Sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí trong xe.
Vì thế cảm giác tồn tại của Lương Diễm càng trở nên bức người.
Ánh mắt Tiêu Lạc né tránh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Diễm, trái tim trong lồng ngực cũng loạn nhịp, cô đang nghĩ có phải trước kia cô đã không nói rõ ràng với Lương Diễm, có nên từ chối thẳng thắn lại hay không....
Kỳ thật không chỉ có Tiêu Lạc căng thẳng, mà đôi tay đang duỗi bên người của Lương Diễm cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra mà nói, từ nhỏ tới nay anh thật sự chưa từng theo đuổi ai bao giờ. Đừng nói đến theo đuổi người khác, ngay cả cảm giác rung động là gì anh cũng chưa từng biết đến.
Với gương mặt như vậy, dù không phải minh tinh đi nữa, Lương Diễm cũng chưa bao giờ thiếu người khác phái thích. Thậm chí sau khi bước chân vào giới giải trí, cũng có người đồng tính từng bày tỏ cảm tình với anh. Theo như lời Đỗ Vũ nói thì chính là, Lương Diễm nhà ta có khuôn mặt cả nam lẫn nữ đều thích, hơn nữa nhìn trông đặc biệt gợi cảm, cho người ta cảm giác vừa gặp đã muốn ngủ.
Nhưng một người được hoan nghênh đến như vậy, lại còn là con một, mà giá thị trường thậm chí còn chẳng bằng Đỗ Vũ đầu trọc nữa.
Có lẽ là bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên anh thực sự không giỏi trong chuyện tình cảm.
Lương Diễm đau đầu nghĩ, cứ như vậy thì cũng không được, phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí khó xử trước mắt này đã.
Nhưng nói gì thì được bây giờ?
Lương Diễm nhìn Tiêu Lạc, nhấp nhấp môi mỏng, rồi đột nhiên hỏi cô: "Hiện tại em có người mình thích sao?"
Đề tài thay đổi quá đột ngột, thế cho nên Tiêu Lạc vô thức lắc lắc đầu: "Không có!"
"Em đã không có người mình thích, lại không hề ghét tôi, vậy em có muốn cùng tôi thử một chút không?''
Tiêu Lạc cảm thấy logic của những lời này thật sự có vấn đề, nhưng thái độ của Lương Diễm lại rất thẳng thắn tự nhiên, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Lạc liền theo logic của anh mà hỏi lại: "...Thử....Thử cái gì cơ?"
Ánh mắt Lương Diễm có chút ẩm ướt, trong xe lại hơi tối, vì thế cả người anh như đượm một màu u tối.
Anh cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn Tiêu Lạc, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó cô còn tưởng lầm rằng anh sẽ hôn cô. Nhưng thật ra Lương Diễm chỉ đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lương Diễm im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Thử xem em có thể thích anh, thử xem có thể ở bên anh không."
Cổ họng Tiêu Lạc trở nên khô khốc, nhất thời cô không biết nên lại cự tuyệt rõ ràng hay cứ như vậy mà theo ý Lương Diễm thử xem sao.
May mắn là Lương Diễm vừa nói những lời này xong, di động anh liền vang lên.
Lương Diễm nhíu mi, cảm thấy lúc này không phải lúc nghe điện thoại, nhưng người gọi tới lại là đạo diễn của bộ phim "Tội phạm". Trước kia lúc Lương Diễm gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều cho rằng "Tội phạm'' sẽ đổi diễn viên, ngay cả bản thân Lương Diễm cũng cho rằng như vậy. Nhưng đạo diễn sau khi xem xét toàn bộ ý kiến, lại kiên quyết phản đối những lời đó và đề nghị mọi người kiên trì đợi Lương Diễm trở lại. Cả một đoàn quay phim, lại chỉ chờ một mình Lương Diễm, ân tình cùng sự kính trọng khiến Lương Diễm không thể không nhận cuộc gọi này.
Cho nên anh ra dấu cho Tiêu Lạc, ý bảo rằng mình phải nhận một cuộc điện thoại rất quan trọng.
Tiêu Lạc vốn nóng lòng muốn kết thúc đề tài khó xử trước mắt này, nên lập tức gật gật đầu, sau đó nhân lúc Lương Diễm đang nghe điện thoại, cô nhẹ nhàng áp sát má vào cửa xe lạnh lẽo để giảm bớt nhiệt trên mặt. Tuy rằng tạm thời không cần phải đối mặt với Lương Diễm, nhưng vẫn có thể nghe được Lương Diễm câu được câu không thấp giọng nói chuyện qua điện thoại.
Có lẽ hôm nay anh đã phải nói không ít, giọng nói có vẻ khàn hơn mọi ngày rất nhiều.
Ánh mắt Tiêu Lạc đảo quanh xe một vòng, cuối cùng tìm được một chai nước còn chưa mở nắp, cô xoay người, nắm ở trong lòng bàn tay, nghĩ chờ Lương Diễm gọi điện thoại xong...thì sẽ đưa cho anh.
Lương Diễm vẫn luôn để ý quan sát hành động của cô, thấy cô vẫn cứ luôn nắm chai nước ở trong lòng bàn tay, anh liền lập tức nghiêng đầu, để cho điện thoại kẹp giữa tai và bả vai.
Sau đó chủ động lại gần lấy đi chai nước trong tay Tiêu Lạc, mở nắp xong liền nhanh chóng đưa lại cho cô.
Trái tim Tiêu Lạc loạn nhịp, cô ngơ ngác mà nhìn theo chai nước trong tay Lương Diễm, thật sự không có dũng khí nói với anh trong lúc anh đang nghe điện thoại, rằng chai nước này là cô cô ý chuẩn bị cho anh.
Vì thế cô cứ ngu ngơ nhận lại, rồi chậm rãi uống một ngụm.
- ---------
Cuộc điện thoại này của Lương Diễm rất lâu mới kết thúc.
Sau khi nói chuyện xong cổ họng quả thật rất không thoải mái, lại hơi rát.
Nhìn thấy chai nước Tiêu Lạc uống xong đã rất lâu rồi vẫn không bỏ xuống, nước trong chai cũng không vơi đi mấy, Lương Diễm rốt cục mới phản ứng lại được: "Cố ý chuẩn bị thay tôi sao?"
Tiêu lạc lung tung ừm một tiếng, kết quả liền thấy Lương Diễm chìa tay về phía cô, mỉm cười ý bảo cô đưa cho anh.
Tiêu Lạc đương nhiên không chịu: "....Đợi đã, để tôi... tìm cho anh một chai khác."
Kết quả cô xoay người tìm trong xe nửa ngày, nhưng không thấy bóng dáng một chai nước nào. Đến khi cô ngẩng đầu lên liền phát hiện Lương Diễm đang lấy tay che bên môi, cực kì kiềm chế mà ho nhẹ hai tiếng. Vì sợ cô phát hiện, anh còn cố ý nghiêng đầu sang bên kia tránh đi.
Tiêu lạc siết chặt chai nước mình đã uống qua trong lòng bàn tay, ánh mắt do dự.
Thấy được ánh mắt của Tiêu Lạc, Lương Diễm buông nắm tay cúi đầu nói: "Không có việc gì, quay về biệt thự rồi nói sau."
Người này đúng thật là......Khiến cho người ta không biết nên làm sao với anh.
Cuối cùng Tiêu Lạc vẫn đỏ mặt đưa chai nước cho anh.
Lương Diễm nhướng mi nhìn cô, mí mắt mỏng có chút đỏ, trên cằm còn có vết sẹo, vì thế cảm giác có chút yêu nghiệt. Tiêu Lạc bị anh nhìn đến mức có chút chột dạ, giọng nói có chút nóng nảy, lại tựa hồ như đang làm nũng: "Không phải anh không thoải mái hay sao? Mau uống đi!"
Lương Diễm im lặng nhận lấy, mở nắp chai, uống vài ngụm đã hết hơn nữa bình.
Tiêu Lạc lúc này cũng không còn để ý tới việc thẹn thùng nữa, cả người chỉ còn lại cảm giác kinh ngạc: "Chẳng lẽ cả ngày hôm nay anh vẫn chưa uống nước sao?"
Lương Diễm gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ừ, cả ngày bận rộn nên không để ý tới."