Tang Kiều cảm thấy lúc mình tỉnh lại chắc là hoàng hôn rồi, sắp đến giờ ăn tối.
Mặc dù phân nửa rèm trong phòng đều đã kéo ra, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng qua nửa ô cửa sổ còn lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Tang Kiều cố gắng hít một hơi, vừa mới thử liền thấy trên mũi miệng của mình đang đeo mặt nạ thở.
Tang Kiều: "......"
Mặt nạ thở kia tuy trong suốt, nhưng lại khá lớn.
Khiến Tang Kiều cảm thấy giống như mình nguy kịch đến nơi rồi.
Chai truyền trên tay vẫn còn nhỏ từng giọt, Tang Kiều cũng không cách nào tháo mặt nạ thở xuống được, chỉ có thể ưỡn ưỡn người trong chăn như sâu gạo.
Vừa ưỡn lên hai lần, đã làm người ngồi bên mép giường giật mình.
Phó Hành Chu đứng dậy từ ghế sôpha cạnh giường bệnh, đi đến bên người Tang Kiều.
Đứng đó một lúc lâu, lại ngồi xuống mép giường.
Có lẽ do vừa mới tỉnh, đầu óc còn chưa minh mẫn lắm.
Trong một khoảnh khắc.
Tang Kiều cảm thấy mình nhìn được cái gọi là kinh hỉ từ ánh mắt của Phó Hành Chu.
Sự kinh hỉ này trong ánh mắt lãnh đạm u trầm ngày thường của Phó Hành Chu dần dần mờ đi, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Phó Hành Chu vươn tay bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, cúi đầu hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tang Kiều thành thật lắc đầu.
Có thể là vì uống quá nhiều thuốc thần kinh, cảm giác đau của cậu từ mấy năm trước đã bắt đầu kém nhạy cảm hơn rồi.
Hơn nữa cơ thể cậu vốn dĩ mắc đủ thứ bệnh.
Nợ nhiều không sợ rận ngứa*, giờ cho dù có chỗ nào thật sự khó chịu, Tang Kiều thấy mình có khi cũng không phát hiện được.
Dù sao cứ sống vậy đi.
Đôi mắt tròn xoe của Tang Kiều còn vương chút ngơ ngác mới tỉnh, mắt trông mong nhìn chằm chằm Phó Hành Chu chốc lát.
Sau đó miệng gắn mặt nạ thở mấp máy vài lần, nhìn qua giống như đang nói mấy lời không mấy thành thật cho lắm.
Phó Hành Chu sờ sờ độ ấm trên trán Tang Kiều, lại cẩn thận kiểm tra bàn tay đang truyền dịch của cậu.
Cuối cùng mới duỗi tay, hơi nâng mặt nạ thở trên sống mũi Tang Kiều lên: "Làm sao vậy?"
Tang Kiều nhanh chóng hít thở một ít không khí tự do, đặc biệt chân thành chân chó chớp chớp mắt với Phó Hành Chu, cẩn thận nói: "Anh......!Không tức giận sao?"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu trầm mặc một lúc, đeo lại mặt nạ thở cho Tang Kiều, nhàn nhạt nói: "Giận cái gì?"
Thì đương nhiên là giận vụ đi ăn cơm lần trước......
Tang Kiều không thể nói khi đang đeo mặt nạ thở, đôi mắt xoay hai vòng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chuẩn bị giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nói không chừng tối hôm đó chỉ là ý thích bất chợt của Phó Hành Chu.
Nói không chừng sau khi bị từ chối, Phó Hành Chu đã thích người khác rồi.
Nói không chừng Phó Hành Chu chỉ là......!Chơi chơi mà thôi.
Tang Kiều yên lặng tự mình não bổ trong chốc lát, bắt đầu cảm thấy trái tim có chút không thoải mái, còn hơi chua xót.
Tuy nhiên, có một máy đo điện tim bên cạnh giường bệnh Tang Kiều.
Nhịp tim của Tang Kiều vừa nhảy lên hai cái, đường cong điện tâm đồ liền có dao động rõ ràng, một lên một xuống, trông đáng sợ hơn so với trạng thái ổn định khi nãy.
Vẻ mặt Phó Hành Chu đột nhiên trở nên căng thẳng, đương nhiên không rảnh lo chuyện tức giận nữa, vội vàng sờ sờ tay Tang Kiều: "Có phải tim không thoải mái không? Em đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ gọi bác sĩ qua ngay."
Tang Kiều: "......"
Từ góc độ Tang Kiều vừa vặn không nhìn thấy màn hình máy theo dõi, phải ngước mắt lên mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy.
Tang Kiều cố nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy được đường điện tim của mình.
Cậu lén lút đưa cái tay không truyền dịch ra khỏi ổ chăn, nhẹ nhàng kéo Phó Hành Chu, lắc đầu: "Không gọi, bác sĩ."
Rất khó để nghe rõ giọng nói qua mặt nạ thở, nhưng Phó Hành Chu vẫn ngay lập tức hiểu ý của Tang Kiều.
Theo những sự thay đổi đột ngột vừa rồi, lúc này điện tâm đồ dần dần ổn định trở lại.
Đôi mày cau có của Phó Hành Chu vẫn chưa thả lỏng, hắn nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Tang Kiều, thấp giọng hỏi: "Được.
Không gọi nữa, nãy em nghĩ gì vậy?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều mới không nói cho Phó Hành Chu vừa rồi mình trộm ăn dấm, vì thế cậu mau chóng nhắm hai mắt lại, một bộ dáng chuẩn bị an tường.
Phó Hành Chu: "......"
Đã 48 giờ trôi qua kể từ khi Tang Kiều nhập viện, trong thời gian này, ngoại trừ tiêm dịch dinh dưỡng và bổ sung nước muối ra thì Tang Kiều hầu như không ăn uống gì.
Lúc này cách một chiếc mặt nạ thở, vẫn có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt khô ráp của cậu.
Mắt thấy Tang Kiều lại mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng cầm ngón tay Tang Kiều, cúi người ghé vào tai cậu: "Tang Kiều, em khát không, muốn uống nước mật ong không?"
Hai mắt Tang Kiều lập tức mở ra, thậm chí còn tròn xoe hơn cả lúc vừa mới tỉnh lại, tràn ngập háo hức điên cuồng ra hiệu cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu vén vài sợi tóc trên trán Tang Kiều, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Không được.
Bác sĩ nói em không thể uống nước mật ong."
Tang Kiều: "......"
Sau khi bị lừa gạt tàn nhẫn, bệnh nhân Tang Kiều cho Phó Hành Chu một cái ánh mắt ghét bỏ.
Qua vài giây.
Phó Hành Chu lại mở miệng: "Đói không?"
Tang Kiều: "......"
Lần này Tang Kiều cảnh giác quan sát Phó Hành Chu một lúc lâu, xác định hắn thực sự không có mang theo đồ ăn gì, hứng thú rã rời chuyển tầm mắt.
Cũng cách mặt nạ thở phát ra một tiếng—— "Hừ".
Phó Hành Chu: "......"
Không thể lừa bạn nhỏ ngốc Kiều lần thứ hai, ông chủ Phó cũng không thấy tiếc lắm.
Hắn duỗi tay giúp Tang Kiều chỉnh góc chăn.
Sau đó lấy một cốc nước trên bàn, pha nước ấm với mật ong, dùng đầu đũa chấm một chút, rồi kéo mặt nạ thở ra