Trời còn chưa sáng, không khí ảm đạm và mây mù phía xa nối tiếp nhau trông chật chội khó tả.
Hứa Kỳ Nhiên không dám chậm trễ, vội vàng mặc quần áo xuống lầu lái xe, một đường vọt tới nhà Tang Kiều.
Bảo vệ tiểu khu kiểu cũ không có trách nhiệm lắm, ban đêm đến cửa sắt cũng không thèm khóa.
Hứa Kỳ Nhiên leo lên cầu thang, thở hổn hển mấy lần rồi nhanh chóng gõ cửa: "Tang Kiều, Tang Kiều? Mở cửa!".
harry potter fanfic
Trong phòng yên tĩnh.
Bây giờ còn chưa tới 6 giờ sáng.
Hứa Kỳ Nhiên sợ tiếng gõ cửa sẽ đánh thức hàng xóm, lại lấy di động liên tục gọi cho Tang Kiều.
Khi quay số lần thứ ba.
Cánh cửa trước mặt mở.
Tang Kiều giống như vừa mới từ trên giường bò xuống, cả người lộ ra vài phần mờ mịt.
Cậu ngáp một cái, vẫy vẫy tay với Hứa Kỳ Nhiên: "Nhiên ca, nãy em ngủ quên, sao anh lại đến rồi?"
Căn nhà rất cũ, trong phòng khách không có cửa sổ.
Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong phòng ngủ, chiếu vào gương mặt so với giấy còn tái nhợt hơn của Tang Kiều.
Nhưng trừ chuyện đấy ra.
Trạng thái Tang Kiều lại hoàn toàn khác lúc gọi điện cho hắn một giờ trước.
Trong lòng Hứa Kỳ Nhiên đột nhiên trầm xuống, túm tay Tang Kiều quay người đóng cửa, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy lọ thuốc nhỏ màu trắng đang đặt trên bàn.
Trên lọ thuốc không dán nhãn, lẻ loi ở đấy.
Hứa Kỳ Nhiên bước tới, cầm lấy lọ thuốc lắc lắc vài cái.
Rất nhẹ, gần như không thấy trọng lượng.
Thuốc bên trong đều đã hết.
Hứa Kỳ Nhiên ném mạnh lọ thuốc xuống mặt bàn: "Tang Kiều! Cậu không muốn sống nữa sao!?"
Bộ đồ ngủ Tang Kiều mặc, kích cỡ dường như lớn hơn hẳn người cậu, khiến cơ thể càng thêm đơn bạc.
Cậu có chút do dự dời mắt lại đây, nhìn chằm chằm lọ thuốc kia hồi lâu, mới nghiêm túc giải thích: "Bên trong vốn chỉ thừa một lần thuốc."
Hứa Kỳ Nhiên tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng vài cái: "Mỗi lần cậu đến chỗ bác sĩ Luân xem bệnh, số lượng thuốc đều là cố định, Tang Kiều, cậu tính lừa người ngu à?!"
Tang Kiều: "......"
Ánh mắt Tang Kiều hơi mơ hồ, như đang tự hoài nghi chính mình, một lúc lâu mới nói: "Đây không phải lọ mới, là lọ cũ trong nhà."
Tang Kiều bị bệnh lâu đến thành tinh rồi, sớm đã thuần thục 180 phương pháp dùng để ứng phó các lời khuyên và câu nói sáo rỗng của các bác sĩ tâm lý, mỗi lần sử dụng còn không bị trùng lặp.
Hứa Kỳ Nhiên thực sự không phân biệt được lời này của Tang Kiều là thật hay giả, đành phải tịch thu lọ thuốc, cố nén tính khí nói: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Tang Kiều thành thành thật thật ngồi xuống ghế nhỏ, tay chân ngay ngắn: "Cảm giác khá tốt, không muốn chém mình cũng không muốn chém người khác, trưởng quan yên tâm đi."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên yên tâm được mới có quỷ ấy.
Hắn thở dài, lấy trong túi bánh bao và sữa đậu nành vừa mua trên đường cho Tang Kiều: "Cầm ăn đi, anh đưa cậu đến chỗ Luân Dĩ Nam."
Tang Kiều dụi mắt, ngái ngủ nhận đồ ăn, ôm trong tay lắc đầu: "Em không đi khám, tiện thể anh đưa em trở lại tổ tiết mục đi, hôm nay em còn phải huấn luyện."
Hứa Kỳ Nhiên không có cách, càng không dám tiếp tục hỏi Phó Hành Chu ở thời điểm này.
Hắn xoay người đi đến tủ quần áo trong phòng, lấy một chiếc áo khoác lông vũ mỏng ra cho Tang Kiều: "Đi thôi.
Mặc vào, hôm nay nhiệt độ bên ngoài giảm."
Tang Kiều hút một ngụm sữa đậu nành, ngoan ngoãn theo Hứa Kỳ Nhiên xuống tầng.
Thời gian tổ tiết mục tập trung thứ hai là 8 giờ sáng.
Tang Kiều giải quyết xong bữa sáng trên xe, rồi lại nôn hết toàn bộ trên đường.
Cuối cùng bị Hứa Kỳ Nhiên giá trị phẫn nộ đạt max dạy bảo, trắng tay trở lại phòng huấn luyện.
Sau lần xếp hạng của buổi công diễn đầu tiên, một nhóm các thực tập sinh thứ hạng thấp bị loại, ban đầu từ lớp A đến lớp F giờ cũng chỉ còn lớp A đến lớp D.
Lại lấy sáu người có số phiếu bình chọn cao nhất đảm nhiệm vị trí center của các đội khác nhau cho lần công diễn tiếp theo, tạo thành sáu đội ngũ.
Đồng thời, đề bài thi đấu sẽ được bốc thăm vào thứ hai tuần này.
Nhóm thực tập sinh vừa mới vào phòng huấn luyện không bao lâu liền được gọi vào sảnh chính bằng loa phát thanh.
Toàn bộ nhiếp ảnh chương trình đã vào chỗ.
Trong đại sảnh có sáu tấm bảng trắng trên mặt trường, tên bài hát được dán ở mỗi bảng.
Tang Kiều với những thực tập sinh khác của lớp A mới vào đại sảnh không lâu.
Liền thấy Dịch Sở và ba vị đạo sư cùng nhau bước ra từ một cửa khác.
Dịch Sở đầu tiên là quét mắt một vòng quanh các thực tập sinh đang có mặt, sau đó dừng lại trên người Tang Kiều vài giây, cuối cùng mở miệng nói: "Buổi công diễn tiếp theo, cũng chính là lần thứ hai mọi người lên sân khấu, hiện tại đề bài thì nhân viên công tác đã đặt trước mặt mọi người rồi."
Tất cả thực tập sinh đồng loạt nhìn lên nội dung trên bảng.
Dịch Sở nói tiếp: "Hôm nay, quyền lựa chọn tiết mục nằm trong tay các bạn.
Mọi người cạnh tranh công bằng, chạy đua tiếp sức theo đội, đội nào có thời gian nhanh nhất thì được chọn trước, thế nào?"
Tang Kiều: "......"
Loại ý tưởng quỷ tài này rốt cuộc là ai nghĩ ra vậy.
Tang Kiều không ngủ suốt một đêm, hơn nữa với tác dụng của thuốc, giờ chỉ cảm thấy cả người choáng váng không vững như đang dẫm lên bông.
Nhưng thực tập sinh đều là con trai, không yếu thể thao chút nào.
Dịch Sở vừa dứt lời, liền được toàn trường nhất trí tán đồng.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều giật giật chân, mặt ủ mày ê theo cuối đội ngũ.
Trong office building mà tổ tiết mục thuê có trang bị cả sân chuyên dụng cho tập thể, rất trống, cực kỳ thích hợp tiến hành loại vận động vừa sức như chạy bộ.
Quy tắc của cái gọi là chạy đua tiếp sức theo đội cũng rất đơn giản.
Đối với đường chạy 100 mét liền mạch, sẽ cộng thời gian mỗi thực tập sinh trong tổ hoàn thành lại, cuối cùng tiến thành sắp xếp.
Do C vị chia cho các đội khác nhau, đa số thực tập sinh lớp A đều tách thành từng đội riêng của mỗi người.
Tang Kiều, Phương Dư Châu và Giang Đồng đương nhiên phân ở các đội khác nhau trong buổi công diễn.
Ngay cả khi thời điểm sắp bắt đầu chạy tiếp sức.
Phương Dư Châu đang đứng bên trái Tang Kiều.
Giang Đồng đứng bên phải Tang Kiều.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều cảm thấy đầu mình hơi đau, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh từng nhịp.
Hơn nữa mọi thứ trước mặt đều bắt đầu quay tròn giống như kính vạn hoa.
Kết cấu hoa văn sàn gỗ màu vàng dần trở nên vặn vẹo méo mó trong tầm nhìn của Tang Kiều.
Cậu theo bản năng lau mồ hôi thấm ra trên trán, bắt đầu hoài nghi tự hỏi liệu hôm qua cậu có thực sự uống nhiều thuốc hơn không.
Đáng tiếc cậu không thể nhớ rõ nổi.
Dịch Sở thổi một tiếng còi cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tang Kiều, cậu vội vàng nhanh chóng theo Giang Đồng và Phương Dư Châu bên cạnh cất bước chạy.
Nhưng vừa mới chạy một bước.
Tang Kiều liền cảm thấy cả người mình lảo đảo đổ xuống, hai đầu gối mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống sàn gỗ rắn chắc trước mặt.
Bịch——
Tiếng vang nặng nề.
Tang Kiều nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là tiếng va chạm này lớn, hay là tiếng tim mình đập lớn hơn nữa.
Chỉ là trước mắt một màn đen kịt, bên tai truyền đến tiếng ồn ào náo động la hét ầm ĩ.
Cậu theo bản năng duỗi tay ra cào xung quanh, nhưng lại không thể bắt lấy bất cứ thứ gì.
***
Trên thế giới này lan truyền nhanh nhất là lời nói của con người.
Không biết là nhân viên công tác của chương trình hay tạp vụ lâm thời đã đăng chuyện phát sinh buổi sáng lên Weibo, không có