Ngươi sợ mặt trời?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Chàng thiếu niên có gương mặt tinh tế, làn da trắng nõn, nhiệt độ toàn thân lành lạnh. Cậu khẽ mở cặp mắt xinh đẹp màu lam, hàng mi trắng run nhẹ, đáy mắt vẫn còn mang theo chút mờ mịt.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn cơ thể mình, vẻ mặt hoang mang.
Kỳ Dạ bỗng có loại cảm giác vui mừng mang tên "Nhà có đứa con mới lớn", mở miệng nói: "Nhóc con, ngươi thành thần rồi."
Tiểu thanh khí của hắn, quả nhiên sinh ra đã tuyệt mỹ.
Bọn họ đã trải qua vô số năm tại thời kỳ Hỗn Độn trong trạng thái chỉ là một luồng khí, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương trong diện mạo của thần minh. Thiếu niên chăm chú nhìn Kỳ Dạ, tựa như muốn nói gì đó, cánh môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Nhóc con lần đầu dùng thần ngữ để nói chuyện, sẽ gọi hắn là gì đây? Trong lòng Kỳ Dạ dâng lên một tia mong chờ.
Thiếu niên dưới sự mong chờ của Kỳ Dạ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trong trẻo mượt mà.
"Phụ Thần."
Kỳ Dạ: "!!!"
Sét đánh giữa trời quang.
Ta coi ngươi là ái nhân, ngươi lại coi ta thành phụ thân?
Kỳ Dạ ngây người.
Hắn bắt đầu hoài nghi rằng liệu hắn có nhận thức lệch lạc gì về mối quan hệ giữa hai bọn họ trong suốt bao nhiêu năm nay hay không.
Mới đầu hắn chỉ coi tiểu thanh khí là tuỳ tùng, sau đó là đồng bạn, tiếp đó là đối tượng muốn bảo vệ, sau nhiều năm như vậy...... biến thành ái nhân như hình với bóng.
Khí không có ngôn ngữ, nhưng có ý thức, có phương thức giao lưu đặc thù, Kỳ Dạ vẫn luôn cho rằng, bọn họ tâm ý tương thông.
Hoá, hoá ra là hắn nghĩ nhiều rồi sao!
Nhóc con này chỉ coi hắn thành một trưởng bối kính yêu, ỷ lại tất cả vào hắn đều là xuất phát từ chim non tình kết (*) sao???
(*) chim non tình kết: động vật thường sẽ coi vật sống nhìn thấy đầu tiên thành mẹ, bắt chước học tập theo hành vi của vật sống đó, tương tự thế, con người nếu như gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời, thường thường cũng sẽ có tình cảm đặc thù với đối phương
Hiện thực quá tàn khốc, Kỳ Dạ nhất thời trăm vị tạp trần (chứ không còn là ngũ vị tạp trần), một hồi lâu không nói gì.
Dùng từ ngữ của người đời sau thì chính là tâm lý suy sụp.
Ánh mắt thiếu niên vẫn luôn không rời khỏi Kỳ Dạ. Cậu vừa mới thành thần, mới tiếp thu ký ức truyền thừa Thiên Đạo ban cho chưa lâu, vẫn chưa quá quen với việc sử dụng thần ngữ. Chỉ biết từ Phụ Thần này đại biểu cho sự kính trọng, yêu thích, thân mật khăng khít, sẽ vì cậu mà che mưa chắn gió cả một chặng đường, giống như ngọn núi sừng sững bảo hộ cậu từ thuở lọt lòng.
Dù cho nghĩ như thế nào cậu cũng đều cảm thấy, từ ngữ này chính là được tạo ra để dành riêng cho Kỳ Dạ. Cậu vừa ra đời đã gặp được Kỳ Dạ, Kỳ Dạ vẫn luôn bảo vệ cậu. Khí thể của bọn họ hoà quyện vào nhau, Kỳ Dạ chính là vị thần cậu thân mật nhất, cũng ỷ lại nhất.
Sau một hồi lâu Kỳ Dạ mới hoàn hồn, cắn răng nói: "Đổi xưng hô."
Thiếu niên ngẩn người, rũ mắt không nói, vẻ mặt có chút bi thương.
Kỳ Dạ không coi cậu là thần minh thân mật nhất sao?
Cậu nghĩ nghĩ các thần minh khác xưng hô với Kỳ Dạ như thế nào, thấp giọng gọi một tiếng: "Bệ hạ."
Kỳ Dạ: "???"
Sao nhóc con lại xa lạ với hắn đến mức này!
Sau khi khai trời lập đất, thời đại Hỗn Độn đã qua, hiện giờ là thời viễn cổ, mỗi một vị Tự Nhiên Chi Thần ra đời đều là từ Hỗn Độn.
So với Vạn Vật Chi Thần, Kỳ Nguyện Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần xuất hiện ở đời sau, Tự Nhiên Chi Thần ra đời sớm nhất được ban cho thân phận cao quý, được trời xanh ưu ái. Ký ức truyền thừa nói rằng, mỗi vị Tự Nhiên Chi Thần đều được xưng là "Điện hạ". Giữa bọn họ với nhau cũng có thể dùng loại kính xưng như "Nguyệt Thần điện hạ" "Phong Thần điện hạ". Không có thực quyền gì, chỉ đơn giản là niềm vinh hạnh đứng hàng nhất, cho thấy thân phận tôn quý của bọn họ. Những thần minh xuất hiện ở đời sau chỉ có thể được xưng là "Các hạ" hoặc "Đại nhân".
Đương nhiên trong các thế hệ tương lai rất lâu về sau, thần minh hầu hết đã lâm vào trầm miên, cũng không còn chú ý nhiều đến xưng hô, nên khoảng cách phân chia không còn quá lớn.
Nhưng ở hiện tại, nhóm Tự Nhiên Chi Thần đều rất vinh dự về thân phận nhóm thần minh đệ nhất, cực kỳ coi trọng xưng hô.
Tà Thần thì không thực thi điều đó. Kỳ Dạ nghĩ như vậy là không được, tuy đều thuộc nhóm thần minh đầu tiên, nhưng thời gian hắn hoá thần sớm hơn đám thanh khí nhỏ xíu kia rất nhiều, sức mạnh cũng cường đại hơn gấp bội lần so với đám thần đó, xưng hô sao có thể giống nhau hết? Như vậy không đủ để thể hiện sự đặc biệt của hắn.
Vì thế nên hắn tự tiện đưa mình lên ngôi, buộc các thần minh khác phải tôn xưng hắn là "Bệ hạ", tôn vinh hắn.
Không còn cách nào khác, trọc khí ở thế giới này tương đối cường đại, thanh khí ở thời Hỗn Độn bị đẩy vào trạng thái nghiềp áp, tới tận thời viễn cổ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Thiên Đạo cũng một nhắm một mở ngầm đồng ý cho hành vi kiêu ngạo của Kỳ Dạ.
Kẻ thắng làm vua, phù hợp với pháp tắc thế giới, Thiên Đạo cũng không thể can thiệp.
Tiểu thanh khí bị lệnh cưỡng chế không được gọi Phụ Thần, suy nghĩ nửa ngày, Kỳ Dạ lại không phải nữ thần, chung quy lại cũng không thể gọi là Mẫu Thần đi? Chỉ có thể đáng thương hề hề gọi "Bệ hạ" theo các Tự Nhiên Chi Thần khác.
Kỳ Dạ vẫn chưa hài lòng: "Đổi nữa."
Thiếu niên trong lòng cũng tủi thân, không chịu gọi nữa.
Kỳ Dạ bó tay hết cách. Thực ra hắn muốn để nhóc con này trực tiếp gọi là "Phu quân", nhưng cậu lại gọi "Phụ Thần" đầu tiên, sau đó là "Bệ hạ", rõ ràng không hề có ý tứ với hắn ở phương diện đó.
Mà hắn cũng không thể dụ dỗ trẻ con.
Nếu là đối với các thần minh khác, Kỳ Dạ có lừa gạt rồi cũng sẽ không hề có gánh nặng tâm lý. Nhưng nhóc con này không giống vậy, đó là bảo vật hắn đã cẩn thận bao bọc suốt mấy thời đại.
Kỳ Dạ hết cách với cậu.
"Gọi ca ca đi." Kỳ Dạ xoa xoa đầu cậu.
Nếu nhóc con này chỉ có tình thân đối với hắn, hắn cũng chỉ có thể tạm thời coi nhóc thành đệ đệ.
Nói là tạm thời, bởi tưởng lai sau này dù sao cũng còn rất dài, Tà Thần không tin hắn không thể đả thông tư tưởng cho nhóc con này trong suốt quãng thời gian ấy.
Thiếu niên ngoan ngoãn gọi: "Ca ca."
"Nói cho ca ca nghe, ngươi tên gì?" Kỳ Dạ hỏi.
"Tuyết Trà."
"Được, từ nay về sau gọi ngươi là Trà Trà." Kỳ Dạ kiên nhẫn nói, "Trà Trà là thần gì? Truyền thừa trong ký ức có nói cho ngươi rồi đó."
Trà Trà nhẹ giọng nói: "Tuyết Thần."
"Tuyết......" Kỳ Dạ khẽ nhẩm một lần, quay đầu nhìn tuyết trắng bay bay ngoài cửa sổ.
Lúc Nhật Thần ra đời, giữa không trung xuất hiện vầng mặt trời, nóng rực chói cả mắt. Lúc Phong Thần ra đời, trên bầu trời bỗng nổi lên một trận cuồng phong, làm tán loạn cả một phương. Lúc Lôi Thần ra đời, mây đen quay cuồng, sấm sét ầm ầm......
Mỗi một vị thần ra đời đều phô trương thanh thế.
Chỉ có Trà Trà của hắn, lẳng lặng bước vào cuộc đời này, vùi mình vào vòng tay của hắn. Nửa đêm tuyết lặng lẽ buông xuống, hừng đông khi đẩy cửa sổ ra liền thấy tuyết đọng phủ dày ba thước, trời xanh trải rộng bao la, bông tuyết khẽ rơi trên mặt đất rộng lớn.
Dịu dàng mà yên tĩnh.
"Ngoài cửa sổ kia chính là tuyết sao?" Kỳ Dạ hỏi.
Trà Trà gật gật đầu.
Kỳ Dạ mỉm cười: "Có muốn ra ngoài không?"
Trà Trà lại gật gật đầu.
Kỳ Dạ chú ý tới trên chân thiếu niên không có giày, mắt cá chân trắng nõn đeo một chuỗi chuông bạc. Hắn ôm ngang thiếu niên lên, đi ra khỏi thần điện.
Không khí rõ ràng lạnh hơn hôm qua đến mấy chục độ. Hôm nay là ngày sinh của Tuyết