thành phố chúng ta ' mà ông nói sao?"
Ngụy Tuấn Sam thì thôi không nói, ít nhiều gì người ta cũng sắm vai bá đạo tổng tài, dù cho nội tâm hắn là một tên diễn tinh, nhưng mọi người cũng không thể phủ nhận ít nhất nhìn bên ngoài hắn cực kỳ bá tổng.
Vài vị trước mắt này......
Giờ phút này, Cố Dịch Tân vô cùng chắc chắn mình diễn xuất không hề có tiền đồ.
Đạo diễn Vương cười ha hả nói: "Đúng vậy, đều là thanh niên tài tuấn lịch sự, thế hệ trẻ ưu tú nhất của thế gia chúng ta."
"Tiểu Cố cậu xem, vị này chính là Lâm Thụy, vừa rồi lúc cậu chưa tới bọn tôi đã quyết định ổn thoả, muốn để cậu ấy mang cậu đi ngao du bể bơi lộ thiên trên nóc khách sạn tám sao, lên sân golf mười tám lỗ trên núi Nhị Khuyết, trải nghiệm tắm suối nước nóng Phô Hoàng Dương cực lớn để cảm thụ một chút cuộc sống xa hoa của phú nhị đại!"
Cùng với lời giới thiệu của đạo diễn Vương, bên môi Lâm Thụy toát ra ý cười ôn nhu, phảng phất như đang đối mặt với người tình mà gã khẩn thiết muốn lấy lòng.
Lâm Thụy hơi hơi mở miệng: "Đúng vậy, Lâm mỗ chắc chắn tận lực vì cậu bạn này mở ra cánh cửa thế giới mới."
Lục Minh Thời ngồi không yên.
Lục Minh Thời vừa định mở miệng, lại bị Hắc Triệt xen vào.
"Tôi thấy chuyện này còn có thể suy xét lại."
Mọi người đều có chút ngoài ý muốn.
Lục Minh Thời phản ứng đầu tiên: Cái quỷ gì, chẳng lẽ Hắc Tiểu Béo cũng có tâm tư khác?
Không trách Lục Minh Thời mẫn cảm quá mức, thật sự là hắn bị dọa quá nhiều lần.
Ngụy Tuấn Sam, một cái liếc mắt đã nhớ mãi không quên.
Lâm Thụy, yêu hận đan xen không bỏ xuống được.
Đi xa nhà một chuyến...... Hắn hơi tới trễ một chút mà trinh tiết ông xã khó giữ được!
Hơn nữa Lục Minh Thời bị hóoc môn manh thai kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đối với tất cả người và đồ vật của mình đều có một loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái, hắn sao có thể không phản ứng quá độ.
Lâm Thụy nhưng lại chỉ thanh thanh đạm đạm nhíu mày, vô cùng ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Hắc Triệt.
Mà Hắc Triệt là người đơn thuần nhất ít tâm nhãn nhất trong căn phòng này.
Gã đương nhiên sẽ không nghĩ đến Lâm Thụy và Lục Minh Thời chỉ vì một câu nói đơn giản này của mình mà sinh ra nhiều ít liên tưởng và suy đoán, chỉ thành khẩn mà lặp lại với đạo diễn Vương ——
"Chuyện này cần bàn bạc lại kỹ hơn!"
Hắc Triệt đương nhiên không phải thật sự có ý tưởng gì với Cố Dịch Tân, gã chính là trung khuyển công trong nguyên tác với thuộc tính trung thành đạt 1000000000000 điểm cấp bậc siêu S.
Gã đối với An Lạc Vũ một mảnh thâm tình, cao hơn núi Kilimanjaro, sâu hơn rãnh biển Mariana.
Bởi vì lần trước ở nhà An Lạc Vũ, Cố Dịch Tân giúp An Lạc Vũ giải toả khúc mắc, còn khiến người đơn phương mười tám năm không dám chạm qua An Lạc Vũ dù chỉ một lóng tay như mình rốt cuộc cùng người trong lòng thân mật tiếp xúc 0.00001 giây, càng thần kỳ giúp gã trị hết thói ở sạch quá độ nhiều năm qua.
Hiện tại Cố Dịch Tân, chính là ân nhân của Hắc Triệt này!
Còn gã Lâm Thụy kia, trên giang hồ truyền lưu không ít lời đồn đãi, Hắc Triệt đương nhiên cũng có nghe thấy.
Dù cho vừa gặp mặt hôm nay, cách nói năng của đối phương phong độ lại vô cùng khéo léo hợp lòng người, nhưng lời đồn ảnh hưởng đến ấn tượng, cũng không thể bởi vì tiếp xúc ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vậy, khi ân nhân có nguy cơ rơi vào tay tên quỷ súc kia, Hắc Triệt gã, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!
Hắc Triệt dùng gương mặt chân thành nhìn đạo diễn Vương, đạo diễn Vương đành phải ho nhẹ một tiếng, chuyển ánh mắt về phía Lâm Thuỵ ngồi một bên không nói lời nào.
"Cậu Lâm, cậu thấy sao......"
Lâm Thụy nghiêm mặt: "Chú Vương, mọi chuyện đã được bàn bạc ổn thoả, nếu như Hắc thiếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi e là không thể chấp nhận được."
*
Bọn họ ở chỗ này anh một câu tôi một câu, Lục Minh Thời đối với Cố Dịch Tân đang đầy mặt ngoài ý muốn mà điên cuồng ám chỉ.
Hắn nhìn về phía Cố Dịch Tân, hung hăng chớp mắt.
Lục Minh Thời vốn chỉ định chớp một bên mắt trái, kết quả không ngờ rằng bởi vì bản thân khuyết tật gien không thích hợp làm ra cái động tác này, lại khuyết thiếu luyện tập, thế cho nên nhìn qua hoàn toàn không phải wink, mà là mí mắt giật giật.
Cố Dịch Tân mờ mịt nhìn hắn:???
Hắn đây là bị làm sao vậy?
Lục Minh Thời nóng nảy, lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa.
Lúc này thì Cố Dịch Tân hiểu được.
Đại khái là mắt Lục Minh Thời không thoải mái, cần anh giúp một tay.
Cố Dịch Tân ngồi chồm hỗm xuống, hai tay bẻ đầu Lục Minh Thời qua, cẩn thận kiểm tra mí mắt cho hắn.
Sau đó thổi một hơi vào mắt hắn.
Đang tổ chức ngôn ngữ, Hắc Triệt:......
Đang chuẩn bị bật miệng lưỡi sắc bén, Lâm Thụy:......
Bọn họ thế nhưng đã phát triển đến trình độ này??
Đạo diễn Vương khiếp sợ: "Tiểu Cố, cậu đang làm cái gì vậy?"
Cố Dịch Tân lễ phép trả lời: "Lục tổng bị bụi bay vào mắt, tôi giúp anh ta thổi ra."
Đạo diễn Vương cạn lời: "Cậu, cậu và cậu Lục quen biết nhau à?"
Cố Dịch Tân gật gật đầu.
Lục Minh Thời buồn bã nói: "Chú Vương, chỉ sợ cậu ta với tất cả mọi người ở đây đều có quen biết."
Đạo diễn Vương kinh hãi: "Sao...... Sao cơ?"
Cố Dịch Tân ở chỗ ông đăng ký thân phận, chính là huấn luyện viên thể hình Cố 5 Mao a!
Sao ông có thể biết.
Tiểu huynh đệ Cố 5 Mao trước mắt.
Chính là chiến sĩ thi đua thành phố ai ai cũng biết, ánh sáng của đảng vô sản, người con trai khiến bốn vị tổng tài tranh giành tình cảm, rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm lại một hai phải đi dọn gạch, Cố Dịch Tân??
Cố Dịch Tân cúi đầu xin lỗi đạo diễn Vương.
"Xin lỗi ngài, vì tránh cho một ít phiền phức, mà đã sử dụng giả danh."
Lục Minh Thời tâm nói không phải giả danh, rõ ràng là nhũ danh.
Cố Dịch Tân duy trì mỉm cười.
Đạo diễn Vương có thể nói cái gì bây giờ, đao diễn Vương cũng u buồn lắm chứ.
"Nếu như vậy." Đạo diễn Vương khó hiểu hỏi, "Vì sao tiểu Cố cậu từ nhỏ lớn lên cùng cậu Lục, cũng vô cùng quen biết với các vị tổng tài khác, lại đối với sinh hoạt của phú nhị đại một chút cũng không hiểu gì?"
Cố Dịch Tân khó xử mà gãi gãi đầu, chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
Lục Minh Thời thấy anh khó xử, liền thay anh giải thích.
"Đó là vì từ nhỏ tính cách cậu ta hướng nội ——"
Lâm Thụy nghĩ thầm chó má.
"Tâm địa thuần lương ——"
Cho nên đánh mình hai giờ liền.
"Cũng không ra vào chốn xa hoa, sở thích hằng ngày là ở nhà may quần áo."
Lần đầu tiên thấy anh liền ở hộp đêm thuê phòng khui 28 chai Louis XIII.
Đạo diễn Vương bừng tỉnh đại ngộ.
Đạo diễn Vương tiếc nuối nói: "Vậy thật là lãng phí điều kiện, nếu tiểu Cố vẫn luôn ở tại Lục gia, tôi thấy không bằng cứ để mưa dầm thấm đất......"
Mắt Lâm Thụy giật giật, vừa định mở miệng phản đối, lại nghe bên cạnh một giọng nói hùng hổ la lên ——
"Tôi không đồng ý!!"
Ánh mắt mọi người sôi nổi nhìn lại.
Làm bộ đã đi WC, nhưng thực chất vẫn luôn đứng ở khúc ngoặc cầu thang nghe lén, Ngụy Tuấn Sam cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Hắn trầm ổn lão luyện như bước trên thảm đỏ mà chạy lại đây, đứng dáng hình chữ T, nói bằng ngữ khí trịnh trọng vẫn thường dùng để phát biểu trong các cuộc họp thường niên.
"Cậu ta ở Lục gia nhiều năm như vậy nhưng lại không học được thế nào làm một bá đạo tổng tài, việc này chứng tỏ Lục thiếu căn bản không am hiểu tổng tài dạy học!"
Tổng tài dạy học.
Cái danh từ mới vừa bay ra, những người còn lại đều rùng mình.
Sắc mặt Ngụy Tuấn Sam vững vàng, ánh mắt sâu thẳm quét một vòng trên mặt từng người, chậm rãi nói:
"Không nhích nửa bước không thể đi ngàn dặm, không tích giọt mưa không thể thành sông nước. Theo lý thuyết, học tập làm sao để trở thành một tổng tài bá đạo, hẳn phải tuần tự tiệm tiến, thay đổi một cách chầm chậm, mới có thể