Thời điểm chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Lạc đang ngồi trước máy tính edit video.
Trước Tết Nguyên Đán Tiêu Lạc đã đáp ứng với fans sẽ đăng một video làm món "ốc ngọc trai" coi như là phúc lợi 80 vạn fans, thế nhưng số fans sắp lên tới 90 vạn, video đã quay xong nhưng vẫn chưa biên tập hoàn chỉnh, dù sao đêm nay cũng không ngủ được, vì thế Tiêu Lạc dứt khoát làm nốt cho xong.
Chuông đầu tiên vừa vang lên Tiêu Lạc liền đoán được hẳn là Lương Diễm trả lời lại tin nhắn, quả nhiên vừa nhấn mở, liền nhìn thấy Lương Diễm đang rep lại một chuỗi dấu ba chấm.
Tiêu Lạc nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm đó do dự vài giây, đang chuẩn bị trả lời lại thì Lương Diễm gọi tới.
Quen biết Lương Diễm được khoảng một tháng tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gọi điện thoại, hơn nữa lại còn vào đêm khuya tĩnh lặng thế này, không biết vì cái gì mà Tiêu Lạc vô thức hắng giọng một chút mới ấn nghe.
Âm thanh Lương Diễm trầm thấp trong điện thoại truyền tới, mang theo một chút buồn ngủ lại lười biếng: "Ngủ rồi sao?"
Tiêu Lạc mở loa đặt điện thoại bên cạnh máy tính, vừa ngồi xem video phát trong máy tính vừa trả lời Lương Diễm: "Vẫn chưa, đang edit video."
"Edit video? Liên quan tới nấu ăn sao?"
"Ừm. Một video làm ốc ngọc trai. Anh có biết món này không? Món này là món ăn truyền thống của người Lỗ*, cần dùng đến ốc xà cừ, ức gà, nấm trân châu, rau cải,..."
(*Thuộc tỉnh Sơn Đông ngày nay)
Tiêu Lạc vừa mới giới thiệu qua về làm ốc ngọc trai cần dùng nguyên liệu gì, liền nghe thấy đầu bên kia truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là âm thanh mở cửa tủ lạnh.
Cô lập tức hiểu ra: "Anh đói sao?"
Lương Diễm: ".... Ừ! Vốn dĩ là không đói, nhưng cô vừa nói, liền thấy đói bụng."
Là một giọng nói rất trầm thấp, giống như thổi bên tai Tiêu Lạc, hơn nữa nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe ra một chút giận dỗi.
Tiêu Lạc nhịn không được mà xoa xoa tai một chút, so với đàn ông đẹp trai, cô lại càng không có sức chống cự với đàn ông có giọng nói dễ nghe hơn. Trước kia cô phát hiện giọng nói của Lương Diễm đặc biệt dễ nghe, nhưng cũng chỉ cảm thán một chút thôi, chứ không có tâm tư nào khác thường.
Không giống hiện tại, cả tâm trí cô đều tập trung ở giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lương Diễm, cho nên video phát tới đâu rồi cũng không để ý tới.
Cho tới khi nghe tiếng Lương Diễm xé rách gói nilon, Tiêu Lạc mới từ mê hồn trận do giọng nói Lương Diễm bày ra tỉnh lại: "A, tôi nhớ ra rồi, trong ngăn đông tủ lạnh tôi có chuẩn bị một ít hoành thánh, nếu anh không ngại phiền nấu nướng, có thể nấu một chút ăn khuya."
Lương Diễm ngậm một miếng khoai tây chiên tiện tay mở ngăn đông ra, sau đó kéo mấy ngăn nhỏ ra, ở ngăn cuối cùng quả thật là có mấy chục cái hoành thánh nhỏ được xếp ngay ngắn.
Rạng sáng 3 giờ 15 phút, thần tượng quốc dân hàng vạn fan, mặc bộ áo ngủ lông liền thân hình khủng long, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Lạc bắt đầu nấu hoành thánh.
"Không cần cho quá nhiều nước... Ừm, tiếp theo cho hoành thánh vào đảo đều, đậy nắp lên, chờ nước sôi lại cho thêm non nửa chén nước cùng tôm khô, tiếp tục đậy nắp nồi lên nấu.... Rong biển rửa sạch xé thành vụn để ở trong chén, nếu như ăn cay có thể cho thêm một chút sa tế, không ăn cay thì cho thêm một muỗng sò tương hoặc tương bò.... Trước tiên múc nước sốt ra, sau đó dùng muỗng múc hoành thánh ra chén, đảo qua một chút... bởi vì tôm khô và rong biển đã có vị mặn, cho nên anh có thể nếm thử trước rồi mới quyết định cho thêm muối hay không."
Từ âm thanh mà phán đoán, hẳn là Lương Diễm đang nếm thử một ngụm.
Tiêu Lạc không nói chuyện, im lặng chờ anh đưa ra phản hồi.
Kết quả đợi một hồi lâu, mới nghe được Lương Diễm ở đầu điện thoại kia nói: "Độ mặn thì rất vừa rồi, nhưng mà hình như là... chưa chín lắm."
Tiêu Lạc: "....."
- --
Tiêu Lạc edit xong video đã là 4 rưỡi sáng. Bởi vì đã quá buồn ngủ, cho nên cô vội vàng đăng video lên, thậm chí không xem bình luận của fans đã lăn ra giường ngủ như chết.
Hôm sau khi Tiêu Lạc đến biệt thự thì đã thấy Đỗ Vũ tới trước đang ôm đùi Lương Diễm khóc kể lể: "Lương ca, anh có biết là tối qua em thảm lắm không? Em bị bọn họ đuổi qua những ba con phố, ba con phố đó!! Nếu như không phải