Nếu Bắc thành mưa vào mùa thu thì thường sẽ không tạnh nhanh, chỉ có lạnh và cóng, thời tiết u ám kinh khủng.
Người trên đường vội vã cầm ô đi qua, những chiếc xe cứ chạy qua làm bắn nước xuống mặt đường.
Tang Kiều mặt xám mày tro ngồi xổm dưới mái hiên ở ven đường, kéo mũ choàng của áo gió lên, thành thành thật thật ngồi tại chỗ chờ Phó Hành Chu đến đón cậu về nhà.
Tuy rằng mái hiên có thể chắn một ít nước mưa, nhưng khó tránh khỏi mấy giọt cá lọt lưới theo mái trượt xuống, nhỏ giọt lạnh lẽo trên đỉnh đầu Tang Kiều.
Từ sáng đến giờ Tang Kiều mới chỉ ăn một quả táo trong bệnh viện tâm thần, bây giờ bị đông lạnh run lập cập.
Ais, lạnh quá.
Sớm biết thế này đáng lẽ phải ở bệnh viện tâm thần cọ cơm trưa mới phải.
Tang Kiều đợi mười phút lại mười phút, nhưng cũng không nghĩ sẽ giục Phó Hành Chu.
Xét cho cùng thì Phó tổng là người bận rộn, Bắc thành lại lớn như vậy, có thể bớt thời gian đến đón cậu đã khiến Tang Kiều cực kỳ cảm động rồi.
Tang Kiều hắt xì một cái, lấy điện thoại ra xem giờ, lại giống như thợ xây ôm quần áo dựa vào tường, cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Trò chơi này có phần rút thẻ, muốn rút thì cần tiền.
Hai ngày trước Tang Kiều nạp hai trăm tệ, kết quả một thẻ SSR cũng không rút được.
Nhưng mà dạo gần đây kinh tế của Tang Kiều có dư dả hơn một chút, cậu một bên lạnh run trong mưa một bên tự thuyết phục bản thân hai phút, run run rẩy rẩy lại nạp vào trò chơi thêm hai trăm.
Vừa mới nạp xong, còn chưa kịp rút.
Một chiếc ô màu đen che đầu Tang Kiều.
Nước mưa đang lăn xuống từ mái hiên cũng bị ô chắn lại.
Tang Kiều sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Ô rất lớn, màu đen dày dặn mà rộng.
Khi che trên đầu, có loại cảm giác an toàn giống như có thể chắn cả bầu trời.
Phó Hành Chu một tay cầm ô đứng bên cạnh cậu, một thân áo khoác cùng ô đều một màu đen tuyền, thân hình cao gầy mà đĩnh bạt, có thể chắn đi gió thổi tới.
Tang Kiều lập tức cất điện thoại vào túi, dựa vào tường đứng dậy: "Phó tổng, anh tới nhanh vậy?"
Phó Hành Chu nghiêng ô sang chỗ Tang Kiều một chút, đáy mắt có chút không tán đồng: "Em gọi tôi là gì?"
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều trời sinh không biết xấu hổ, lúc không cần giả đáng thương thì sẽ không kêu chồng.
Cậu đảo mắt, cười hì hì đứng bên người nọ: "Phó Hành Chu, anh hôm nay không vội sao? Cảm ơn anh cứu mạng cẩu của tôi nha."
Thực chất Phó Hành Chu hôm nay rất bận, hắn từ chối ít nhất ba lời mời để ở nhà chờ Tang Kiều.
Kết quả chờ mãi chờ mãi, Tang Kiều cũng không có về nhà.
Lúc này Phó Hành Chu mới gọi điện thoại.
Kết quả liền phát hiện Tang Kiều đem chính mình biến thành bộ dạng đáng thương hề hề như này.
Hơn nữa, ngay cả một tiếng chồng cũng không thèm gọi.
Phó Hành Chu trầm mặt, cởi áo ra khoác lên người Tang Kiều, quay người: "Lên xe."
Tang Kiều: "......"
Cậu tích cực lôi kéo làm quen như vậy, người này thật là lạnh nhạt mà.
Chắc đây là bá khí của người giàu.
Tang Kiều nhanh chóng phân tích xong, rất tự hiểu lấy bản thân sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi theo Phó Hành Chu lên xe.
Chiếc xe Phó Hành Chu lái đến khác hoàn toàn với chiếc Maserati cuồng dã trước đây.
Bên đường chính là một chiếc Maybach Sedan, màu đen thuần, kiểu xe khá nội liễm.
Tang Kiều ướt dầm dề từ ô của Phó Hành Chu chui vào ghế phụ, lại nhìn sang Phó Hành Chu đang lên xe phía bên kia.
Hít hít mũi, đang muốn hỏi một chút xem Phó Hành Chu có thể bật điều hòa trong xe không.
Chưa đợi Tang Kiều mở miệng, điều hòa trên xe đã bật.
Tang Kiều: "......"
Rất ấm áp, không quá lạnh cũng không quá nóng.
Tiếng động cơ trong mưa khá nhỏ.
Tang Kiều cởi áo khoác của Phó Hành Chu xuống, tỉ mỉ gấp lại cho hắn, trông còn đẹp hơn nhân viên tiệm giặt khô làm.
Sau đó thật cẩn thận ngắm nhìn Phó Hành Chu đang lái xe, rón ra rón rén đem áo khoác của hắn đẩy sang.
Mới đẩy được một nửa.
Giọng nói lãnh đạm của Phó Hành Chu liền vang lên: "Mặc vào."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều không quá vui, có chút ngại nóng, nhấp miệng nói: "Không có việc gì, điều hòa cũng bật rồi."
Phó Hành Chu đánh lái: "Đừng bắt tôi nói lần thứ hai."
Tang Kiều: "......!Ò."
Người có tiền quả nhiên đều thật hung dữ.
Tang Kiều mặc lại áo khoác.
Phó Hành Chu nhìn thoáng qua đai an toàn trên người Tang Kiều, lúc này mới thu hồi tầm mắt, thay đổi đề tài: "Sao lại tới đây?"
Nơi này là vành đai số bốn phía bắc, nhà mới của hai người, không, nói chính xác hơn là biệt thự mà Tang Kiều đang ở cách nơi này nửa cái Bắc thành.
Tang Kiều đương nhiên sẽ không nói cho Phó Hành Chu biết cậu tới để lấy thuốc, nhanh miệng nói: "Đi cùng một người bạn khác tới thôi, hắn có đồ muốn mua."
Phó Hành Chu nói: "Bạn nào?"
Tang Kiều bịa chuyện: "Một thực tập sinh trong chương trình thôi, anh không biết đâu."
Phó Hành Chu mở cần gạt nước: "Ồ? Tên cậu ta là gì."
Tang Kiều: "......"
Hôm nay công ty của Phó Hành Chu bị thua lỗ gì sao? Hay là gặp xui xẻo hả trời?
Nếu vậy thì thật tệ.
Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được cái tên nào đáng tin cậy, đành phải lôi bạn cùng phòng nằm không trúng đạn ra: "Là Tưởng Khai, chính là Tưởng trong chữ thảo kia, mở cửa đại cát Khai!"
Phó Hành Chu sớm đã kiểm tra bạn cùng phòng của Tang Kiều không chút kẽ hở, thậm chí việc ông của Tưởng Khai mài dao làm bếp cũng đều rõ ràng, nghe vậy miễn cưỡng bỏ qua, không hỏi đến nữa.
Tang Kiều ngay lập tức lấy điện thoại để khớp khẩu cung với Tưởng Khai, nhanh chóng ấn vào giao diện trò chuyện.
[Mộc Hữu Kiều: Có ở đây không có ở đây không có ở đây không!]
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai:? Sao!]
[Mộc Hữu Kiều: Nếu tí nữa có người hỏi hôm nay cậu đi đâu làm gì! Thì cậu nhớ bảo là buổi sáng cậu đi với tôi, đi đường vành đai số bốn phía bắc! Hiểu rồi chứ?!]
[Mộc Hữu Kiều: Xong việc giúp cậu nạp tiền game nha! # đầu chó vỗ tay #]
[Tưởng Tưởng Tưởng Khai: ojbk (được rồi), chốt! Ai kiểm tra cậu thế? Ngày nghỉ mà còn muốn kiểm tra.
# xin cơm.jpg#]
Tang Kiều cũng rất khổ sở, cúi đầu gõ chữ.
[Mộc Hữu Kiều: Đúng vậy, là ba ba tôi.]
[Tưởng