Ban đầu Tang Kiều cho rằng chờ Phó Hành Chu rời khỏi phòng bệnh thì bản thân nhất định có thể ngủ ngon.
Nhưng khi phòng bệnh yên tĩnh trở lại, không gian to như vậy chỉ còn một mình cậu.
Tang Kiều cố nhắm mắt ngủ một lúc lâu, nhưng vẫn không thể ngủ nổi.
Cũng may lúc Phó Hành Chu rời đi đã qua nửa đêm, Tang Kiều cũng coi như không phải thức quá lâu, cậu chờ tới khi ánh sáng mặt trời ngày hôm sau chiếu xuống.
Bác sĩ và y tá như thường lệ tiến vào đo nhiệt độ, huyết áp, ghi chép điện tâm đồ, điều chỉnh oxy.
Nhân viên y tá tận tình mang bữa sáng nóng hổi để lên chiếc bàn nhỏ kê trên giường bệnh, còn chu đáo giúp Tang Kiều phết mứt trái cây mà cậu thích.
Tang Kiều không hề kén ăn càn quét sạch sẽ bữa sáng, sau khi ăn xong muốn vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy điện thoại ra chơi.
Còn chưa sờ đến điện thoại, đã nhớ tới bộ dáng nhíu mày của Phó Hành Chu ngày hôm qua.
Vì thế bàn tay đang ngay cạnh ngăn kéo lại lén lút rụt về, thành thật nằm trên giường, ngồi chán một lúc lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chờ thời điểm Tang Kiều tỉnh lại đã qua buổi trưa.
Hộ lý chuyên trách ngồi bên giường, thấy người đã tỉnh chuyên nghiệp đứng lên: "Tang tiên sinh dậy rồi sao, đói bụng không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tang Kiều choáng váng nhìn đồng hồ treo trên tường, theo bản năng mở miệng nói: "Không đói bụng......!Phó Hành Chu đã đến chưa ạ?"
Hộ lý bên giường khoảng 40 tuổi, là một dì ăn mặc giản dị, nghe câu hỏi của Tang Kiều thì chần chờ hai giây mới lắc đầu nói: "Không có, Tang tiên sinh.
Lúc nãy Phó tổng gọi điện thoại tới, nói rằng hôm nay hắn bận nên không qua được."
Tang Kiều ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn à một tiếng: "Vâng, cháu biết rồi."
Từ lúc mặt trời mọc đến khi hoàng hôn buông xuống.
Phó Hành Chu có vẻ rất bận giống như lời hắn nói trong điện thoại, thật sự không có đến viện.
Tang Kiều ăn trưa ngon miệng, buổi chiều dưới sự chăm sóc của bác sĩ ra ngoài phòng bệnh phơi nắng, tiếp nhận kiểm tra toàn diện chức năng tim phổi một lần nữa, rồi trở về phòng bệnh ăn tối.
Thời điểm sắp đến 7 giờ.
Raven qua đây.
Trên người còn mặc tây trang như thường lệ, chỉ là trên tay nhiều hơn hai cái hộp cơm gỗ đỏ.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh đi vào, đặt hộp cơm lên bàn trà, lịch sự nói với Tang Kiều: "Tang tiên sinh, ông chủ bảo đầu bếp Dương nấu canh cho ngài, hộp cơm kia là một ít đồ ăn thanh đạm, ngài muốn dùng luôn bây giờ không?"
Tang Kiều duỗi cổ liếc hộp cơm một cái, có chút hứng thú ngồi lại chỗ, thành thật nói: "Thật xin lỗi, tôi đã ăn tối rồi."
Raven mỉm cười, cũng không có một hai phải bắt Tang Kiều ăn, lễ phép chào hỏi hộ lý: "Vậy Tang tiên sinh nghỉ ngơi sớm, tôi về trước."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều trong lòng cho rằng Raven đến đây là muốn giải thích với cậu nguyên nhân cả ngày hôm nay Phó Hành Chu không tới bệnh viện.
Nhưng không nghĩ rằng người ta chỉ đơn thuần đến đưa hộp cơm, thậm chí còn không định ở lại nhiều thêm một giây, vừa đặt hộp cơm xuống đã chuẩn bị đi.
Tang Kiều ngây người hai giây, vẫn là không nhịn được: "Trợ lý Raven!"
Đôi giày da bóng loáng của Raven dừng trên mặt đất, quay sang Tang Kiều: "Tang tiên sinh còn việc gì sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều cắn cắn môi, do do dự dự nói: "Ừm......!Ờm, hôm nay Phó Hành Chu......!Vô cùng bận sao?"
Raven gật đầu: "Đúng vậy, Tang tiên sinh, hôm nay bắt đầu hạng mục mới, ông chủ quả thực có chút bận."
Tang Kiều mím môi, như suy nghĩ chốc lát, lại thử nói: "Vậy ngày mai hắn, có qua đây không?"
Raven cười cười: "Tang tiên sinh, chuyện của ông chủ tôi cũng không tiện hỏi.
Nhưng nếu như ngài thật sự nhớ ngài ấy, tôi nghĩ, ngài tự mình gọi điện thoại, nhất định sẽ hiệu quả hơn bất kỳ thứ gì."
Tang Kiều: "......"
Từ khi hai người kết hôn tới nay, Tang Kiều rất ít lần chủ động gọi điện thoại cho Phó Hành Chu.
Một là về cơ bản cảm thấy bản thân chỉ là người không mấy quan trọng, không cần phải phiền đến Phó Hành Chu; hai là cảm thấy......!Không biết vì cái gì, luôn có chút xấu hổ, sợ quấy rầy Phó Hành Chu làm việc, lại sợ hãi khiến Phó Hành Chu thấy cậu phiền phức.
Tang Kiều vẫn luôn cho rằng mình hẳn là không có hội chứng sợ hãi khi giao tiếp bằng điện thoại, không ngờ rằng đến chỗ Phó Hành Chu lại lật xe.
Thẳng đến buổi tối đi ngủ.
Cũng không gọi điện thoại.
Ngày hôm sau.
Phó Hành Chu không tới.
Ngày thứ ba.
Phó Hành Chu vẫn không tới.
Tang Kiều dường như dần dần thấy rõ cái gì là hiện thực.
Mấy buổi tối đầu lúc Raven đến đưa cơm cậu còn mở miệng hỏi Phó Hành Chu hôm nay ra sao, sau đó cũng không chủ động hỏi nữa.
Phó Hành Chu như bận tít tận phía chân trời, mãi cho đến ngày Tang Kiều xuất viện cũng không thấy bóng dáng.
Bầu trời đầu đông của Bắc thành hiếm khi trong xanh như hôm nay, không có sương mù xám xịt, cũng không có khói bụi ngột ngạt.
Bác sĩ khích lệ Tang Kiều hồi phục không tồi, dù sao vẫn còn trẻ.
Lại dặn dò về sau ngàn vạn lần không thể phá hư chính mình như trước đây, nói hiện tại thân thể này của cậu không thể chịu thêm vài lần vào viện nữa đâu.
Vài vị hộ lý đã trao đổi với các bác sĩ chủ trị của Tang Kiều về phương pháp điều trị thuốc và thực đơn sau khi xuất viện của cậu.
Trong phòng bệnh ngoại trừ quần áo đồ dùng đã đóng gói xong, cũng chỉ dư lại mỗi mình Tang Kiều.
Của phòng bệnh mở ra.
Tang Kiều lười biếng ngồi trên sô pha, híp mắt nhìn ánh mặt trời chiếu vào mặt đất từ bên ngoài cửa sổ.
Sau đó vươn tay ra chơi rối bóng trên mặt đất.
Đầu tiên làm thỏ con, rồi lại chuyển sang chó con.
Tang Kiều đang vui vẻ chơi đến say mê, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh.
Cộc cộc cộc——
Ba tiếng ngay ngay ngắn ngắn.
Tang Kiều kỳ quái nghiêng đầu.
Đứng trước cửa phòng bệnh là một ông lão trông rất khỏe mạnh.
Đầu tóc ông bạc trắng, nhưng thân hình thẳng tắp, mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, tươi cười nhìn Tang Kiều: "Cháu là thằng nhóc