Trưa hôm đó, Tang Kiều trải qua mười tám giờ trong phòng ICU, rốt cuộc cũng được chuyển đến phòng bệnh thường.
Sau khi bối cảnh thân phận Tang Kiều bị lộ ra, bên trong WeChat nhóm quản lý của tổ tiết mục nhảy tận 9999+ tin, người phụ trách nền tảng sang một cái nhóm khác, lại tiếp tục thảo luận đến 9999+ thông báo.
Cuối cùng.
Vài quản lý cấp cao đã chọn cách tung xúc xắc trong nhóm WeChat để quyết định người xui xẻo phải đi nói chuyện với Phó Hành Chu.
Người xui xẻo biết rõ họng súng cũng phải buộc lòng ra trận này là giám đốc sản xuất của nền tảng chương trình, tên Trần Địch, 33 tuổi, mỗi ngày đều vật lộn với sự nghiệp đến nỗi sắp hói đầu.
Hắn nơm nớp lo sợ lái xe từ office building đến bệnh viện, vuốt vuốt mái tóc ngày một ít đi của mình, hoang mang căng da đầu tới bên ngoài phòng bệnh thường của Tang Kiều.
Bác sĩ còn đang ở trong tiến hành kiểm tra định kỳ thường ngày cho Tang Kiều.
Phó Hành Chu đứng chỗ cửa phòng bệnh, trên mặt nhìn không ra bất cứ biểu tình gì.
Raven cũng đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu cần xử lý ngày hôm nay, buổi chiều liền tới bệnh viện, lúc này đang đứng cạnh Phó Hành Chu, dường như cùng hắn chờ tin tức từ bác sĩ.
Trần Địch hít một hơi, lén lút vòng ra sau Raven, điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ cần nói chuyện một chút.
Raven: "......"
Raven liếc nhìn Phó Hành Chu, thấy hắn hình như không định sắp xếp gì khác, liền đi theo Trần Địch ra ngoài hành lang, lịch sự hỏi: "Giám chế Trần, làm sao vậy?"
Trần Địch lau mồ hôi trên trán mình, vội vàng nói: "Trợ lý Raven, Tang Kiều......!Không, Tang tiên sinh có thể tham gia chương trình chúng tôi, thật sự là mang đến cho tất cả chúng tôi một vinh dự lớn.
Sắp xếp của tổ tiết mục thật sự không ổn nên mới làm Tang tiên sinh......"
Raven xua tay ngắt lời hắn: "Giám chế Trần, bây giờ không cần phải nhắc lại những chuyện này nữa.
Ngài tới đây để tìm ông chủ?"
Trần Địch kỳ thật cũng là lần đầu tiên nói chuyện cùng Raven, trước kia chỉ nghe qua vị trợ lý đặc biệt này của Phó tổng là nhân tinh, đối nhân xử thế khéo léo linh hoạt, không bao giờ đắc tội với ai.
Nhưng hiện tại xem ra thái độ này của Raven......
Trần Địch yên lặng thắp cho mình một nén nhang, cẩn thận nói: "Thành thật với ngài, trợ lý Raven, là thế này......!Gần đây nhiệt độ Tang tiên sinh tương đối cao, giờ tin tức cậu ấy quay chương trình ngất xỉu bị truyền ra ngoài, cảm xúc fans đang rất kích động, yêu cầu tổ tiết mục nhất định phải đưa ra lời giải thích......"
Sáng sớm hôm qua Raven vốn dĩ đi công tác cùng Phó Hành Chu.
Kết quả mới đến ngày thứ hai, đàm phán hợp tác vừa bắt đầu.
Một cuộc điện thoại từ Bắc thành đã kéo Phó Hành Chu ra khỏi bàn đàm phán.
Nếu nói bình thường Phó Hành Chu chỉ là ít biểu cảm, không hay cười.
Vậy thì khi đó Phó Hành Chu phải gọi là lạnh như băng trong hang tuyết, cả người giống như một cây cung dài có thể gãy bất cứ lúc nào, tràn ngập ớn lạnh.
Dịch Sở gọi tới rất gấp, không kịp để đặt chuyến bay tư nhân nữa, vé máy bay cất cánh nhanh nhất cũng đã bán hết.
Nhưng Phó Hành Chu vẫn đuổi kịp.
Nãy lúc Raven theo Phó Hành Chu đứng bên ngoài phòng bệnh liền suy nghĩ.
Nghĩ thật lâu, cũng cảm thấy rất khó tưởng tượng ra——
Người coi trọng mặt mũi, kiêu ngạo, xa cách, trước nay chưa từng cúi đầu như ông chủ hắn, là làm thế nào đi xin người ta đưa một cái vé máy bay cho mình.
Raven thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Giám chế Trần, nếu đổi thành những người khác, tôi nhất định sẽ giúp anh nói với ông chủ.
Nhưng Tang Kiều không phải những người khác, chuyện gia đình của ông chủ tôi càng không tiện xen vào.
Thật sự xin lỗi."
Trần Địch: "......"
Cơ hội đào ra một con đường sống từ chỗ trợ lý Raven đã tan tành.
Trần Địch chỉ có thể thấy chết không sờn đi theo Raven đến trước mặt Phó Hành Chu.
Raven tốt xấu gì cũng không để mặc như vậy, mở lời giúp hắn: "Ông chủ, vị này là tổng giám chế chương trình mà Tang tiên sinh tham gia, Trần Địch."
Bác sĩ vẫn còn ở trong phòng bệnh Tang Kiều theo dõi tim, tạm thời có vẻ sẽ không ra vội.
Phó Hành Chu nhìn trong phòng bệnh lại vài lần, xoay người: "Chuyện gì?"
Trần Địch đành ép mình nói tiếp: "Phó tổng, tôi......!Tôi muốn......!Hỏi ngài một chút chuyện, chương trình Tang tiên sinh đang quay, sau......"
Phó Hành Chu trầm mặc vài giây: "Trước tiên dừng ghi hình một tập, sau đó tính tiếp."
Câu trả lời này đã nằm ngoài dự đoán của Trần Địch.
Ít nhất Phó Hành Chu không có vừa mở miệng liền muốn chương trình tạch, trước mắt cũng không có ý định hỏi tội người phụ trách tổ tiết mục.
Trần Địch hơi thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng nói: "Vậy phía Weibo chính thức của tổ tiết mục trước tiên sẽ đăng bài giải thích theo yêu cầu của ngài, ngài xem có được không?"
Bác sĩ cùng y tá làm xong kiểm tra điện tâm đồ rốt cuộc cũng ra khỏi phòng bệnh.
Phó Hành Chu không trả lời nữa, nhấc chân đi về cửa phòng bệnh, hình như đang hỏi bác sĩ chủ trị tình trạng của Tang Kiều.
Chỉ để lại Trần Địch và Raven đứng tại chỗ.
Trần Địch vẻ mặt đau khổ, nói với Raven: "Trợ lý Raven, như vậy......"
Raven mỉm cười: "Câu trả lời của ông chủ đã khá rõ ràng rồi, giám chế Trần, ngài quay về giải thích đúng sự thật là được.
Tôi tin fans đều sẽ hiểu thôi."
Trần Địch: "......"
Nghĩa đen nghĩa bóng trong lời Raven đều là bảo hắn lúc này không cần tiếp tục làm phiền Phó Hành Chu nữa.
Trần Địch thở dài, giao một đống quà tặng, đồ vật cùng những câu an ủi cho Raven, phiền muộn quay người xuống tầng, trở về xe nói lại ý tứ của Phó Hành Chu cho các nhân viên quản lý phụ trách chương trình.
Tâm trạng mọi người vui sầu lẫn lộn.
Vui là vì có bà chủ tự mình tham gia chương trình, ngân sách tài chính với phương tiện tài chính đương nhiên không cần lo lắng nữa.
Sầu là vì nhỡ lại có bất trắc giống như hôm nay......
Tổ điều hành Weibo của chương trình nhận được tin tức bắt đầu tìm từ để lên bài.
Sửa đi sửa lại, sau khi đưa cho Raven xem qua, cuối cùng cũng phát ra lúc sáu giờ tối.
Thời điểm đó.
Phó Hành Chu đang ngồi bên giường bệnh của Tang Kiều.
Người nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, trên người gắn các ống rộng hẹp khác nhau.
Âm thanh của máy đo điện tim và tiếng truyền oxy ở trong phòng bệnh yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Chiếc chăn bông phủ lên người Tang Kiều, khiến cậu trông càng thêm đơn bạc.
Thoạt nhìn, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.
Ánh mặt trời buổi chiều phơi ngoài cửa sổ dần dần tiến vào hoàng hôn, nhuốm một màu hồng nhạt.
Phó Hành Chu sống lưng thẳng tắp, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lộ ra vẻ lo lắng không nói nên lời.
Một lát sau.
Cửa phòng bệnh có tiếng gõ nhẹ.
Raven đang canh ở cửa sau khi được cho phép liền đẩy cửa đi vào, trước nhìn thoáng qua tình hình Tang Kiều, rồi hạ giọng nói với Phó Hành Chu: "Ông chủ, có một vị tiên sinh họ Luân đến, nói là tới thăm bệnh."
Phó Hành Chu cau mày.
Raven đương nhiên biết Phó Hành Chu đang nghĩ gì, khu phòng bệnh này không phải là khu công cộng sử dụng, chỉ bệnh nhân thân phận đặc thù mới có thể ở đây.
Mà Tang Kiều vừa mới chuyển từ ICU đến chưa đầy nửa ngày.
Raven bổ sung nửa câu sau: "Anh ta nói, là Hứa Kỳ Nhiên tiên sinh ủy thác anh ta đến.
Nhưng vừa rồi tôi liên hệ với Hứa Kỳ Nhiên, chắc đang vội nên không nghe máy."
Thần sắc Phó Hành Chu thay đổi, đứng dậy.
Đang định ra ngoài lại dừng bước, nhìn nhìn Tang Kiều trên giường.
Raven đúng lúc nói: "Ông chủ, không bằng cứ mời anh ta vào trước? Hình như anh ta rất hiểu biết về tình trạng cơ thể của Tang tiên sinh, khả năng sẽ có ích với việc trợ giúp hồi phục."
Phó Hành Chu suy nghĩ vài giây: "Lục soát thân thể xong thì cho vào."
Raven nói: "Đã hiểu, ông chủ."
Canh giữ ở cửa phòng bệnh ngoại trừ Raven, còn có bốn vệ sĩ thường xuyên theo bên người Phó Hành Chu.
Một lần soát người nghiêm ngặt từ đầu tới chân kéo dài ít nhất năm