Sự việc xảy ra đột ngột, lại trùng hợp vào thứ hai, đa số nhân viên công tác của tổ tiết mục đều có mặt tại hiện trường.
Hơn nữa thời điểm xe cứu thương chạy đến, tình trạng Tang Kiều thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Chờ Dịch Sở và vài người khác lên xe đi bệnh viện cùng Tang Kiều, không bao lâu sau nhân viên công tác còn lại với người phụ trách nền tảng cũng vội vã chạy tới.
Mà mọi người, đều vì một câu của Phó Hành Chu.
Lâm vào quỷ dị yên tĩnh.
Trong bầu không khí hít thở không thông, người đầu tiên lên tiếng là bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Ông nhìn Phó Hành Chu trước, rồi xác nhận lại với Dịch Sở: "Người nhà bệnh nhân mà lúc nãy anh bảo đang trên đường tới có phải vị này không?"
Dịch Sở cũng lén lút liếc nhìn sắc mặt Phó Hành Chu một cái, vì mạng nhỏ của mình mà đổ mồ hôi hột, điên cuồng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đây là chồng của bệnh nhân.
Hai người lãnh chứng rồi, ngài yên tâm! Tôi làm chứng!"
Hứa Kỳ Nhiên: "??"
Hứa Kỳ Nhiên sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng hỏi.
Liền thấy vị bác sĩ già khẽ gật đầu, nói với Phó Hành Chu và Hứa Kỳ Nhiên: "Nếu vậy thì hai người đi theo tôi."
Bên trong phòng cấp cứu có trang bị đầy đủ thiết bị cấp cứu và theo dõi tình trạng của bệnh nhân.
Sau khi Phó Hành Chu ký xong, bác sĩ lại đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu.
Ước chừng qua hơn một giờ nữa.
Cánh cửa nặng nề trước phòng cấp cứu đẩy ra.
Tang Kiều thở oxy, gắn giám sát điện tâm đồ và sóng não nằm trên giường rốt cuộc cũng được đẩy ra ngoài.
Bởi vì vừa mới tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện.
Quần áo ban đầu của Tang Kiều phải thay hết, giờ trên người chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mà bệnh viện cung cấp.
Sọc xanh trắng.
Vải trông không dày lắm.
Vì Tang Kiều mặc đồ bệnh nhân nên khi nằm trên giường bệnh được đẩy ra, cả người mỏng manh giống như tờ giấy.
Phó Hành Chu muốn bước tới giường bệnh của Tang Kiều.
Nhưng chưa đi được hai bước đã bị y tá cạnh giường cản lại.
Trên người y tá còn đang mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang chuyên dụng phẫu thuật: "Người nhà chờ ở bên ngoài.
Hiện tại bệnh nhân cần được cách ly trong phòng ICU, tạm thời cấm thăm."
Đây là vì tận lực tránh cho Tang Kiều tiếp xúc với môi trường vi khuẩn, y tá và vài bác sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh đi.
Phó Hành Chu bị ngăn tại chỗ, trơ mắt nhìn giường bệnh Tang Kiều càng ngày càng xa.
Mà người kia nằm trên giường bệnh vô cùng an tĩnh.
Cậu không nhúc nhích, ngay cả lồng ngực dường như cũng không thấy phập phồng chút nào.
Phó Hành Chu chỉ có thể hỏi y tá, trong giọng nói không kìm được căng thẳng: "Em ấy bây giờ thế nào rồi? Sao lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt?"
Y tá này đã làm việc ở khoa cấp cứu bốn, năm năm, thấy qua vô số người nhà bệnh nhân, cảm thấy Phó Hành Chu nói chuyện không dễ nghe cho lắm, ngay cả câu chào hỏi cũng không có.
Hơn nữa cô cũng tham gia toàn bộ cuộc cấp cứu vừa rồi, có chút mệt mỏi.
Vì vậy mở miệng cũng không khách khí lắm: "Bệnh nhân bị suy tim nên cần theo dõi ICU tiên tiến, qua được đêm nay mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, người nhà chuẩn bị tâm lý."
Sắc mặt Phó Hành Chu thay đổi ngay tại chỗ: "Cô nói cái gì?!"
Khí tức xung quanh Phó Hành Chu giống như đột nhiên bao phủ một tầng băng lạnh lẽo, sau đó kết lại thành dao đâm ra ngoài.
Giọng điệu hắn ngược lại chậm hơn lúc nãy, thanh âm cũng hòa hoãn nói: "Cô lặp lại lần nữa."
Ở đây không ai hiểu Phó Hành Chu hơn Dịch Sở.
Người anh họ này của hắn đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ thiên phú thương nghiệp rất cao, càng dựa vào huyết khí từ trong xương cốt.
Dịch Sở sợ Phó Hành Chu động thủ tại chỗ, vội tiến lên ngăn cản, miễn cưỡng gật đầu với y tá: "Xin lỗi, cô đi trước đi.
Chúng tôi nói chuyện với bác sĩ chủ trị là được."
Y tá sửng sốt một chút.
Lúc nãy cô vội vàng đi ra, cũng không kịp thấy rõ người nhà bệnh nhân.
Nhưng cô nhận ra Dịch Sở.
Vì thế y tá theo bản năng nhìn kỹ lại người bị Dịch Sở ngăn phía sau, lập tức ngây người: "Anh, ngài là......"
Y tá mới nói một nửa ——
Liền dọc theo khoảng cách giữa Phó Hành Chu và Dịch Sở thấy được viện trưởng cùng mấy người phó viện trưởng của bệnh viện đa khoa đi đến.
Y tá: "......"
Y tá trực tiếp bị dọa choáng váng, giọng nói bắt đầu phát run: "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Phó tiên sinh! Tôi không thấy......"
Sự chú ý của Phó Hành Chu căn bản không đặt trên người y tá nên không để ý hành động của cô.
Thấy giường bệnh Tang Kiều sắp rẽ vào góc liền nhanh chóng theo sau.
Dịch Sở kéo y tá lại, lắc đầu với cô, an ủi cười nói: "Đừng sợ, chỉ là anh ấy quá lo lắng thôi, giờ đừng nói là tìm cô gây phiền toái, có khi anh ấy còn chả nhớ trông cô như thế nào ấy chứ."
Y tá: "......"
Cảm ơn ngài.
Thật không biết là nên cao hứng hay khóc thút thít tự an ủi nữa.
Giường bệnh của Tang Kiều một đường đẩy vào ICU.
Phó Hành Chu đứng ngoài phòng bệnh ICU, cách lớp kính trong suốt nhìn người đang nằm bên cạnh máy thở.
Đêm qua.
Người kia vừa mới cự tuyệt ước định dành trọn cả đời còn lại với hắn.
Mà hôm nay.
Lại đem chính mình vào bệnh viện.
Viện trưởng hơn 50 tuổi dẫn theo mấy phó viện trưởng bước chân vội vàng rốt cuộc cũng đuổi kịp Phó Hành Chu, bác sĩ chủ trị cấp cứu cho Tang Kiều vừa nãy cũng bị gọi lại đây.
Viện trưởng đã lén hỏi qua bác sĩ về tình trạng của Tang Kiều, lúc này giọng điệu lo lắng đề phòng: "Phó tổng......!Là như thế này, tình huống Tang tiên sinh tương đối đặc thù.
Thân thể này của cậu ấy......!Lần trước ngài cũng biết rồi, các chức năng trong cơ thể vốn dĩ đều đã......!Đương nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cậu ấy!"
Viện trưởng lau mồ hôi trên trán: "Chúng tôi đã liên hệ chuyên gia các bệnh viện gần đây để cùng hội chẩn......!Chỉ cần đêm nay Tang tiên sinh có thể bình an qua khỏi, chúng tôi nhất định bảo đảm rằng Tang tiên sinh có thể khỏe mạnh xuất viện!"
Tầm mắt Phó Hành Chu cách một tấm cửa kính trong suốt, thanh âm bình tĩnh nói: "Đêm nay?"
Viện trưởng vội vàng: "Đêm nay chúng tôi cũng đã bảo chủ nhiệm các khoa đến, cho dù......!Tang tiên sinh có xảy ra tình huống ngoài ý muốn, chúng tôi cũng nhất định cố gắng hết sức."
Hành lang bên ngoài ICU cực kỳ yên tĩnh.
Viện trưởng dường như sợ Phó Hành Chu lại nói ra mấy câu muốn mạng người, thần kinh phá lệ căng thẳng.
Tuy nhiên, sau khi trầm mặc thật lâu.
Phó Hành Chu đột nhiên nói: "Dùng thuốc quá liều, là thuốc gì?"
Viện trưởng vội vàng nháy mắt ra hiệu với bác sĩ chủ trị cho Tang Kiều.
Bác sĩ chủ trị cũng không khéo đưa đẩy, mặc dù biết thân phận Phó Hành Chu nhưng không hề có thái độ nịnh hót: "Tôi không phải chuyên gia khoa thần kinh, không thể phán đoán loại thuốc cụ thể.
Tiền sử dùng thuốc hướng thần của bệnh nhân là tôi căn cứ vào vị trí thương tích trên cơ thể để suy đoán."
Bác sĩ dừng một chút: "Ngài là người nhà trực tiếp của bệnh nhân, hiểu biết đối với bệnh của bệnh nhân lại không bằng người đại diện.
Dùng thuốc gì còn phải đi hỏi, xin lỗi, Phó tiên sinh, thứ cho tôi không trả lời được."
Viện trưởng: "......"
Viện trưởng đứng bên cạnh sắc mặt cứng đờ, nhìn qua như hận không thể khâu miệng bác sĩ kia lại, vội vã tiến lên một bước: "Phó tổng, bác sĩ bên chúng tôi nói chuyện không tốt lắm, ngài......"
"Là vấn đề của tôi, là tôi không đủ hiểu rõ em ấy."
Phó Hành Chu ngắt lời viện trưởng.
Sau đó quay sang cúi đầu thật sâu với bác sĩ kia.
Phó Hành Chu lại đứng thẳng người: "Vô cùng cảm ơn ngài đã cứu vợ của tôi.
Chờ em ấy bình phục xuất viện, tôi sẽ tự mình đến nhà ngài cảm tạ"
Bác sĩ chủ trị: "......"
Viện trưởng: "......"
Mọi người: "......"
Từ buổi chiều đến hoàng hôn.
Lại từ hoàng hôn đến tận tối muộn.
Không gian bệnh viện yên tĩnh, nhưng văn phòng các bác sĩ quanh