H......!Hôn anh?
Tang Kiều sống đến bây giờ còn chưa từng hôn môi lần nào, ngây ngốc vuốt ve khóe miệng mình, lại nhìn đôi môi hơi mỏng của Phó Hành Chu, do dự nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Phó Hành Chu cũng không có ý định thúc giục, ung dung dựa vào đầu giường, rất có loại tư thái dĩ dật đãi lao, lấy khỏe chờ mệt.
Tang Kiều dùng mu bàn tay chạm lên miệng mình.
Muốn hôn môi á!
Nhưng cậu với Phó Hành Chu kết hôn bừa mà, có thể hôn môi sao?
Hơn nữa vì cái gì Phó Hành Chu lại nguyện ý dùng thân mình lấy một nụ hôn làm tiền bồi thường vậy?
Cơ mà.
Dù sao miễn là cậu không cần bồi tiền, hôn một chút thì hôn một chút đi.
Ánh mắt Tang Kiều dao động không ngừng lướt qua người mình và Phó Hành Chu.
Sau đó cậu nghiêng về phía trước, ở trước mặt Phó Hành Chu, chớp chớp mắt hỏi: "Anh thật sự muốn hôn sao?"
Mặt Phó Hành Chu vô biểu tình, đứng đắn nói: "Chúng ta đã kết hôn, quan hệ hôn nhân được pháp luật thừa nhận.
Chỉ là hôn một cái thôi, có vấn đề gì sao?"
Tang Kiều: "......"
Nghĩ tới nghĩ lui cảm giác hình như nói vậy cũng hợp lý.
Tang Kiều gật đầu trong lòng, lại ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng anh sẽ bị thiệt đấy."
Phó Hành Chu khẽ nheo mắt: "Tôi bị thiệt chỗ nào?"
Tang Kiều nói có sách mách có chứng: "Tôi không có tiện nghi gì để chiếm cả, nhưng mọi người đều biết anh là đại tổng tài, cho tôi hôn một chút, anh thiệt ít nhiều nha?"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu không thể không thừa nhận, tại một số thời điểm nào đó, mạch não Tang Kiều thật sự không thể lý giải.
Thấy Phó Hành Chu không trả lời.
Tang Kiều cảm thấy Phó Hành Chu hẳn cũng rất tán đồng với quan điểm của cậu, bắt đầu tiếp tục phân tích sâu hơn: "Nếu giờ tôi hôn anh, về sau chúng ta ly hôn, anh lại cùng người khác kết hôn......!Vợ sau của anh có thể nào sẽ nói rằng tôi vấy bẩn sự trong sạch của anh hay không?"
Tròng mắt Tang Kiều đảo hai vòng, thầm thì nói: "Nhưng mà anh vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy, chắc đây cũng không phải nụ hôn đầu nhỉ?"
Phó Hành Chu: "......"
Không khéo.
Là nụ hôn đầu thật.
Bá đạo tổng tài Phó Hành Chu tất nhiên sẽ không đưa ra câu trả lời nào cho vấn đề này, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Tang Kiều, em muốn chống chế sao?"
Tang Kiều: "!!!"
Tang Kiều bị chọc trúng điểm ngay lập tức ngồi thẳng lưng: "Sao có thể chứ! Tiểu bá vương đường phố như tôi luôn luôn giữ lời!"
Phó Hành Chu hơi rũ mắt, vô cùng tự phụ gật đầu: "Được, vậy hôn đi."
Tang Kiều: "......"
Đây là lần đầu tiên Tang Kiều hôn người khác.
Đương nhiên, cũng chưa có ai hôn cậu.
Nói tóm lại là không có kinh nghiệm.
Ánh đèn trong phòng bệnh không quá sáng, nhưng vầng hào quang vàng nhạt dịu dàng, vì không ai lên tiếng, toàn bộ không gian đều vô cùng yên tĩnh.
Có thể do khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, cũng có thể do thân thể vừa mới phẫu thuật xong không thoải mái.
Dưới mắt Phó Hành Chu có quầng thâm xanh nhạt, thoạt nhìn không có nhiều tinh thần như trên tạp chí kinh tế tài chính.
Nhưng vẫn rất tuấn lãng.
Phó Hành Chu thích yên tĩnh, càng thiếu kiên nhẫn đối với truyền thông giải trí, chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn, ảnh trên Weibo thì cái này mờ hơn cái kia.
Trước khi hai người gặp nhau lần đầu, Tang Kiều chỉ nhìn thấy những bức ảnh rõ ràng của Phó Hành Chu trên tạp chí.
Khi đó cậu còn chưa nhận được khoản tiền kếch sù 800 vạn của Tang gia, tính thông cáo công ty và thành tích làm việc trong một tháng cũng chỉ hơn 4000 tệ.
4000 tệ ấy lấy 1500 tệ mua thuốc, 500 tệ gửi vào ngân hàng, 2000 tệ còn lại là tiền ăn cơm và mua quần áo.
Mà một quyển tạp chí kinh tế tài chính có hình Phó Hành Chu, rẻ nhất cũng phải 40 tệ.
Tang Kiều ăn một bát cơm hai ngày mới mua được một quyển.
Dù sao thì.
Bây giờ có cơ hội để hôn trang bìa của tạp chí, bản thân mình cũng không có thiệt thòi chút nào.
Hơn nữa Phó Hành Chu nói, bọn họ vốn dĩ đã kết hôn với nhau, không tính phi lễ.
Xông lên!
Tang Kiều ngập ngừng nghiêng người về phía trước, chậm rãi dựa gần Phó Hành Chu.
Sát từng chút một.
Gần trong gang tấc.
Tang Kiều như trộm vươn tay qua quơ quơ trước mặt Phó Hành Chu, xác nhận hắn vẫn đang nhắm mắt——
Nhẹ nhàng áp môi mình lên môi hắn.
Môi Phó Hành Chu cũng rất mềm.
Hơn nữa cũng ấm.
Không giống với bộ dáng lạnh như băng thường ngày của hắn.
Hôn được vài giây.
Tang Kiều như bị điện giật rụt người lại, nhảy xuống giường, không biết đặt tay chân ở đâu, đứng thẳng tắp nói: "Tôi, tôi tôi hôn xong rồi!"
Phó Hành Chu không nhanh không chậm mở mắt, nghiêng tầm mắt nhìn sang.
Tang Kiều đúng tình hợp lý chống nạnh, thuận miệng bán chính mình: "Là anh đồng ý cho tôi hôn anh......!Đây còn là nụ hôn đầu tiên của tôi! Anh không có thiệt đâu!"
Phó Hành Chu giống như cười một chút: "Ừm."
Hắn mở miệng: "Tôi biết, tôi không có thiệt."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi người ta, lại thấy khí thế Phó Hành Chu phảng phất áp đảo mình.
Cậu vội vội vàng vàng dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng một chút, cố gắng làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Giờ chúng ta huề, tôi đi đây! Hứa Kỳ Nhiên còn ở dưới chờ tôi! Gặp lại sau."
Ánh