Dịch Sở chưa kịp nói hết câu, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Dịch Sở: "???"
Dịch Sở: "Anh? Anh họ?? Anh muốn trang bức sao, cho em đi cùng với??"
Dịch Sở: "Này?!!"
11 giờ rưỡi đêm.
Raven vừa mới nằm xuống giường, còn chưa kịp nhắm mắt, điện thoại đặt bên cạnh đầu giường đã vang lên lần nữa.
Vẫn là chuông báo đòi mạng dành riêng cho ông chủ.
Raven giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, trái tim đáng thương nảy lên hai cái, đang nằm trên giường cũng phải ngồi thẳng tắp, cầm điện thoại: "Ông chủ, ngài chưa ngủ sao?"
Nếu như nói vừa nãy Phó Hành Chu gọi điện thoại còn có tâm trạng thoải mái.
Thì giờ phút này, qua giọng nói của ông chủ, tâm trạng thoải mái đã tan thành tro bụi, lạnh lẽo giống như có thể kết thành băng.
Phó Hành Chu nói: "Bây giờ anh lái xe tới bệnh viện đi."
Raven: "???"
Trợ lý đặc biệt đúng là cần có mặt 24/7.
Nhưng từ trước đến nay, ngoại trừ những dự án tăng vốn quan trọng ở nước ngoài và hạng mục hợp tác ra, ông chủ chưa bao giờ yêu cầu hắn tăng ca buổi tối.
Đột nhiên hôm nay lại như vậy.
Trong lòng Raven căng thẳng, suýt chút nữa tưởng Phó thị xảy ra vấn đề gì, ngừng lại vài giây mới ngập ngừng hỏi: "Ông chủ, có cần yêu cầu đội pháp lý đến không ạ?"
Phó Hành Chu cười nhạt một tiếng: "Không cần, lúc anh đến nhớ gọi cả Thiệu Minh theo."
Raven: "......"
Không thể trách Raven không nhớ ra, là do những người mà trợ lý đặc biệt phải quen biết hay xã giao thật sự quá nhiều——
Sau khi vắt hết óc suy nghĩ một lượt, mới nói: "Ông chủ, ngài muốn tìm đạo diễn chương trình Tang tiên sinh đang quay ạ?"
Phó Hành Chu lạnh như băng ừ một tiếng: "Bảo Thiệu Minh gọi trưởng kế hoạch tổ tiết mục tới đi, nếu lát nữa người không có mặt, phần còn lại của chương trình cũng không cần phải lên sóng nữa đâu.
Raven: "???"
Raven sợ ngây người: "Nhưng mà ông chủ, lần trước ngài vì Tang tiên sinh đã thay đạo diễn ban đầu đi, chương trình này đổi thành chúng ta tài trợ toàn bộ, phát sóng trên nền tảng thuộc Phó thị, ratings cùng phí quảng cáo đều vô cùng xuất sắc."
Phó Hành Chu: "Vậy thì sao?"
Raven: "??"
Thì ngừng phát sóng tiền sẽ bay theo gió chứ sao nữa?
Tuy nhiên trước khi Raven kịp hít sâu một hơi để chuẩn bị bắt đầu tận tình thuyết phục.
Phó Hành Chu đã nói: "Một khoản tiền nhỏ mà thôi, kiếm hay không kiếm có gì khác nhau sao?"
Raven: "......"
Raven cảm thấy bản thân thật sự khó khăn.
Nhưng đồng thời cũng hiểu, với tài sản của Phó Hành Chu đúng là sẽ không để ý đến việc chương trình này có bị cắt sóng hay không.
Lĩnh vực Phó thị chủ yếu đầu tư chưa bao giờ là ngành giải trí, lúc trước thu mua nền tảng giải trí cũng chỉ do ngẫu nhiên.
Nếu xét theo báo cáo tài chính, thu nhập của Phó thị trong ngành giải trí cùng các lĩnh vực khác chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Nhưng cái chương trình mà Phó Hành Chu chướng mắt này, sau khi tin tức Phó thị hoàn toàn bỏ vốn tài trợ được truyền ra, không biết đã có bao nhiêu công ty giải trí nhỏ vươn cành oliu tới để ôm đùi Phó Hành Chu đâu.
Đáng tiếc cái đùi này thật sự quá lạnh lẽo, không dễ ôm chút nào.
Raven đã xác định không thể lay chuyển ý kiến của Phó Hành Chu về chuyện này, rất lưu loát xác nhận sẽ ngay lập tức xuất phát.
Không biết do năng lực Raven quá cao, hay do đạo diễn Thiệu Minh cùng trưởng kế hoạch Lý Vũ đồng thời bị ông chủ lớn triệu tập nên quá mức hoảng loạn hay gì.
Tóm lại còn chưa đến thời gian tử vong muộn nhất.
Raven đã đưa hai người đứng trước mặt Phó Hành Chu.
Thiệu Minh vốn là đạo diễn chương trình tạp kỹ, sau khi trung niên thì định cư ở nước ngoài, lần này được Phó thị mời về làm đạo diễn cho Your Stage, cũng coi như tận tâm tận lực.
Mà Lý Vũ là thành viên đời đầu đoàn đội sáng tạo của nền tảng, 30 tuổi, hô mưa gọi gió trong giới sản xuất.
Lần trước thời điểm Phó Hành Chu tự mình giá lâm chương trình, Lý Vũ không có ở đó.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phó Hành Chu.
Lý Vũ biết năng lực của Phó Hành Chu, cũng nghe đồn rằng tính tình hắn cao ngạo, không thích nói chuyện với người khác.
Đặc biệt bây giờ nửa đêm, trợ lý Phó Hành Chu còn có thể mặc một thân tây trang giày da, mỉm cười tự mình tới đón anh ta cùng đạo diễn đến gặp Phó Hành Chu——
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì đây cũng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Lý Vũ thận trọng nhìn Phó Hành Chu trên giường bệnh, giọng điệu nịnh nọt nói: "Phó tổng, thân thể ngài không được khoẻ, có chuyện gì cần yêu cầu thì trực tiếp liên lạc tôi với Thiệu đạo qua điện thoại không phải tốt hơn sao? Làm phiền ngài lúc này còn phải tự mình......"
Phó Hành Chu hơi nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Ồ, anh là đang trách tôi muộn vậy rồi mà còn gọi anh đến à?"
Lý Vũ: "......"
Raven: "......"
Luận bàn về việc hiểu rõ tính cách, những người ở đây đều kém hơn trợ lý Phó tổng.
Mỗi lần Phó Hành Chu làm ra vẻ mặt này, Raven có thể chắc chắn rằng người gây chuyện sẽ chết rất thảm.
Ví dụ như Lý Vũ trước mặt.
Raven yên lặng lùi về phía sau một bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Còn chưa kịp nghĩ ra chuyện lần này rốt cuộc như thế nào, liền nghe thấy Phó Hành Chu nói: "Raven, di động anh có Wei......!Cái mà Dịch Sở thường xuyên dùng ấy, gọi là cái gì Wei?"
Raven đang nghĩ xem Wei Phó Hành Chu nói là Wei nào.
Lý Vũ đã giành nói trước: "Phó tổng, ý ngài là Weibo đúng không? Hiện tại người theo đuổi ngôi sao đều thích chơi Weibo."
Raven: "......"
Loại người tìm chết như thế này thực sự rất khó để ngăn lại.
Biểu tình trên mặt Phó Hành Chu càng cao thâm khó đoán, nhàn nhạt nói: "Xem ra anh rất quen thuộc nhỉ."
Lý Vũ không hiểu ý tứ Phó Hành Chu, thậm chí cho rằng mình đang vỗ mông ngựa, nhanh nhảu nói: "Phó tổng quá khen, đây là chuyên môn của chúng tôi.
Toàn bộ thao tác, phương thức trong cách giới giải trí lăng xê chúng tôi đều rõ ràng!"
Phó Hành Chu nhìn Raven một cái: "Tải cho điện thoại tôi đi, để tôi nhìn xem."
Raven: "......!Được, ông chủ."
Trên màn hình điện thoại tối màu của Phó Hành Chu nhanh chóng xuất hiện một app icon vàng như nến, hoàn toàn khác biệt với các icon ứng dụng kinh tế tài chính, hàng hóa khác, hết sức không liên quan.
Thời niên thiếu khinh cuồng của Raven cũng từng dùng qua Weibo, rất mau đã đăng nhập số điện thoại giúp Phó Hành Chu, chuyển sang giao diện hot search.
Vừa mới lướt qua, liền sửng sốt một chút.
Bây giờ mới chỉ rạng sáng, nhưng top một hot search chói lọi lại treo tên bà chủ......
À không, tên của Tang tiên sinh.
#Tang Kiều cút khỏi Your Stage#
Tay Raven run run rẩy rẩy đưa điện thoại cho Phó Hành Chu trên giường bệnh: "Ông chủ......"
Raven một giây liền nuốt mấy lời chưa nói nốt vào bụng.
Bởi vì hắn thấy Phó Hành Chu đã nhấn vào cái hot search được đánh dấu bạo kia, cũng thấy Phó Hành Chu lướt dưới phần bình luận, đọc được những câu cực kỳ khó coi ấy.
[Nấm Tiểu _ Bánh Tart Trứng: #Tang Kiều đã chết chưa# lộ mặt được rồi chứ? Cọ nhiệt độ cọ đến vui vẻ rồi đúng không? Chúc sớm ngày bỏ mình ha #mỉm cười#]
[Châu Châu Tam Vạn Năm Xưa: Nếu leo lên người Trang Huy rồi thì cách xa anh nhà tôi ra chút có được không? Mặt dày ghê ấy, có thể đồng thời hầu hạ cả mấy người luôn cnm #mỉm cười#]
[Hỗn Thế Đại Ma Quỷ: Phục, Trang Huy xuất đạo lâu như thế vẫn luôn không dính tí scandal nào, tự nhiên khi không bị rác rưởi ăn vạ, ghê tởm chết mất.]
[Caprtp Trang Lover: Hôm nay Tang Kiều đã chết chưa? Nếu chưa chết ngày mai tôi lại hỏi lần nữa #rải hoa#]
Cái này.
Đừng nói Raven không dám nhìn sắc mặt Phó Hành Chu, ngay cả chính hắn cũng không xem nổi.
Trên mạng, người ta không cố kỵ gì cả, chỉ cần một cái bàn phím là có thể bất chấp đạo đức thẳng tiến không lùi.
Cuối năm nay Tang Kiều mới mười chín tuổi.
Raven