Thời điểm cách Tết chỉ còn một tuần nữa, bột trên đùi Lương Diễm cuối cùng cũng được tháo bỏ. Để ăn mừng việc này, Lương Diễm quyết định đến rạp xem phim.
Sau khi biết được cách thức ăn mừng này của Lương Diễm, Tiêu Lạc giơ nồi mờ mịt nhìn anh nửa ngày, sau đó mới ngơ ngác hỏi: "Nghệ sĩ các anh còn có thể tới rạp xem phim nữa hả? Tôi còn tưởng các anh chỉ cần lắp một máy chiếu phim nhỏ trong nhà là được rồi?"
Lương Diễm nghe thấy thế thì khịt mũi coi thường: "Máy chiếu ở nhà thì có ý nghĩa gì, xem phim đương nhiên phải tới rạp chiếu phim mới có không khí chứ!"
Bởi vì Lương Diễm nhất quyết muốn đi, nên Tiêu Lạc và Đỗ Vũ cuối cùng cũng miễn cưỡng quyết định đi cùng với Lương Diễm đi một chuyến tới rạp chiếu phim.
Nhớ tới lần trước chỉ đi một chuyến đến bệnh viện Tống Thành cùng Lương Diễm, thậm chí hai người còn không đứng trong cùng một bức ảnh mà đã bị lên hotsearch vài hôm liền, cho nên bây giờ ra ngoài, Tiêu Lạc cũng phải trang bị đầy đủ. Cô mặc áo khoác dài màu đen, quần legging phối với boots đen, kết hợp với khăn quàng cùng mũ lưỡi trai cũng màu đen, chỉ cần đứng trong tối sẽ gần như hòa vào bóng tối.
Trước lúc ra cửa Tiêu Lạc đứng trước gương vốn đang lo là chỉ đi xem một bộ phim thì ăn mặc thế này có phải là chuyện bé xé ra to quá không, thế nhưng sau khi gặp Đỗ Vũ liền biết được bản thân chưa nhận thức đủ về mức độ nổi tiếng của Lương Diễm. Bởi vì Đỗ Vũ mặc một chiếc áo khoác dài rộng thùng thình, đội mũ rồi quấn khăn dài che nửa mặt dưới, cả người chỉ để lộ ra đôi mắt bên ngoài.
Trái lại so với Tiêu Lạc và Đỗ Vũ, đương sự là Lương Diễm lại ăn mặc thoải mái dễ chịu hơn một chút. Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen với quần jeans xanh đậm, dưới chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Không mang khẩu trang mà phối với một chiếc kính gọng đen. Cả người nhìn qua trông rất nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Trông rất giống với sinh viên.
Quả thực là có chút đẹp trai.
Tiêu Lạc liếc mắt nhìn Lương Diễm một cái, lại không nhịn được mà nhìn thêm một cái nữa.
Lương Diễm phát hiện, nhỏ giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Tiêu Lạc phản ứng cực nhanh mà nói: "Không có gì, tôi chỉ lo là anh mặc như này sẽ bị fan nhận ra mất."
Ba người chọn xem suất chiếu lúc 10h, cho nên vẫn còn dư dả thời gian ở bên ngoài ăn tối.
Món chính hôm nay là [gà sốt dầu mè với gừng cát], ngoài ra còn có [ măng hầm thịt ].
"Gà sốt dầu mè với gừng cát" nghe có vẻ rất phức tạp nhưng thật ra không khác với gà nấu coca là mấy. Đầu bếp ở nhà hàng thường sẽ dùng gừng thông thường thay cho gừng cát, nếu như thật sự nấu gà với gừng cát tươi mới là sự kết hợp hoàn hảo.
Đối với Lương Diễm mà nói thì chỉ cần trên bàn cơm có gà thì bữa đó coi như phong phú, nhưng so với "gà sốt dầu mè với gừng cát" thì Tiêu Lạc lại thích món "măng hầm thịt" hơn.
Nguyên liệu gồm có vài miếng măng xuân, một miếng thịt ba chỉ và một con heo quay ăn kèm với gừng và hành lá, được hầm trên lửa nhỏ nên mất khá nhiều thời gian. Từ cách trình bày tới gia vị, nước súp trong đến nỗi có thể nhìn thấy được đáy, khi nếm thử mới nhận ra rằng tất cả các vị đều được hòa quyện trong món súp tưởng như thanh đạm này.
Món ăn này, hương vị tuyệt vời này hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của nó.
Giống như mỹ nhân, đẹp từ cốt cách chứ không phải từ vẻ bề ngoài.
Bởi vì đồ ăn rất ngon, cho nên Tiêu Lạc uống thêm vài bát, mới cảm thấy mãn nguyện mà buông đũa. Hơn nữa âm thầm quyết định, có cơ hội nhất định phải đưa Túc Tiểu Mễ tới nếm thử món măng hầm thịt của nhà hàng này.
- ---
Một bữa cơm ba người từ từ chậm rãi ăn hết hơn 2 tiếng, cho nên khi tới rạp chiếu phim thì còn không đến 15 phút nữa là tới suất chiếu.
Có lẽ là do đã 10h tối rồi nên sảnh mua vé không có nhiều người xếp hàng, nhưng thật ra số người tan cuộc hướng ra ngoài rạp chiếu phim lại không ít.
Ba người tách ra hành động. Tiêu Lạc phụ trách lấy vé xem phim, Đỗ Vũ lại phụ trách chuẩn bị đồ ăn và nước uống, mà điều duy nhất Lương Diễm phải làm đó là tìm một góc khuất ít ánh sáng đẩy xe lăn tới đợi ở đó, sau đó chờ Tiêu Lạc lấy vé xong thì nhân lúc thần không biết quỷ không hay len lén vào phòng chiếu phim.
Thời điểm lấy vé, Tiêu Lạc vẫn luôn âm thầm lưu ý tới động tĩnh phía sau, sợ rằng Lương Diễm sẽ bị fans nhận ra. Cũng may cho tới lúc cô lấy xong vé đi tới chỗ Lương Diễm cũng chưa có ai phát hiện Lương Diễm đang ngồi trong góc.
Kết quả khi Tiêu Lạc vừa mới vòng qua phía sau Lương Diễm chuẩn bị đẩy anh đi tới cổng soát vé, thì một giọng nói run rẩy vì hưng phấn rất nhỏ đột nhiên nhẹ nhàng vang lên phía sau hai người: "........Lương Diễm?"
Tiêu Lạc theo bản năng mà chuẩn bị mở miệng thay Lương Diễm phản bác, nhưng không ngờ Lương Diễm lại thản nhiên mà mở miệng thừa nhận: "Xin chào!"
Cô gái nhỏ mặc áo khoác có hình chuột Mickey cắt tóc học sinh khiếp sợ mà trợn to mắt nhìn hai người, dường như vẫn chưa thể tin nổi, sau đó xác nhận lại một lần nữa: "Trời ạ, anh đúng là Lương Diễm sao? Em không phải là đang nằm mơ đúng không?"
Lương Diễm gật gật đầu: "Phải, là anh."
Khi nói, anh cũng không biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí cũng chưa cười, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.
Cô bé há to miệng vừa mới chuẩn bị hét lên thì Lương