Điện thoại Tang Kiều vừa bị chính cậu quăng ra xa, may là có ốp lưng cứng nên mới sống sót khi tiếp xúc với mặt đất.
Lúc này.
Tang Kiều một bên nằm trong lồng ngực Phó Hành Chu, một bên lén lút nhìn điện thoại của mình trong tay hắn.
Chiếc điện thoại mà lần trước cậu mới đổi sang cái ốp màu đỏ——
Viết hoa chữ "phát tài phát tài" cùng với con mèo chiêu tài đang mỉm cười vẫy gọi, nhìn qua không hề hòa hợp chút nào với vẻ mặt vô cảm của Phó Hành Chu.
Tang Kiều: "......"
May mắn đèn đầu giường cũng không quá sáng.
Phó Hành Chu hình như cũng không để ý ốp điện thoại của cậu, mà duỗi tay ôm chặt hơn, thấp giọng hỏi: "Sao em không nói gì?"
Tang Kiều đành phải hậm hực thu lại ánh mắt đang nhìn chiếc điện thoại của mình, lý lẽ hùng hồn: "Tôi lên đọc tin tức thời sự trên Weibo, về quốc gia đại sự......!Chúng ta cần phải quan tâm đến đất nước!"
Phó Hành Chu khẽ cười một chút.
Tiếng cười dường như ngay bên tai Tang Kiều, trầm thấp mà từ tính, làm cả người Tang Kiều hơi run lên.
Phó Hành Chu cắn nhẹ vào tai Tang Kiều: "Được, vậy Kiều Kiều nói tôi biết, hôm nay quốc gia có đại sự gì?"
Tang Kiều: "......"
Lăn lăn lăn.
Cậu chỗ nào sẽ chú ý đến quốc gia đại sự chứ.
Vốn dĩ chỉ muốn lướt Weibo một chút xem có phải có người lại đang mắng cậu không, nhưng vừa tra tên mình trên thanh tìm kiếm Weibo, đọc chưa được hai trang đã bị Phó Hành Chu bắt được.
Cậu quá thảm.
Tang Kiều cảm thấy bản thân thật sự quá ấm ức, nhăn mặt suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng giải bài thi: "Thì......!Đất nước chúng ta tốt, cuộc sống nhân dân hạnh phúc, cuộc sống quốc gia khác nước sôi lửa bỏng, xã hội chủ nghĩa tốt......"
Còn chưa hoàn thành xong.
Đã bị Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên.
Tang Kiều: "......"
Dựa vào đâu!
Tức giận!
Ngay cả học tra cũng nên có quyền làm xong bài thi chứ!
Nhưng Phó Hành Chu hiển nhiên không có ý tứ muốn cho Tang Kiều tiếp tục làm bài.
Chờ hôn đến khi Tang Kiều hơi mềm ra, liền sờ sờ cằm cậu như nựng mèo: "Nhóc lừa đảo."
Tang Kiều: "......"
Anh mới là nhóc lừa đảo.
Anh là đại lừa đảo!
Tang Kiều vùng vẫy hai lần cũng không thoát khỏi vòng tay của Phó Hành Chu, vì thế tức giận chui người về trong ổ chăn, lãnh khốc vô tình nói: "Tôi muốn đi ngủ!"
Giường phòng bệnh cũng đủ chỗ cho hai người nằm xuống.
Phó Hành Chu không ngăn Tang Kiều ngủ, còn chủ động kéo chăn giúp cậu.
Sau đó nằm xuống bên người Tang Kiều, chỉnh ánh sáng đèn giường xuống tối nhất: "Được, ngủ ngon."
Tang Kiều: "......"
Ánh trăng không chiếu qua được rèm cửa, ánh sáng nhỏ của đèn cũng đã tắt.
Đôi mắt tròn xoe của Tang Kiều mở to, dường như không thể tin xoay hai vòng.
Nghiêng đầu nhìn qua phía Phó Hành Chu: "Đêm nay anh......!Không về nhà ngủ à?"
Phó Hành Chu không thay áo ngủ, chỉ cởi áo khoác ngoài xuống: "Tôi chờ em ngủ."
Tang Kiều: "......!À.
Vậy, ngủ ngon."
Tuy Tang Kiều đã từ mấy lời nhân viên y tế nói mà đoán được mấy ngày trước Phó Hành Chu đều ở lại bệnh viện——
Nhưng dù sao mấy hôm ấy cậu còn chưa tỉnh lại.
Ý thức không rõ ràng, cũng không biết buổi tối Phó Hành Chu có phải cũng nằm ngủ chung giường với cậu không.
Nhưng mà tối nay!
Tang Kiều nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Phó Hành Chu.
Xa lạ.
Lại như có chút quen thuộc.
Những ký ức thời thơ ấu từ lâu đã mơ hồ không còn rõ ràng nữa rồi.
Từ khi Tang Kiều có nhận thức cho tới nay, cậu chưa từng ngủ chung giường với người khác vào buổi tối bao giờ.
Hơn nữa không biết có phải do mấy ngày hôm nay ngừng thuốc hay không.
Tang Kiều thấy tim mình đập nhanh vô cùng.
Cảm giác bất an từng chút một tràn ngập trong không gian yên tĩnh, lại dần dần biến thành nỗi sợ hãi sống động.
Sự gần gũi quá mức làm ảnh hưởng đến khoảng cách an toàn mà Tang Kiều tự tạo ra cho bản thân, khiến cậu không cách nào đi vào giấc ngủ.
Ở trong bóng tối.
Ý thức của Tang Kiều ngày càng thanh tỉnh, cơn buồn ngủ mơ hồ ban đầu cũng dần biến mất.
Cậu lặng lẽ mở mắt, nhìn lên trần nhà tối đen.
Sau đó, trong màn đêm duỗi tay không thấy năm ngón càng thêm chắc chắn.
Có lẽ loại người như cậu, vĩnh viễn cũng không xứng, không nên, không thể có được hôn nhân và tình yêu.
Tiếng hít thở của Phó Hành Chu nằm bên cạnh hữu lực mà vững vàng, hẳn là đã đi vào giấc ngủ.
Có lẽ là vì gần đây mỗi ngày trong bệnh viện quá mệt mỏi, tư thế của Phó Hành Chu cũng không tốt lắm, nửa người dựa vào đầu giường ngủ.
Vừa nhìn đã thấy là không thoải mái.
Tang Kiều thở dài trong lòng.
Bản thân đúng là cái gì cũng không làm được còn liên lụy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Tang Kiều sợ phiền đến Phó Hành Chu ngủ, cả người nằm thẳng trên giường, ngay cả cử động cũng không dám.
Thời gian đêm khuya thật sự quá chậm.
Trong phòng bệnh cũng không có đồng hồ dạ quang.
Tang Kiều nằm trên giường chán muốn chết, cả người vô cùng tỉnh táo trợn tròn mắt cẩn thận quan sát khe hở giữa hai tấm rèm.
Bên trong khe hở, ngoài cửa sổ bóng đêm sâu thẳm.
Tang Kiều nhìn mãi nhìn mãi.
Sau đó uể oải phát hiện, màu trời vẫn đen sì.
Hơn nữa cũng không có một chút dấu hiệu sắp sáng.
Nệm phòng bệnh khu đặc biệt cũng được mua cẩn thận, mềm mại vô cùng.
Chỉ tiếc cho dù nệm có mềm, nếu nằm lên cứ giữ một tư thế suốt cũng sẽ cảm thấy đau nhức khắp người.
Cũng may cái người Tang Kiều này, không biết là sinh ra đã có sẵn hay là về sau luyện thành, tóm lại khả năng chịu đựng so với người khác mạnh hơn chút.
Cậu một bên cứng đơ trên giường, một bên chán nản đếm cừu, còn có thể rút ra công phu giả bộ điều chỉnh hô hấp của mình đều đều.
Kỹ thuật diễn kinh người, hoàn toàn có thể nhận giải ngay tại chỗ.
Tang Kiều đếm đến tận 99999 con cừu, còn nhân tiện ước tính thử thời gian ngày mai dậy uống thuốc.
Vừa định dời mắt nhìn về phía rèm cửa.
Đèn ngủ trên tủ đầu giường đã "tách" một tiếng bật lên.
Người bật đèn dường như trực tiếp chỉnh đến mức sáng nhất.
Ánh đèn màu vàng ấm áp bao trùm khắp phòng bệnh.
Đôi mắt mở to của Tang Kiều đột nhiên bị ánh đèn kích thích, theo bản năng muốn duỗi tay che mắt lại.
Nhưng bàn tay vô thức nâng lên một giây.
Tang Kiều liền nghe được giọng nói Phó Hành Chu.
"Tang Kiều,