Lương Diễm nói là muốn bày quà của Tiêu Lạc trong nhà, nhưng ngày hôm sau khi Hoa tỷ đến biệt thự đón anh đi kiểm tra, anh liền cài luôn chiếc trâm cài áo lên ngực. Hơn nữa để phối với chiếc trâm cài áo này, Lương Diễm đã cố ý mặc một bộ vest đen tuyền, bên trong áo vest cũng phối thêm áo gile và sơ mi đen cùng màu, vì thế ánh sáng bạc của chiếc trâm càng thêm nổi bật.
Quả thực đúng là sáng chói đến lóa mắt.
Hoa tỷ nhướng nhướng mày: "Chỉ là đến bệnh viện kiểm tra thôi, cậu có cần phải ăn mặc long trọng như thế không?"
Lương Diễm lấy tay đỡ chiếc trâm, vẻ mặt đắc ý hỏi Hoa tỷ: "Có đẹp không? Của Lạc Lạc nhà em tặng đấy? Quà mừng năm mới đó nha ~"
Hoa tỷ bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi đã nói bảo sao người khác dều dùng trâm cài xứng với quần áo, còn cậu thì lại dùng quần áo xứng với trâm cài cơ, thì ra là Lạc Lạc nhà cậu tặng cho nha, thảo nào lại nâng niu như thế."
Nói xong Hoa tỷ tỏ vẻ đau lòng mắng Lương Diễm: "Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, trước kia tôi bảo stylist cho cậu đeo trang sức để phối với quần áo, cậu lại kháng cự như là bọn tôi cố ý mưu đồ gây rối với cậu ấy, thế mà Lạc Lạc chỉ tặng cho cậu một cái ghim cài áo, cậu liền hận không thể nâng niu kìa? Cậu thiên vị như thế mà được à?"
Lương Diễm híp mắt ngửa đầu nhìn Hoa tỷ: "Em có nâng niu đồ vật như bảo bối bao giờ hả, đấy là đang nâng niu người tặng nhá! Tình thú của người yêu nhau, một lão xử nam 35 tuổi như anh đương nhiên là không hiểu được rồi."
A, thằng nhóc không biết xấu hổ!
Có điều là nếu Lương Diễm đã ăn vận chỉnh tề rồi thì cũng không thể lãng phí, vì thế trước khi lái xe tới bệnh viện Tống Thành, Hoa tỷ đã chủ động gọi cho mấy phóng viên quen biết, bảo họ đến trước cửa sau bệnh viện, chụp ảnh Lương Diễm đăng lên mạng để tạo chút nhiệt độ.
Nếu là bình thường Lương Diễm nghe vậy liền đen mặt lại. Nhưng hôm nay tâm tình anh rất tốt, hơn nữa tưởng tượng đến việc đeo chiếc trâm của Tiêu Lạc tặng cho anh được đăng lên, cả nước sẽ nhìn thấy được tâm ý của Tiêu Lạc đối với anh, vì thế tâm tình càng trở nên lâng lâng.
Cảm giác cùng với người mình thích có một bí mật nho nhỏ thế này làm cho Lương Diễm không thể nào nói không muốn với Hoa tỷ được, vậy nên việc chụp ảnh cứ thế được quyết định.
Hai phóng viên tới lần này là bạn cũ của Hoa tỷ, cũng không phải là lần đầu họ chụp ảnh Lương Diễm, cho nên trước khi đến họ đều chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, bởi vì biết Lương Diễm có tiếng là không hợp tác với truyền thông.
Nhưng điều khiến cho hai người này bất ngờ đó chính là, hôm nay Lương Diễm lại dường như có ý phối hợp, mặc dù toàn bộ quá trình chụp ảnh ở bệnh viện thật sự rất khó duy trì ý cười trên mặt, nhưng ít ra hắn cũng không có bày ra bộ mặt đen, thậm chí lúc hai phóng viên chụp xong chuẩn bị rời đi, còn hiếm khi thấy được hắn nói: "Vất vả rồi."
Thế cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Cuối cùng phóng viên lớn tuổi hơn muôn vàn cảm khái mà nói với cậu phóng viên nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh: "Thấy không? Danh tiếng của người nổi tiếng trên cơ bản sẽ cùng cấp với tính tình của họ. Cậu xem Lương Diễm trước kia tính tình khó ưa lắm đấy, hiện giờ bởi vì bị thương nghỉ diễn được mấy tháng, độ hot cũng giảm đi, tính tình cũng dễ chịu hơn hẳn đấy thôi."
Kết quả cũng trong ngày hôm đó, cái người bị họ gắn mác "tính tình dễ chịu hơn hẳn" - Lương Diễm liền gửi lại số ảnh họ chụp được chê họ chụp chẳng ra gì. Một trong hai phóng viên chờ hắn ở trên weibo nóng nảy xong, mới kiên nhẫn hỏi lại: "Cho nên ảnh chụp này vì sao lại không được thế?''
Lương Diễm: "Ngay cả cài áo của tôi cũng chụp không chụp rõ, anh còn dám hỏi tôi sao ảnh chụp không được á???"
Các phóng viên: "...." Lương Diễm này vẫn là cái người Lương Diễm khó chịu kia thôi, tính tình dễ chịu là cái gì, căn bản là ảo giác của bọn họ mới đúng!
- -------
Trái với vẻ phát khùng của Lương Diễm, Hoa tỷ chỉ có đúng một câu - Đăng!
Vì thế rất nhanh, ảnh chụp của phóng viên đã được đăng tải lên mạng, sau đó lại nhanh chóng lên hotsearch.
Hạ Thiên Nhiên vừa mới kết thúc ghi hình một talkshow, ngồi lướt weibo thì nhìn thấy số ảnh chụp này. Nếu là người khác thì tâm điểm chú ý sẽ đặt ở trên khuôn mặt điển trai vì bị thương để lại vết sẹo nên trông có phần hơi dữ tợn của Lương Diễm, nhưng sự chú ý của Hạ Thiên Nhiên đều tập trung vào chiếc ghim cài áo ở trên ngực anh.
Dựa vào hiểu biết của Hạ Thiên Nhiên đối với Lương Diễm, đừng nói là lịch trình riêng tới bệnh viện kiểm tra, cho dù là trường hợp lộ diện công khai, Lương Diễm đều là có thể không cần mang trang sức liền không đeo trang sức nhiều nhất có thể.
Cho nên chỉ thoạt nhìn chiếc trâm, Hạ Thiên Nhiên liền có linh cảm chiếc trâm này nhất định là có liên quan đến Tiêu Lạc.
Cô ta vẫn nhẫn nại, cho đến khi ngồi trên xe bảo mẫu mới không nhịn được mà nhắn vào wechat của Lương Diễm: "Sức khỏe anh đã khá hơn chút nào chưa?"
Như mọi lần vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Lương Diễm.
Hạ Thiên Nhiên đã quen với việc chết lặng. Bởi vì đã từ rất lâu rồi, ngoại trừ nội dung wechat có liên quan đến công việc, Lương Diễm chỉ cần có thể không trả lời là tuyệt đối không trả lời lại tin nhắn của cô, tránh hiềm nghi triệt để, chỉ sợ khiến cô có một chút hiểu lầm.
Nhưng hôm nay do bị chiếc trâm cài kia kích thích, Hạ Thiên Nhiên hết do dự rồi lại do dự, cuối cùng vẫn gõ từng chữ một vào khung chat: Trâm cài áo rất đẹp, lần này ánh mắt của stylist quả thật không tồi.
Cho tới khi xe dừng lại trước công ty, di động rốt cục vang lên.
Hạ Thiên Nhiên giải khóa, mở màn hình, tin nhắn của Lương Diễm lặng im nằm ở khung chat: Không liên quan tới stylist, là do ánh mắt của Lạc Lạc nhà tôi tốt.
Hạ Thiên Nhiên xem đi rồi xem lại tin nhắn, cuối cùng hung hăng khóa máy lại, coi như chưa nhìn thấy.
- ----------
Trong lúc đó tại chung cư Greentown Rose Garden, Tiêu