Dùng thuốc quá liều tạo thành tổn thương đối với cơ thể đương nhiên cũng không phải ngày một ngày hai là hết, dịch truyền mà bệnh viện cung cấp cũng chứa một ít thuốc an thần.
Sau khi thức vài giờ.
Tinh thần Tang Kiều rõ ràng bắt đầu rũ xuống, ngáp một cái lẩm bẩm trong lòng Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu giúp Tang Kiều chỉnh gối, thấp giọng kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Được một lúc.
Tang Kiều liền nghe lời ngủ thiếp đi bên cạnh Phó Hành Chu.
Khi Tang Kiều nhắm mắt lại trông rất ngoan, hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người cậu ban đầu đang nằm thẳng cũng biến thành nằm nghiêng, sau đó hơi cuộn tròn lại.
Cuối cùng chỉ chiếm một khoảng nhỏ trên mép giường.
Phó Hành Chu đỡ một tay khác của Tang Kiều đang gắn kim truyền dịch, cứ như vậy giữ nguyên tư thế nâng tay lên.
Thẳng đến khi dịch truyền trong chai hết, y tá trưởng cẩn thận đẩy cửa đi vào tháo kim ra.
Phó Hành Chu mới quơ quơ cánh tay đã tê cứng của mình, chậm rãi đứng dậy, giúp Tang Kiều đắp chăn lại đàng hoàng.
Sau đó chỉnh cho ánh sáng đèn đầu giường mờ đi, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Raven còn đứng ngoài phòng bệnh, trong tay cầm máy tính cùng một xấp tài liệu.
Nhìn thấy Phó Hành Chu đi ra cũng không dám đến ngay.
Mà chờ hắn đóng cửa phòng bệnh xong, mới nhanh chóng bước đến: "Ông chủ, đây là báo cáo giá cổ phiếu của công ty Tang Trọng Đức cuối ngày hôm nay, và cả quy trình hợp tác mà công ty ông ta gửi cho bộ phận dự án hồi chiều."
Phó Hành Chu nhận lấy tài liệu trong tay Raven, tùy ý lật xem: "Vốn tài chính của ông ta không liên kết được."
Raven gật đầu, nhường đường cho Phó Hành Chu mời hắn vào phòng nghỉ bên cạnh.
Bật máy tính, đưa mấy phần tin tức về quyền chuyển nhượng cổ phần để Phó Hành Chu xem qua: "Chiều nay tôi có đến gặp giám đốc tài chính, giám đốc tài chính nghi ngờ công ty Tang Trọng Đức không có tiền xoay vòng vốn.
Nói cách khác, hạng mục này hợp tác với chúng ta chính là lần hấp hối giãy giụa cuối cùng của ông ta."
Trên màn hình máy tính trước mặt hiển thị rõ ràng hồ sơ chuyển nhượng vốn với những khoản tiền lớn gần đây của công ty Tang Trọng Đức, cùng tin tức chuyển nhượng cổ phần pháp định của một số cổ đông nhỏ.
Sắc mặt Phó Hành Chu u ám, nhìn về phía máy tính: "Xác nhận với bộ pháp lý, bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm.
Chờ sự việc phanh phui thì cho đội luật sư đi tính nợ."
Raven: "......!Đã hiểu, ông chủ."
Raven thật sự cảm thấy Tang Trọng Đức gặp phải ông chủ hắn đúng là quá xui xẻo.
Nói không chừng vốn dĩ ông ta sẽ không chết nhanh như vậy, nhưng một hai cứ đâm đầu vào tử địa, không thể ngăn cản.
Raven đưa mấy phần tài liệu còn lại trong tay để Phó Hành Chu ký nốt, sau đó nhớ ra nhiệm vụ khác của trợ lý đặc biệt, lương tâm chợt hiện nói: "Ông chủ, ngài đã ăn cơm tối chưa?"
Phó Hành Chu gõ nhẹ mấy nhịp lên mặt bàn, dường như suy nghĩ vài giây, hỏi: "Tang Trọng Đức chỉ có một người vợ sao?"
Raven: "???"
Raven theo Phó Hành Chu lâu như vậy, này vẫn là lần đầu tiên thấy ông chủ hắn tham gia vào mấy chuyện bát quái.
Trong lúc nhất thời sửng sốt lúc lâu, nghĩ nghĩ một hồi cũng không quá rõ ràng nói: "Ông chủ, căn cứ vào thông tin và hộ khẩu mà chúng tôi đã xem trước đây, Tang Trọng Đức đúng là chỉ cưới một người vợ.
Nhưng thân thể người này không tốt, năm ngoái đã qua đời rồi."
Phó Hành Chu nói: "Là mẹ của Tang Thanh?"
Raven rất chắc chắn: "Đúng vậy, ông chủ."
Phó Hành Chu xoa xoa giữa mày, đột nhiên nói: "Raven, anh cảm thấy mẹ của Tang Kiều thật sự đã qua đời sao?"
Raven ngẩn người.
Thực ra trước khi Tang Kiều và Phó Hành Chu kết hôn, phần tư liệu về Tang Kiều cũng đã được Phó lão thái gia đưa đến trên bàn Phó Hành Chu.
Mỹ danh là người mà cháu chọn, rốt cuộc có bối cảnh văn hóa như nào, hoàn cảnh gia đình ra sao, trong lòng cũng phải biết.
Tư liệu chuyển từ viện điều dưỡng của Phó lão thái gia đến, được đặt trên bàn Raven trước.
Lúc gửi tới cũng không niêm phong.
Vì bảo đảm mạng nhỏ, trước khi đưa tư liệu cho Phó Hành Chu, Raven có xem qua một lần.
Bên trên viết rõ ràng——
Phương Vi, mẹ của Tang Kiều đã qua đời bốn năm.
Raven cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Phó Hành Chu hồi lâu, cũng không có kết quả, đành phải thử nói: "Ông chủ......!Ngài cho rằng tư liệu lão gia tử đưa đến có nhầm lẫn?"
Phó Hành Chu lắc đầu: "Tôi sẽ không dựa vào tư liệu để phán đoán bất kỳ chuyện gì về Tang Kiều."
Raven bị bắt ăn một thìa cơm chó: "Vậy ý ngài là......"
Phó Hành Chu mở miệng nói: "Đi kiểm tra xem gần đây có bệnh viện nào dính dáng quan hệ với Tang Trọng Đức không."
Raven lập tức đáp: "Tôi hiểu rồi, ông chủ."
Phó Hành Chu dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Đặc biệt là bệnh viện tâm thần, bệnh viện tư nhân, có thể tên người bệnh sẽ sửa khác, đi tra cẩn thận."
Raven đã biết về tình hình của Tang Kiều qua mấy ngày nay, cũng không dị nghị chút nào việc này, nhanh chóng trả lời: "Ông chủ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp nhân viên chuyên môn đi kiểm tra, chắc chắn hai ngày tới có kết quả."
Phó Hành Chu lúc này gật đầu: "Tang Kiều sớm nhất cũng phải đến tuần sau mới có thể xuất viện, tài liệu công ty trong tuần này anh cứ trực tiếp đem đến bệnh viện, chờ Tang Kiều đi ngủ tôi sẽ xử lý sau."
Hẳn bởi vì đã thức liên tục mấy ngày.
Sắc mặt Phó Hành Chu rõ ràng có chút mệt mỏi, dưới mắt cũng hiện quầng xanh lá nhàn nhạt.
Raven nhìn thoáng qua sắc mặt Phó Hành Chu, hơi do dự: "Ông chủ, ngài đã ở bệnh viện ba ngày rồi.
Nếu Tang tiên sinh đã qua khỏi nguy hiểm, có phải ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút hay không......"
Phó Hành Chu đứng lên: "Không cần, chờ Tang Kiều xuất viện, tôi sẽ cùng em ấy nghỉ ngơi mấy ngày."
Raven: "......"
Raven còn muốn khuyên thêm hai câu.
Chưa kịp mở miệng.
Liền thấy Phó Hành Chu dời mắt về phòng bệnh bên kia hành lang, thanh âm nặng nề nói: "Raven, tôi không muốn lại để em ấy một mình."
Raven theo bản năng nhìn về phía Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cũng đã đi về phòng bệnh: "Lần này là do tôi may mắn.
Raven, lúc ngồi máy bay trở về, tôi rất sợ rằng khi chạy đến bệnh viện......"
Như vì kiêng dè, hoặc là hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Phó Hành Chu không