Thời điểm bảo an từ phía xa chạy tới, Lương Diễm mới được Đỗ Vũ nửa túm nửa kéo ra khỏi vòng vây. Lương Diễm tinh mắt thấy được bảo an đang chạy tới, lập tức duỗi tay đẩy Đỗ Vũ: "Mau đi giúp Tiêu Lạc!"
Đỗ Vũ hơi do dự, lại thấy Lương Diễm đẩy xe lăn làm bộ như muốn quay lại, Đỗ Vũ thấy thế, đành phải vội vàng chạy tới giúp Tiêu Lạc.
Thật ra Tiêu Lạc cũng đã sớm phát hiện ra bảo an xuất hiện rồi, chẳng qua là bị nhóm người này quấn lấy nên tạm thời chưa thoát thân được. Đỗ Vũ vừa gia nhập cuộc chiến, tình thế ngay lập tức được xoay chuyển. Nhân lúc lực chú ý của nhóm người này đang bị phân tán bởi Đỗ Vũ và bảo an mất hơn một nửa, cô phản ứng cực nhanh quật ngã hai thanh niên say rượu đang dây dưa, sau đó nhanh chân chạy tới chỗ Lương Diễm.
Lương Diễm đang định vứt lại xe lăn rồi tìm nơi nào đó nấp đi, kết quả vừa mới đứng dậy, trên vai bỗng xuất hiện một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, giây tiếp theo, cả người đã bị ấn trở lại xe lăn.
Lương Diễm: ".........." Mẹ nó, đến bao giờ thì chân anh mới có thể khỏi hoàn toàn đây hả? Cứ ngồi như vậy thì lúc này rất mất thời gian của mọi người luôn đó.
Tiêu Lạc không phát hiện được mặt Lương Diễm đã đen lại, đương nhiên cho dù có phát hiện cô cũng không rảnh để lo chuyện đó. Cô đẩy Lương Diễm, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy về phía thang máy. Đỗ Vũ thấy thế, lập tức hướng về phía ngược lại với hai người mà chạy như điên.
Đám người trẻ đó do dự một chút, rồi cũng phân tán tốp năm tốp ba, có hai người thì chạy đuổi theo Lương Diễm và Tiêu Lạc, hai người đuổi theo Đỗ Vũ, số còn lại thì xô xát cùng với bảo an vừa chạy tới.
Có hai thang máy, một bên đã bị hỏng, một bên thì đang dừng lại ở tầng 5, chính là tầng mà Tiêu Lạc và Lương Diễm vừa xem phim ở đó.
Trống ngực Tiêu Lạc đập thình thịch, cô vừa chú ý động tĩnh phía sau vừa điên cuồng ấn thang máy. Thật ra Tiêu Lạc đã chuẩn bị tâm lí nếu thang máy thật sự không kịp thì cô sẽ đẩy Lương Diễm vào cầu thang trốn trước, còn bản thân sẽ đánh lạc hướng hai tên đó đến chỗ khác, kết quả may mắn chính là, thang máy đã kịp mở ra trước khi hai người kia đuổi kịp tới.
Tiêu Lạc nhanh chóng đẩy Lương Diễm chui vào, sau đó tiếp tục điên cuồng ấn nút đóng lại.
Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt đôi nam nữ vừa chạy tới kia.
Tiêu Lạc nhìn thang máy chậm rãi đi lên, rốt cục mới dựa vào vách tường bóng loáng mà thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy cứ thế lên tới tầng 5.
Vừa ra khỏi thang máy, Tiêu Lạc liền kinh ngạc phát hiện, rạp chiếu phim lúc 12 giờ đêm chật kín người......
Cô quyết định thật nhanh tháo khăn quàng trên cổ xuống, quấn từng vòng che kín từ mũi tới cằm Lương Diễm.
Lương Diễm ngoãn ngoãn để cô quàng khăn cho, chỉ có điều vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Bởi vì xung quanh anh bây giờ tràn ngập hơi thở của Tiêu Lạc.
Là loại hơi thở thanh mát, dễ chịu nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.
Sau khi quàng khăn xong, Tiêu Lạc kéo thấp vành mũ Lương Diễm, xác nhận bộ dạng Lương Diễm như thế này hẳn là sẽ không bị fan nhận ra, mới đẩy Lương Diễm chen vào trong đám đông.
Rạp chiếu phim ban đêm đang công chiếu bộ phim bom tấn của Mỹ mới ra mắt, nên những người đến xem chủ yếu là fan trung thành của phim này. Giữa việc đưa Lương Diễm ra ngoài gọi xe hay vào phòng chiếu phim trốn một lát, Tiêu Lạc do dự mất ba giây, cuối cùng vẫn chọn vế sau.
Bởi vì cô không có cách nào đưa Lương Diễm đi thang bộ, mà vẫn phải ngồi thang máy lần nữa.
Mua vé, soát vé đều rất thuận lợi, cho tới khi hai người vào phòng chiếu phim vẫn không thấy đám người say rượu đó đuổi theo. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Lạc thử gọi điện thoại cho Đỗ Vũ để thăm dò tình hình, điện thoại vang 7 hồi chuông Đỗ Vũ mới tiếp nhận. Ban đầu Tiêu Lạc chỉ nghe được tiếng gió rít, một lúc lâu sau mới nghe được âm thanh Đỗ Vũ ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói: "Mẹ kiếp, thể lực hai cái người kia sao lại tốt đến như vậy, thế này là tính đuổi tôi tới thiên hoang địa lão hay sao thế? Thôi thôi thôi, không nói chuyện với cô nữa, bọn họ đuổi tới nơi rồi."
Tiêu Lạc nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng yên lặng mà thương cảm cho Đỗ Vũ ba giây.
- ---
Cho tới khi phim bắt đầu chiếu, cũng không thấy đám người đó xuất hiện lại nữa. Xem ra là đã hoàn toàn buông tha bọn họ.
Tiêu Lạc ngồi phịch trên ghế dựa trong rạp, cảm thấy đêm nay nhất định là đêm khó hiểu nhất mà cô đã trải qua trong 26 năm cuộc đời.
Không chỉ có xem một bộ phim không thể hiểu nổi, còn đắc tội một đám người