Cao Minh khi rời khỏi chương trình điệu rất thấp, giống như hạt bụi nhỏ bé rơi vào hồ nước, một chút gợn sóng cũng không lưu lại.
Cậu ta ở tập đầu chỉ có hai, ba màn ảnh, thậm chí không đủ để thu hút chút chú ý nào của người xem, lúc đến và đi đều có vẻ vô thanh vô tức.
Tang Kiều cùng Tưởng Khai nằm trong phòng ký túc chỉ còn lại hai người buôn chuyện cả đêm, trước khi đi ngủ, cũng không thể đoán ra việc Cao Minh phải rút lui đến cùng là cậu ta chọc phải thần thánh phương nào.
Nếu như có cái gì ảnh hưởng, Cao Minh đột nhiên làm như vậy chỉ có ảnh hưởng tới lớp F.
Khoảng cách đến ngày ghi hình tập hai càng ngày càng gần, lớp F vốn dĩ đã lập xong đội hình vì thiếu một người lại không thể không luyện tập lần nữa.
Tang Kiều làm lớp trưởng của lớp F đồng thời đứng vị trí center trở thành không trâu bắt chó đi cày*, dành vài đêm liên tiếp, giúp lớp F chỉnh lại đội hình một lần nữa.
Sau đó phải tỉ mỉ hướng dẫn vài bạn học không có thiên phú vũ đạo mấy động tác nhảy.
Những thiếu niên tầm tuổi này luôn có khát vọng chiến thắng cùng lòng tự trọng vô cùng lớn, hơn nữa tất cả mọi người ở lớp F cảm thấy trình độ của Tang Kiều cũng chỉ tương đối tốt hơn người khác một chút, không phải đặc biệt giỏi so với mọi người.
Cho nên.
Sau vài ngày luyện tập, người không phục hoặc muốn khiêu khích Tang Kiều trong lớp F ngày càng nhiều.
Nhưng mà Tang Kiều đó giờ luôn là tự mình vì trung tâm, hơn nữa cũng không trông cậy bản thân có thể nổi bật trong chương trình này.
Sau một vài lần, cậu vui sướng khi có người gặp họa muốn chủ động thử vị trí center, đứng bên cạnh đội ngũ xem náo nhiệt, mỹ tư tư nhìn các thực tập sinh khác đối chọi gay gắt vì C vị.
Ăn dưa thật là vui sướng.
Thế cho nên khi đến giờ học tiếp theo.
Thời điểm Trang Huy đi vào phòng huấn luyện, liền phát hiện Tang Kiều vốn đang đứng ở C vị không biết từ lúc nào trở về chỗ cũ của mình.
Toàn bộ đội ngũ lớp F giống như chia năm xẻ bảy, không có một sự thống nhất nào.
Trang Huy từ nhỏ đã theo gia đình biểu diễn, thái độ đối với sân khấu phải nói là nghiêm túc đến hà khắc, lập tức trước mặt lớp F phát giận: "C vị lần trước mà tôi chỉ định đâu?"
Tang Kiều chèo nước vui vẻ, tiếp tục giả chết đến đặc biệt vô tội.
Thẳng đến khi bị đẩy ra trước mặt Trang Huy, vẻ mặt vẫn còn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực: "Trang lão sư, em nhảy không được C vị, em thực sự sợ lắm."
Năm nay Trang Huy chính thức xuất đạo tròn mười hai năm, tháng sau là đến sinh nhật lần thứ 27.
Có thể do xuất thân thế gia ca kịch, trong nhà lại có bối cảnh quốc hiệu chính thống, gia cảnh tốt đẹp.
Trên người Trang Huy có loại nghiêm cẩn không quá giống các nghệ sĩ khác.
Đặc biệt là đối mặt với loại thái độ hi hi ha ha này của Tang Kiều, sự nghiêm khắc đấy lại càng trông cực kỳ rõ ràng.
Biểu tình Trang Huy trầm xuống làm Tang Kiều đứng dậy một mình: "Nếu sợ lên sân khấu như vậy, không bằng đừng tham gia chương trình, trực tiếp rút lui đi."
Tang Kiều lắc đầu như trống bỏi, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không được không được, Trang lão sư, tiền được tính theo thời hạn chương trình mà."
Trang Huy: "......"
Nếu không phải thực lực vũ đạo và giá trị nhan sắc của Tang Kiều trong lớp F quá nổi bật.
Trang Huy thực sự muốn để Tang Kiều đứng rìa luôn, cho khuất mắt.
Cố tình hai ngày nữa là đến ngày ghi hình tập hai.
Gặp phải loại tình huống này, Trang Huy không thể không tăng ca, hai buổi tối liên tiếp đều cùng lớp F ngâm mình ở phòng huấn luyện.
Vẫn luôn luyện cho đến tận một giờ sáng ngày bắt đầu quay.
Mới đại phát từ bi, cho thực tập sinh lớp F về nghỉ ngơi.
Sức khỏe Tang Kiều từ trong bụng mẹ đã không được tốt lắm, khi còn nhỏ ngoại trừ cảm mạo nhiều chút thì cũng không nhìn ra được vấn đề khác.
Nhưng khi lớn lên, có lẽ do hồi nhỏ không đủ dinh dưỡng, hoặc có lẽ bởi vì suy nhược quá nhiều.
Dù sao những năm gần đây, chất lượng giấc ngủ của Tang Kiều càng ngày càng kém, thân thể cũng gặp phải những vấn đề lặt vặt, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, cũng không có chuyện gì lớn.
Từ khi bắt đầu huấn luyện đến hai ngày tập cùng Trang Huy.
Bốn ngày chỉ ngủ hơn ba tiếng, đồng hồ sinh học mà Tang Kiều vất vả điều chỉnh đã thay đổi rất nhiều.
Rạng sáng thực tập sinh khác trở về ngủ, cậu lại tinh thần cao độ phấn khởi.
Thậm chí có thể cảm nhận được huyệt Thái Dương nhảy dựng, như đang mãnh liệt biểu diễn múa ba lê.
Tang Kiều ở phòng huấn luyện vui vẻ gọi một cốc trà sữa khoai môn, ngồi trên cột vũ đạo uống hai ngụm trà sữa, sau đó nghiêng người cắn một miếng khoai thơm ngào ngạt.
Qua hơn mười phút.
Bởi vì để quên đồ, cho nên Trang Huy không thể không về phòng huấn luyện một chuyến, vừa vào đã thấy Tang Kiều ngồi thảm yoga, một bên uống trà sữa một bên giạng thẳng chân.
Trang Huy: "......"
Trang Huy đi đến trước mặt Tang Kiều, cúi đầu, cố kìm chế cơn giận: "Tang Kiều, cậu đang làm gì?"
Tang Kiều ùng ục uống nốt một ngụm trà sữa, giơ lên mặt, dừng một giây, nhanh chóng nói: "Là......!Em cho thầy xem biểu diễn giạng thẳng chân tại chỗ?"
Trang Huy: "......"
Trang Huy nhíu mày: "Tuy rằng tôi không phải người chủ trì, nhưng thân là thực tập sinh, không uống trà sữa hẳn là tu dưỡng cơ bản của các cậu."
Tang Kiều trợn tròn mắt nói dối: "Trang lão sư thầy xem sai rồi, cái này không phải trà sữa."
Trang Huy mặt vô biểu tình: "Thực tập sinh hẳn cũng không thể gọi cơm hộp."
Tang Kiều: "......"
Đệt.
Cho nên nói tầng một chính là tốt như vậy, cách cửa sổ là có thể cùng anh shipper tiến hành giao dịch.
Trang Huy so với Tang Kiều cao hơn một ít, thân hình cao dài, đặc biệt là lúc nãy vừa mới từ xe bảo mẫu thay đổi trang phục, cùng ngày thường trong chương trình không quá giống nhau.
Cặp kính gọng vàng mỏng tôn lên sống mũi cao của hắn.
Tựa hồ bởi vì cúi đầu hơi lâu, Trang Huy đỡ gọng kính một chút, nói với Tang Kiều: "Nếu không muốn trở về ngủ, vậy lên nhảy hai lần."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ôm trà sữa, kiên định lắc đầu: "Lão sư, chân em tê lắm rồi! Đứng dậy không nổi, thầy đi trước đi."
Trang Huy lù lù bất động, vươn tay: "Tôi kéo cậu."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều kỳ thật chỉ là thuận miệng nói dối, không nghĩ tới Trang Huy tích cực như vậy.
Hai người giằng co vài giây.
Tang Kiều nhấp môi, xấu tính đưa tay qua, chuẩn bị khi Trang Huy nâng tay tới thì hố hắn một phen ——
Tay Trang Huy rất ấm áp, mà tay Tang Kiều lại không có mấy phần nhiệt độ.
Hai tay chạm nhau.
Tang Kiều chống chân trái lên, tức khắc biểu tình biến đổi.
Đờ mờ, đúng là chân bị tê thật!
Tang Kiều chuẩn bị không kịp, đột nhiên loạng choạng.
Trà sữa trong tay theo động tác của cậu nghiêng về phía trước ——
Cốc trà sữa khoai môn chưa kịp đổ vào miệng Tang Kiều bao nhiêu, liền cống hiến hết hơn nửa cốc cho áo sơmi khổng tước xanh lam của Trang Huy.
Trang Huy: "......"
Tang Kiều: "......"
Nói thật, nãy Tang Kiều cũng chỉ muốn kéo Trang Huy xuống thôi.
Chứ không muốn hi sinh một cốc trà sữa còn chưa uống được mấy ngụm đâu.
Tang Kiều vốn dĩ đang đói.
Lúc này ngửi thấy người đối diện có hương vị trà sữa, cậu cảm thấy Trang Huy bỗng trở nên tú sắc khả xan.
Tang Kiều bụng đói đến kêu, hít hít mũi, có chút khổ sở nhìn thoáng qua mấy miếng khoai còn sót lại trong cốc.
Sau đó thành thật lui về phía sau một bước, thương tâm nói: "Thực xin lỗi, lão sư, em sẽ bồi thường quần áo của thầy."
Trang Huy vẫn luôn thích chiếc áo sơmi này, nhưng hiện tại Tang Kiều cũng xin lỗi rồi, nếu như so đo tiếp khó tránh khỏi chính mình có vẻ quá đáng.
Trang Huy nhìn thoáng qua Tang Kiều đang cúi đầu trước mặt mình.
Ánh đèn lóa mắt trong phòng huấn luyện không xuyên qua hàng lông mi dày của cậu, ở chỗ đuôi mắt, vệt sáng hắt xuống tạo thành một cái bóng nhỏ như chiếc quạt.
Có chút đáng thương, lại có chút ủy khuất.
Giọng nói Trang Huy hơi bất đắc dĩ: "Cái này là sản phẩm mới show thời trang mùa thu Paris sắp ra mắt, nhãn hiệu gửi trước cho tôi, cậu đi đâu mà lấy được bây giờ?"
Tang Kiều không có khái niệm gì với hàng xa xỉ, ngẩng đầu lên, mờ mịt: "A?"
Trang Huy: "......"
Cặp mắt như trân châu đen kia, dưới quang ảnh bên trong phòng huấn luyện, chỉ phản chiếu hình bóng hắn.
Trang Huy ngừng vài giây, mở miệng nói: "Cậu không phải còn muốn dựa vào tiền lương mỗi tháng tổ tiết mục phát bao ăn bao ở sao, dư tiền không?"
Tang Kiều mấy ngày nay chưa được ngủ một giấc nào hoàn chỉnh, dưới hai mắt đều là quầng thâm.
Cậu thử thăm dò Trang Huy, nhỏ giọng nói: "Trang lão sư, nếu em đền không nổi quần áo của thầy, thầy sẽ tức giận sao?"
Trang Huy nói: "Cậu nói đi?"
Tang Kiều nghĩ trong chốc lát, tiếp tục suy đoán: "Em cảm thấy thầy là một người đặc biệt rộng lượng, fans và bạn bè của thầy đều nói thầy cực kỳ dịu dàng, hiền lành, ôn tồn lễ độ, tu duỡng cũng tốt."
Trang Huy cười nói: "Tang Kiều, cậu đang tự cho mình đường lui à?"
Đôi mắt Tang Kiều xoay hai vòng, duỗi tay cởi áo khoác của mình xuống: "Lão sư, thầy mặc tạm cái này trước đi, cởi áo ướt ra đã."
Thời điểm luyện tập buổi tối không có quá nhiều cảnh quay, mọi người đều mặc quần áo của mình.
Đồ thể thao trên người Tang Kiều không có nhãn hiệu gì, cũng không phải quần áo mới, mặc ở trên người Trang Huy còn nhỏ hơn một size.
Nhưng có thể là do ánh mắt Tang Kiều quá mức chân thành tha thiết, cũng có thể là do trà sữa dính trên người quá mức nhớp nháp.
Trang Huy do dự một lát, vẫn cởi áo sơmi ra, mặc áo khoác của Tang Kiều vào.
Có chút chật, Trang Huy không kéo được khóa lên.
Tang Kiều ghi nhớ nhãn hiệu quần áo cùng kích cỡ của Trang Huy, rồi tìm một cái túi để đồ cho hắn, rất có mong muốn sống sót nói: "Trang lão sư, em sẽ cố gắng bồi thường quần áo cho thầy."
Trang Huy há miệng, muốn nói có được không, cuối cùng cũng không bảo gì.
Hắn cầm lấy túi mà Tang Kiều đưa, lần nữa đụng phải đầu ngón tay cậu.
Vẫn lạnh.
Người trẻ ở độ tuổi này thường khí huyết tràn đầy, hiếm thấy người nào có nhiệt độ cơ thể lạnh căm căm như vậy giống Tang Kiều.
Trang Huy dừng một chút: "Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải ghi hình, trở về ngủ đi."
Tang Kiều siêu lễ phép siêu chân chó nói với Trang Huy: "Vâng ạ, cảm ơn lão sư, Trang lão sư ngủ ngon."
Trang Huy: "......"
Không chờ hắn nói ngủ ngon, Tang Kiều đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Thu hình tập hai tính ra khá thuận lợi.
Sau khi thu xong một ngày, là đợt nghỉ ngơi của nhóm thực tập sinh.
Đóng trại trong chương trình suốt hai tuần, buổi tối trước ngày nghỉ, toàn bộ ký túc xá từ lớp A đến lớp F một cỗ nông nô đều quay cuồng ca hát.
Hứa Kỳ Nhiên gọi điện đến lúc Tang Kiều đang chơi game dở, mở miệng liền hỏi: "Gần đây thế nào? Ngủ được không?"
Tang Kiều đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Kỳ Nhiên biết cả tuần cậu không ngủ được quá ba tiếng ngày, rung chân nói: "Vô nghĩa, em ăn ngon ngủ tốt, dễ chịu."
Hứa Kỳ Nhiên căn bản không tin được Tang Kiều, cũng không nói rõ ràng, thay đổi đề tài: "Đúng rồi, nhiệt độ của cậu dạo này rất cao, cậu chú ý trong chương trình đừng tạo sóng gió gì."
Tang Kiều chấn tinh: "Em phát huy như vậy mà còn có nhiệt độ hả?"
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Ngoại trừ Phương Dư Châu cùng Giang Đồng lớp A, cậu là thực tập sinh có nhiệt độ cao nhất."
Tang Kiều: "Chậc, em còn phải thấy hâm mộ bản thân."
Hứa Kỳ Nhiên: "......!Đừng lên vòng fans xem mấy cái từ ngữ đấy, công ty cho cậu thêm hiệu suất, tác động đến cậu rồi."
Tang Kiều lại tràn ngập tin tưởng vào tương lai: "Cảm ơn các khán giả TV, em nhất định nỗ lực trụ lại vùng an toàn thêm mấy vòng nữa."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên: "Mai các cậu được nghỉ ngơi một ngày, anh đưa cậu đi gặp bác sĩ Luân."
Tang Kiều quyết đoán nói: "Không đi, đến đấy lại bị anh ta đuổi ra, không đi không đi!"
Hứa Kỳ Nhiên thở dài: "Tang Kiều, trạng thái cậu không ổn......!Cậu quá phấn khởi."
Tang Kiều ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, ngữ khí lại thay đổi: "Phấn khởi không phải khá tốt sao, loại chương trình này chính là muốn phấn khởi một chút, mới đem tới hiệu quả tốt."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hai người cộng sự hơn hai năm, Hứa Kỳ Nhiên căn bản không lay chuyển được Tang Kiều.
Cuối cùng phải lần nữa thỏa hiệp nói: "Thuốc cậu còn đủ không? Ngày mai anh đến nhà cậu