Chương 45
Ngày đầu tiên vào tổ, tốc độ rời giường của Cố Dịch Tân đạt tới mức thấp nhất trong lịch sử.
Mọi ngày, anh vẫn luôn tràn ngập nhiệt tình đối với công việc.
Nếu không rời giường, đó là anh chưa thức. Chỉ cần anh thức, nhất định có thể trong vòng năm phút sửa soạng tất cả xuống lầu, ngậm một miếng bánh rán ra cửa.
Đương lúc Cố Dịch Tân ý thức được bản thân mình có bao nhiêu thiếu tiền, thậm chí trong mơ cũng đều có thể mơ mơ màng màng ngồi dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi ngốc trên chuyến xe buýt số 9102.
Nhưng hôm nay, nhiệt tình của anh đối với công việc đóng băng rồi.
Sinh hoạt rốt cuộc vô tình mà xuống tay với người trẻ tuổi chỉ nghĩ tới dọn gạch này.
Hai tay Cố Dịch Tân chống lên bồn rửa tay đá cẩm thạch, nghiêng nghiêng thân trên, nghiêm túc mà nhìn bản thân trong gương, biểu tình trên mặt không ngừng biến ảo.
Trong góc gương hiện lên một bóng người, là Lục Minh Thời dụi mắt ngáp một cái đi vào nhà vệ sinh.
Một bên Lục Minh Thời mặt không đổi sắc mà cởϊ qυầи phóng nước, một bên hỏi Cố Dịch Tân:
"Hôm nay không đi làm sao?"
Cố Dịch Tân u sầu trả lời: "Đi bây giờ đây."
Lục Minh Thời gật gật đầu, đi tới bồn rửa tay.
Hai cái bồn rửa tay nằm rất sát nhau.
Hai người cũng vì thế mà dựa vào thật gần.
Cố Dịch Tân nghiêng đầu nhìn dòng nước ấm áp lướt qua ngón tay thon dài của Lục Minh Thời, lại dọc theo cánh tay nhìn đến bờ vai của hắn, lại rơi xuống bụng nhỏ phồng lên.
Lục Minh Thời cảm ứng được tầm mắt của anh, nghi hoặc mà liếc anh một cái.
Cố Dịch Tân thở dài.
Cố Dịch Tân ngồi xổm xuống.
Đôi tay anh khép lại ôm lấy eo Lục Minh Thời, đem lỗ tai dán ở trên bụng hắn.
"Bé con à." Cố Dịch Tân nghiêm túc nói, "Bây giờ ba phải đi làm một công việc mà ba không thích."
"Ba làm việc này chính là vì tương lai, con vĩnh viễn không cần làm việc mà mình không thích."
Lục Minh Thời nhìn cái đầu lông xù xù ghé vào trên eo hắn, nhịn không được duỗi tay xoa xoa.
Không ngờ một cái xoa này của hắn, Cố Dịch Tân đột nhiên nghiêng đầu đi, trên mặt lộ ra một loại biểu tình ẩn nhẫn mà vui sướng.
"Hừm......"
Cố Dịch Tân gục đầu xuống, vùi mặt vào trong tay.
Lục Minh Thời có chút bối rối, thậm chí tay cũng ngứa ngáy, liền vươn tay muốn xoa xoa thêm một phen.
Lần này hắn không may mắn như vậy, vừa đụng vào mái tóc đã bị bắt lại.
Cố Dịch Tân đứng lên, mặt hơi hồng hồng.
Lục Minh Thời bị phản ứng này của Cố Dịch Tân làm cho cả người có chút lơ mơ.
Hắn khó có thể tin lẩm bẩm: "Đây là điểm mẫn cảm của anh à?"
Cố Dịch Tân xoay người đi ngay.
Lục Minh Thời nhìn theo bóng dáng anh chạy ra khỏi phòng, lập tức móc ra cuốn sổ tùy thân ghi vào.
*
Cố Dịch Tân hai ba ngụm giải quyết phần bánh rán hành thơm ngào ngạt của hôm nay, lại quay trở về đánh răng, lúc này mới vội vã ra ngoài.
Bởi vì sắp sửa không kịp giờ, anh còn đau lòng mà gọi xe.
Chờ anh chạy tới đoàn phim, là vừa đúng tám giờ rưỡi.
Nhân viên kịch vụ đang chuẩn bị đạo cụ, bọn họ cần trước cảnh quay thứ hai khiêng mấy bao cát đến studio, rồi trải trên mặt đất.
(*) Kịch vụ: đại khái là tổ chuẩn bị các đạo cụ (phông nền, vật dụng, trang thiết bị,...)
Đúng vậy, cảnh quay thứ hai chính là cảnh nam nữ chính mới gặp nhau:
Nữ chính và An Lạc Vũ đóng vai tra nam cùng đi lữ hành ở sa mạc, trong chuyến du lịch bỗng nhiên phát hiện tra nam đã kết hôn với mình có tiểu tam, vì thế dưới sự hành hung của tra nam một mình rời đi, sau đó lạc đường trong sa mạc, gặp được nam chính đang ra đây giải sầu.
Bởi vì trời lạnh nên Cố Dịch Tân mang khẩu trang đi ra ngoài, mặc lên người một đống áo bông mập mạp, bên ngoài còn tròng thêm một bộ quần áo lao động ngày hôm qua đoàn phim phát, căn bản nhìn không ra dáng người, cũng nhìn không ra mặt mũi.
Cố Dịch Tân vội vã dợm bước đi vào, liếc mắt qua không thấy người quen, đứng ở nơi người ta khiên đạo cụ tới tới lui lui có chút mộng bức.
Ông chủ bộ phận kịch vụ một bên chỉ huy tiểu đệ dọn bao cát, một bên thấy Cố Dịch Tân, coi anh là một trong những tiểu đệ của mình, vì thế đi lên vỗ vỗ bờ vai anh.
Cố Dịch Tân quay đầu.
Một đại ca béo đứng ở trước mặt, chỉ vào xe tải bên ngoài, lại chỉ chỉ một đống bao cát nằm dưới đất, trung khí mười phần mà hộc ra một chữ:
"Dọn!"
Đại ca béo không chú ý tới chính là.
Trong chớp mắt lúc hắn nói ra từ "Dọn" này.
Trong mắt tiểu đệ đeo khẩu trang, lộ ra một tia kinh hỉ.
*
Nếu đại ca béo chú ý tới hai con mắt kinh hỉ kia, hắn sẽ không phạm sai lầm.
Bởi vì trên thế giới này, người nghe được từ "Dọn" mà hưng phấn, thật sự cực kỳ hiếm thấy.
Nửa tiếng sau, đạo diễn chốt xong cảnh quay đầu tiên, đi vào studio chuẩn bị cảnh thứ hai.
Lúc này, mọi người đang điên cuồng mà tìm Cố Dịch Tân.
Chuyên viên trang điểm kéo một con rương trang điểm cỡ lớn, bổ trang cho nữ chính, nhưng lại không tìm thấy bóng nam chính đâu.
Đạo diễn tiến vào, thấy cát đã được trải không sai biệt lắm, rất hài lòng.
Nữ chính cũng đã vào vị trí, nhưng lại không nhìn thấy nam chính.
Gấp đến độ quay như chong chòng.
"Đạo diễn."
Lúc này Cố Dịch Tân một người cầm trong tay tám bao cát cuối cùng đi vào, anh trải phẳng cát trên khu vực được chỉ định, quay đầu kéo khẩu trang xuống.
Đại ca béo:......
Khoé miệng đạo diễn giật giật.
Tôi cho tiền lương cao như vậy, cũng không phải vì mời cậu tới đây dọn gạch!
Bất quá sau khi Cố Dịch Tân dọn gạch, bộ dáng đầy mặt tro bụi, nhưng thật ra lại vô cùng thích hợp diễn vai một lữ hành đang cô độc bôn ba trong sa mạc.
Anh dọn gạch dọn nhiệt tình đến độ cởi phăng áo khoác, chỉ chừa lại một cái áo trắng ngắn tay, lúc này cũng dính đầy bụi đất.
Tốt quá, cái này đừng nói hoá trang, cả trang phục cũng đều phù hợp.
Chuyên viên trang điểm trơ mắt nhìn bản thân mất đi một nửa tiền công, thở dài.
*
Cố Dịch Tân diễn nhân vật này thực chất cực kỳ phù hợp.
Kịch bản là tập hợp của bốn quyển tiểu thuyết trên XX.com, chúng nó còn có tiêu đề tà mị cuồng quyến hút mắt người nhìn, lần lượt như sau:
《 Tổng tài bá ái: Phế vật tiểu kiều thê chạy đi đâu 》
《 Đại tiểu thư và bí mật 101 người chồng cũ 》
《 Hoa khôi học đường của vương tử hacker lạnh lùng 》
《 Thôn hoa nghịch tập: Hào môn phụ nhân và 50 đứa trẻ 》
Điểm giống nhau của mấy quyển tiểu thuyết này là gì?
Đương nhiên là hào môn a!
Như vậy trọng điểm trong kỹ thuật diễn, chính là phải biểu hiện ra, khí thế nghiêm nghị của tổng tài.
Cái loại khí chất này vừa phóng ra, liền lập tức lóe mù hai mắt nữ chính, khóc lóc thảm thiết mà kêu "Em yêu anh em ngủ với anh nhưng em không thể ở bên anh bởi vì mẹ anh ném cho em một xấp tiền bắt em RUN (mời anh mau chóng giải quyết cho xong phiền toái trong nhà rồi lại đến truy em em ở XX thị đường XX đơn vị XOX chờ anh anh nhất định phải tới đó)".
Cố Dịch Tân cực kỳ thiếu thốn lời kịch, từ đầu tới đuôi chỉ dựa vào một chữ, là có thể biểu hiện ra cảm xúc.
"Ừm."
"Ừm?"
"Ừm......"
Ngày đầu tiên quay chụp cứ như vậy bình yên vượt qua mà không có việc gì phát sinh.
Nhưng Cố Dịch Tân đối với biểu hiện của chính mình rất không vừa lòng.
Anh khổ sở đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, tôi cảm thấy tôi không hợp với nghề diễn viên."
Đạo diễn khó hiểu: "Hôm nay trạng thái rõ ràng không tồi."
"Đặc biệt là cảnh thứ tư nữ chính cùng mẹ của nam chính xé rách mặt bị nam chính bắt gặp, biểu hiện rối rắm và khó xử trên mặt cậu thật sự là quá đúng chỗ!"
Cố Dịch Tân thẳng thắn thành khẩn nói: "Kia kỳ thật là bởi vì tôi đói bụng."
Vẻ mặt đạo diễn dừng một chút, chợt lại nghĩ tới cái gì, khích lệ nói:
"Cảnh thứ hai từ dưới lên, thời điểm nhật ký yêu thầm nữ chính viết bị nam chính trong lúc vô tình nhìn thấy, cậu biểu hiện cảm xúc kinh hỉ cực kỳ đúng chỗ. Trình độ này, ngay cả diễn viên gạo cội cũng đều phải ấp ủ thật lâu, mới có thể tự nhiên như vậy!"
Cố Dịch Tân xấu hổ gãi đầu.
"Đạo diễn, đó là bởi vì tôi nghĩ đến sắp sửa là có thể kết thúc công việc để đi ăn cơm......"
Đạo diễn rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Đạo diễn ngăn lại người bên tổ kịch vụ đang đi ngang qua, vươn tay lấy tám phần cơm hộp, hiền từ mà đặt ở trên bàn trước mặt Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân thỏa mãn mà ăn sạch tám phần cơm hộp.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi có thể kết thúc công việc về nhà không?"
Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Tân.
"Tiểu Cố à, là do tôi sơ sót."
"Cậu không có kinh nghiệm, tự nhiên khó có thể suy diễn ra một bá đạo tổng tài chân chính."
"Như vậy đi, hai ngày nữa tôi sẽ tìm cho cậu vài bá đạo tổng tài chân chính."
"Cậu cùng ăn cùng ở cùng ngủ cùng chơi với bọn họ một tuần, cảm thụ một chút cái gì là khí chất của một bá đạo tổng tài chân chính."
Đạo diễn Vương vung tay lên, quyết định việc này.
*
Mấy ngày sau, đạo diễn Vương mang theo Cố Dịch Tân ngồi xe đi ngoại ô thành phố.
"Tiểu Cố, hôm nay cũng không phải hội họp quan trọng, bởi vậy, ở trước mặt những người đó cậu cũng không cần câu nệ. Bọn họ này đó đều là vãn bối xem tôi như chú bác, vẫn phải cho tôi một phần mặt mũi. Nếu đã chịu giúp đỡ, tự nhiên sẽ không làm khó dễ cậu."
Cố Dịch Tân vội nói: "Đạo diễn, tôi không khẩn trương, mà là thấy con đường này có chút quen mắt......"
Chờ xe đi vào cổng, trong lòng Cố Dịch Tân đậu má một tiếng.
Này đâu chỉ là quen mắt.
Đây còn không phải là khu biệt thự Hoằng Cổ hay sao.
*
Số 88, lầu hai phòng tiếp khách.
Đạo diễn Vương chọn địa điểm gặp mặt.
Khi đạo diễn Vương đạo mang theo Cố Dịch Tân đi vào, biệt thự đã nghênh đón vài vị khách nhân.
Người đầu tiên tới chính là Lục Minh Thời.
Từ lúc bụng hắn càng ngày càng rõ, vô luận đi nơi nào, hắn đều sẽ tới rất sớm.
Như vậy có thể tránh cho khi đi vào trở thành tâm điểm của mọi người.
Lục Minh Thời trái phải nhìn xem, chọn một sô pha lớn trong góc ngồi xuống, cầm một tờ báo ngăn trở thân thể, lẳng lặng chờ đợi đạo diễn Vương, cùng với anh bạn nhỏ mà ông nói muốn mang cho bọn họ nhận thức.
Người thứ hai tới chính là Hắc Triệt.
Gã như một cái tháp sắt xuất hiện ở cửa, nháy mắt chặn kín ánh sáng.
Lục Minh Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bình tĩnh chào hỏi.
Hắc Triệt lịch sự chào lại, ngó trái ngó phải, cuối cùng ngồi nghiêm chỉnh trên một cái sô pha.
Người thứ ba tới chính là Lâm Thụy.
Lâm Thụy không chút để ý mà bước vào cửa, đầu tiên là đối mặt với Hắc Triệt.
Hai người không thân, vì thế khách sáo đứng lên bắt tay một chút.
Lâm Thụy liếc mắt tới Lục Minh Thời ngồi trong một góc.
Lục Minh Thời lấy tờ báo ngăn trở mặt, làm bộ không nhìn thấy gã.
Hắc Triệt rất có hảo cảm đối với người đẹp lạ mặt này, mời Lâm Thụy ngồi ở bên cạnh gã, vì thế Lâm Thụy cười tủm tỉm mà đồng ý.
Ngụy Tuấn Sam là người thứ tư tới trình diện.
Ngụy Tuấn Sam như cũ mặc cái áo gió dài, chẳng sợ trời lạnh đến độ hắn vừa xuống xe đã muốn làm cái hắt xì cũng phải biểu hiện ra mặt không đổi sắc, hai tay cắm trong túi, mặt mày kiêu căng mà đi đến.
Hắc Triệt