Chương 57
Cố Dịch Tân tỏ vẻ chính mình đường vòng cứu nước đi trường thể thao là vì tư cách nhập học tiểu học của bé con.
Lục Minh Thời nghe xong tâm hoa nộ phóng.
Đây là cái đối tượng thần tiên gì.
Lục Minh Thời quyết định tiếp tục ủng hộ sự nghiệp của anh.
Nhưng mà hắn vẫn muốn hỏi một vấn đề.
"Anh còn dọn gạch không?"
Cố Dịch Tân gật gật đầu khẳng định.
"Muốn."
Dù sao mỗi ngày chỉ cần huấn luyện hai giờ.
Huấn luyện như thế nào để chạy chậm một chút.
Thời gian còn lại, anh vẫn có thể làm chuyện của mình.
Nhưng Cố Dịch Tân nhớ tới lời dặn của bác sĩ An Kiều.
Lục Minh Thời cùng bé con còn cần anh ở bên cạnh, cho nên......
"Anh bây giờ vẫn chưa thể đi."
Lục Minh Thời theo ánh mắt nhìn về phía bụng mình, vì thế hiểu ra ý anh.
"Không có vấn đề gì." Lục Minh Thời giải thích nói, "An Kiều yêu cầu chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, là căn cứ vào giả thiết chúng ta ngoại trừ hôn hôn sờ sờ cái gì cũng không làm......"
Gương mặt Lục tổng có một chút hồng không dễ phát hiện.
"Cho nên thật ra."
"Anh hiểu đó."
Cố Dịch Tân bừng tỉnh đại ngộ.
Đại khái chính là làm nhiều vài lần thì tốt rồi?
Này có khó gì.
*
Bắt đầu từ hôm nay, Cố Dịch Tân mỗi ngày buổi sáng huấn luyện, buổi chiều đi dọn gạch vừa khởi công giai đoạn bốn, tinh lực mỗi ngày dư thừa.
Tinh lực dư thừa như thế, buổi tối về đến nhà tự nhiên có thể hảo hảo hắc hắc hắc.
Thẳng đến một tuần sau, Cố Dịch Tân phải đi xa nhà đến tỉnh để tham gia Tỉnh Vận Hội.
Một chuyến này, phải tập huấn trước ba ngày, sau đó là bảy ngày thi đấu, rồi đăng ký kiểm tra sức khoẻ ở tỉnh, lăn qua lộn lại cũng mất gần hai tuần.
Nghe được tin này, Lục Minh Thời thoạt nhìn cũng không để ý.
"Đi đi."
"Chờ anh trở về đã là cuối tháng ba." Cố Dịch Tân nói.
"Không có việc gì."
Lục Minh Thời suy nghĩ một chút lại nói: "Về lý thuyết, vận động viên trong lúc thi đấu cần phải cấm dục hoàn toàn, cho nên trong khoảng thời gian này anh không ở nhà cũng vừa lúc, đối với trạng thái của anh càng có lợi."
Cố Dịch Tân dừng một chút, ngoài ý muốn với Lục Minh Thời tiêu sái như thế.
"Kỳ thật cũng không cần." Cố Dịch Tân thử nói, "Huấn luyện viên vẫn luôn yêu cầu anh trong lúc thi đấu cố gắng chạy chậm một chút."
Cố Dịch Tân cho đến giờ vẫn hoài nghi máy đo lường ở trường thể thao có vấn đề.
Anh vẫn luôn cảm thấy hạng mục thích hợp nhất với mình rõ ràng là cử tạ.
Lại không biết vì sao ở điền kinh lại biểu hiện xuất sắc như thế.
Nhưng huấn luyện viên nói với anh, vận động viên cử tạ của quốc gia ta cũng đã đủ ưu tú.
"Mà hạng mục điền kinh, cần nhất chính là nhân tài như cậu!"
Huấn luyện viên tràn đầy thâm tình nói.
Lục Minh Thời nghe vậy tự hỏi một chút.
"Nói cách khác, anh không cần phải cấm dục đúng không?"
Cố Dịch Tân gật gật đầu.
Lục Minh Thời vì thế khí phách mà vỗ vỗ giường.
"Chúng ta đây đem hai tuần sau bù vào trước đi."
Vì thế bọn họ đại chiến 300 hiệp.
Người kia, trận chiến kia.
Mãi đến bốn giờ sáng, mới thoáng nhẹ nhàng thu binh.
Tình hình chiến đấu lần này quá mức kịch liệt.
Hai người một thân mồ hôi, vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Minh Thời chân mềm nhũn, không đứng được đặt mông ngồi trên bồn cầu, cả người muốn ngất đi.
Cố Dịch Tân cũng không tốt hơn chỗ nào, hiệp cuối cùng kia thật sự vẫn làm anh hưng phấn, hiện tại tuyến yên trong não còn đang tiết ra hoóc môn.
Cuối cùng Cố Dịch Tân ôm Lục Minh Thời bắp chân run một lần nữa trở về phòng.
Hai người đối diện giường đệm không nỡ nhìn thẳng, lâm vào trầm mặc.
Vào lúc này chỉ có thể tự mình đổi ga trải giường thôi.
Cố Dịch Tân lục tung cũng không tìm thấy chỗ để ga trải giường đâu.
Cuối cùng anh quấn áo khoác vào, đi lên sân thượng ở tầng cao nhất gỡ tấm ga trải giường đang phơi mình trong gió.
Cũng may khô rồi.
Cố Dịch Tân đem ga trải giường tung lên, hai người nắm chặt bốn góc, cùng nhau bọc tốt ga trải giường.
Sau đó song song ngồi ở đầu giường, kéo lên chăn nhỏ.
Xong việc, là thời gian tâm sự.
Cố Dịch Tân mở miệng trước.
"Nhắc mới nhớ, gần đây anh thường xuyên nghe thấy má Trần lầm bầm lầu bầu."
"Má Trần nói, gần đây thiếu gia thay ga trải giường quá thường xuyên, mỗi ngày đều ra nhiều mồ hôi như vậy, thật sự không sao sao?"
Lục Minh Thời nghĩ thầm, khó trách má Trần gần đây luôn nói bóng nói gió hỏi hắn muốn đi bệnh viện kiểm tra hay không.
Nghĩ đến nguyên nhân ra mồ hôi, hai người đều có chút chột dạ.
Lục Minh Thời lẩm bẩm nói: "Ba mẹ lần này tuy rằng về nước thường trú, nhưng cũng không chịu ở nhà, không chừng cũng là......"
Hai người liếc nhau, đồng thời sinh ra một ý tưởng.
Chúng ta có phải hay không.
Có chút nhiễu dân?
Sau một lúc lâu, Cố Dịch Tân đem chăn kéo kéo lên trên, che lại ngực Lục Minh Thời.
"Tuy rằng là tháng ba, trong phòng cũng không quá lạnh, nhưng em vẫn phải chú ý giữ ấm."
Sau đó anh ngừng một chút.
Cố Dịch Tân đối diện bụng Lục Minh Thời lâm vào trầm tư.
"Chuyện đó." Cố Dịch Tân đột nhiên nói, "Anh sao lại cảm thấy......"
"Gần đây lại lớn lên không ít."
Lục Minh Thời ban đầu không để ý, nghe anh nói như vậy, cúi đầu nhìn kỹ xem, cũng cảm thấy như vậy.
"Hình như là có chút, ngày mai em tìm An Kiều kiểm tra xem."
*
Cố Dịch Tân ngủ thêm ba bốn tiếng, đến 9 giờ sáng, dậy.
Hôm nay anh phải xuất phát.
Cố Dịch Tân từ từ ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người tuột xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Anh lắc lắc đầu, làm cho bản thân từ trong trạng thái ngủ mơ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong không khí còn còn sót lại tí tẹo hơi thở điên cuồng đêm qua.
Bên cạnh, Lục Minh Thời nằm nghiêng đưa lưng về phía anh.
Nam nhân thân hình cao lớn lấy tư thế như trẻ sơ sinh cuộn thành một cục, đây là một loại tư thế tự bảo vệ bản thân, cũng là đang che chở thai nhi trong bụng.
Tầm mắt Cố Dịch Tân rơi xuống trên người Lục Minh Thời, anh mất năm phút nhìn chăm chú bóng lưng nam nhân, nheo lại con ngươi tựa như đang suy tư cái gì, lại dường như cái gì cũng không nghĩ.
Kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ mười phút.
Cố Dịch Tân thả nhẹ động tác nhảy xuống giường, rửa mặt mặc quần áo, rương hành lý ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt đặt ở dưới lầu.
Trước khi đi lại vòng vèo trở về, ngồi xổm xuống trên mép giường, nín thở nhìn chăm chú vào mặt Lục Minh Thời.
Thật sự còn chưa tỉnh ngủ sao?
Cố Dịch Tân thấp giọng nói: "Anh đi đây."
Lục Minh Thời không mở mắt, thấp thấp "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Trông mệt tàn nhẫn.
Lúc trước cũng không giống như vậy.
Cố Dịch Tân toát ra chút nghi hoặc, ánh mắt tự nhiên chuyển dời đến bụng nhỏ bị che đậy.
Nghĩ thầm muốn sờ sờ chút nữa, nhưng vẫn kiềm lại.
"Con cũng phải ngoan đấy."
Cố Dịch Tân nói với bé con.
Sau đó anh chụp lấy mái tóc bị nhăn lại của Lục Minh Thời, xoay người xuống lầu.
*
Khi Lục Minh Thời tỉnh táo lại, đã không thấy Cố Dịch Tân.
Lần này thật ra là có từ biệt đàng hoàng.
Nhưng mà hắn vẫn không biết gì cả.
Cũng may gần đây bé con cũng không làm ầm ĩ, hẳn là đã tiến vào thời kỳ ổn định.
Lục Minh Thời nhìn xem eo mình giống như lại thô thêm một vòng, cảm thấy nên tìm An Kiều kiểm tra một chút.
Không đạo lý nha, vì sao lần này lăn giường xong hắn lại mệt như vậy?
Lục Minh Thời đi bệnh viện.
An Kiều lúc trước bởi vì chuyện cổ động Cố Dịch Tân chạy trốn đã đắc tội Lục Minh Thời, một đoạn thời gian rất dài ở trước mặt hắn đều là kẹp chặt đuôi làm người.
Nhìn thấy ông chủ, kia càng là giở ra các loại vuốt mông ngựa, thổi cho Lục Minh Thời muốn bay lên trên trời.
Lục Minh Thời không để ý tới y, trực tiếp cho thấy ý đồ đến.
An Kiều nhìn kết quả kiểm tra, mở to hai mắt.
"Thưa, thưa sếp."
An Kiều lại lắp bắp.
Lục Minh Thời thấy y như vậy, có linh cảm không tốt.
Bé con sẽ không, xảy ra vấn đề đi?
Chỉ tưởng tượng như vậy, hắn liền cả người đều không tốt.
Lục Minh Thời có chút bất an.
"Cậu nói đi, tôi đều có thể tiếp thu."
An Kiều thật cẩn thận: "Sếp, thật ra là bé con của ngài......"
Chỉ nghe đến đó, Lục Minh Thời đã nghe không thấy An Kiều kế tiếp nói cái gì.
Hoá ra, thật sự là bé con xảy ra vấn đề sao?
Lục Minh Thời trái tim đau nhói.
Bé con của mình, Tiểu Bảo Bối làm bạn cùng mình tám tháng.
Hắn đặt tay ở trên bụng, thần sắc hoảng hốt.
Mặc kệ xài bao nhiêu tiền, trả giá đại giới ra sao, hắn đều phải giữ được bé con nhà hắn!
"An Kiều." Lục Minh Thời ngắt lời y, "Cậu cứ việc nói thẳng đi, giải quyết vấn đề như thế nào."
An Kiều trên mặt méo xệch.
Sếp mình sao lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, không khí sao lại đột nhiên ngưng trọng như vậy chứ.
Thật