Chắc hẳn Phương Dư Châu trực tiếp từ tổ tiết mục tới, vẫn còn mặc quần áo huấn luyện thường ngày.
Ánh mắt lãnh đạm của Phó Hành Chu dạo qua một vòng trên người hắn: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Phương Dư Châu dường như không nghĩ rằng Phó Hành Chu sẽ trực tiếp cự tuyệt, nhất thời ngẩn cả người.
Bầu không khí trên hành lang bỗng trở nên khó xử.
Hai cô y tá nhỏ dẫn người vào đây đều là nhân viên mới, căn bản không ngờ sẽ đụng phải Phó Hành Chu ở chỗ này.
Sau khi phản ứng được mình sắp mất việc, bắt đầu một trước một sau vội vội vàng vàng xin lỗi Phó Hành Chu.
Thái độ rất tốt, tư thế cúi đầu cực kỳ chuẩn, lời lẽ các thứ vô cùng hàm súc.
Đến nỗi phòng trực ban chuyên dụng chăm sóc và phòng bệnh đặc biệt khác ở đầu bên kia hành lang cũng nhanh chóng nghe được động tĩnh chỗ này.
Bác sĩ cùng y tá trưởng túc trực suốt đêm bước nhanh từ văn phòng ra, vừa thấy cảnh tượng ngoài hành lang, nghiêm túc cảnh cáo hai y tá kia, đồng thời yêu cầu khách thăm dừng lại và rời đi ngay lập tức, nếu không sẽ gọi bảo vệ tới xử lý.
Phương Dư Châu nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, như có chút bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, Phó tổng.
Địa vị ngài cao nhất, ngài định đoạt.
Nhưng mà hai cô y tá này vô tội, nếu không phải tôi nhờ họ dẫn đường thì đã không gặp chuyện như vậy."
Trên mặt Phó Hành Chu không có biểu tình dư thừa gì: "Mỗi người hẳn là đều phải trả giá cho những chuyện họ đã làm."
Một lời vừa nói.
Mặt mũi hai y tá trắng bệch.
Toàn trường dường như chỉ có Phương Dư Châu cảm thấy những lời này rất có ý tứ.
Hắn cười một chút, lại gật đầu: "Đúng vậy, Phó tổng nói không sai.
Làm người nên trả giá vì chuyện mình đã làm."
Phương Dư Châu ngẩng đầu, đi lên phía trước một bước, tới bên người Phó Hành Chu.
Hạ giọng nói: "Cho nên Phó tổng, thực ra tôi cũng rất tò mò, Phương Vi đến cuối cùng có phải vì chuyện bà đã làm mà phải trả giá hay không."
Sắc mặt Phó Hành Chu ngay lập tức trầm xuống.
Phương Dư Châu lại nhanh chóng nói câu tiếp theo: "Phó tổng, thật ra tôi đã tìm Kiều Kiều từ rất lâu rồi.
Bởi vì tôi vẫn luôn tò mò cuộc sống của cậu ấy như thế nào, năm đó Phương Vi không màng mọi thứ chạy theo Tang Trọng Đức, có phải đối xử với cậu ấy cũng rất tốt không."
Hắn nói tiếp: "Lại nói, ít nhiều cũng nhờ việc ngài cảnh cáo tôi trước đó, tôi mới xác định được Tang Kiều chính là con trai của Phương Vi."
Giọng điệu của Phương Dư Châu có chút khó lường.
Hắn ngừng vài giây, nhẹ giọng nói, "Sau đó tôi phát hiện cậu ấy so với tôi còn thảm hơn......!Phó Hành Chu, tôi đoán anh cũng chướng mắt Tang Kiều, không bằng anh trả lại cậu ấy cho tôi đi? Tôi cùng Tang Kiều......"
Phó Hành Chu nói: "Đừng có nằm mơ."
Đối lập với Phương Dư Châu còn có chút âm sắc trong sáng của thanh niên.
Ngữ khí Phó Hành Chu lạnh lẽo như băng tuyết ngưng tụ.
"Phương Dư Châu, cậu hẳn nên mừng vì hôm nay đụng phải tôi trong bệnh viện."
Phó Hành Chu hít sâu một hơi, giống như cố gắng kìm nén lệ khí của mình xuống, "Tang Kiều còn đang ngủ trong phòng bệnh, tôi sẽ khách khí với cậu nốt một lần cuối cùng, tốt nhất là hiện tại cậu rời khỏi đây ngay."
Mấy năm nay công việc làm ăn của Phó thị càng lúc càng lớn, tự nhiên cũng có rất nhiều việc không hay.
Nhưng Raven hiếm khi nhìn thấy Phó Hành Chu tức giận như bây giờ.
Kinh nghiệm của mấy năm công tác cùng khát vọng sống sót làm Raven lùi về sau hai bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cả người im lặng như gà, thuận tiện dùng ánh mắt ám chỉ hai bác sĩ và y tá đối diện nhanh chóng rời khỏi đây.
Phương Dư Châu lại dường như hoàn toàn không ý thức được biểu tình Phó Hành Chu.
Hắn quay về vị trí cũ, không nhanh không chậm mở miệng: "Phó tiên sinh, có thể ngài không biết rõ về tôi.
Năm năm trước cha tôi qua đời, sau đó tôi mới lấy họ của mẹ làm nghệ danh."
Bác sĩ và y tá ban đầu đứng vây xem đã nhanh chóng tản đi.
Chỉ còn Phó Hành Chu cùng Phương Dư Châu thẳng tắp đứng giữa hành lang, bên cạnh còn có Raven - đi không được mà ở lại cũng không xong......!À, còn cả Giang Đồng.
Phương Dư Châu dang hai tay cho Phó Hành Chu: "Nói ra cũng không sợ ngài chê cười.
Cha mẹ tôi đều mất rồi, con người dù sao cũng phải tìm cho mình huyết mạch tương liên để sống nương tựa vào nhau......!Huống hồ, quan hệ huyết thống chân chính, so với loại liên hôn này của ngài đáng tin cậy hơn nhiều, ngài thấy sao?"
Raven: "......"
Tuy rằng tạm thời vẫn chưa rõ quan hệ giữa Phương Dư Châu và Tang Kiều là thế nào, nhưng cái này e là cả đứa ngốc cũng có thể hiểu.
Thằng nhóc Phương Dư Châu này đang đào góc tường ông chủ hắn ngay trước mặt chính chủ!
Raven theo bản năng nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình, sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
Bỏ đi.
Đừng nhìn nữa.
Sợ chết.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp.
Raven đành phải căng da đầu đi lên phía trước hai bước, chuẩn bị giảng hòa cho cái không khí khó xử này.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng.
Liền nghe giọng nói lạnh như băng của Phó Hành Chu truyền tới từ phía sau: "Tang Kiều là của tôi."
Tất cả các tòa nhà điều trị nội trú trong bệnh viện đa khoa này đều thuộc khu đặc biệt, phòng này của Tang Kiều càng là phòng bệnh chuyên môn trên cả một tầng.
Thời gian sớm đã vào khuya, thêm lớp kính cách âm đã ngăn cách hết tiếng ồn ở thế giới bên ngoài.
Vậy nên giọng nói Phó Hành Chu trong hoàn cảnh này phá lệ âm trầm mà rõ ràng: "Đừng nói là quan hệ huyết thống, cho dù có là cha mẹ ruột muốn đoạt lại em ấy từ chỗ tôi......"
Raven chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Hành Chu thời điểm năm đó đi theo hắn lên nắm quyền ở Phó thị, cũng nhớ rõ kết cục những kẻ năm ấy dám đối đầu với Phó Hành Chu.
Hiện tại khoảng cách những chuyện đó xảy ra đã qua lâu lắm rồi.
Raven đánh chết cũng không muốn Phó Hành Chu trở lại như thế, càng sợ Phó Hành Chu ra tay tàn nhẫn làm ra hậu quả không thể vãn hồi.
Vì thế lập tức ngắt lời Phó Hành Chu, sau đó giữ chặt Phương Dư Châu, quyết đoán mở miệng: "Phương tiên sinh, mời cậu cùng Giang tiên sinh lập tức rời đi.
Bảo vệ sẽ sớm tới đây, chắc Giang tiên sinh cũng không muốn nháo đến tận tai phía trưởng bối phải không"
Giang Đồng là cháu út trong nhà, tuy rằng được yêu thương nhất, nhưng trong chuyện làm ăn trên thương trường, lão gia tử đã nhiều lần nhấn mạnh nhắc nhở hắn không được chọc giận Phó Hành Chu.
Vốn dĩ hôm nay đụng phải Phó Hành Chu ở chỗ này cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Giang Đồng cũng không