Ta cũng thích ca ca
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của các vị thần tại thời viễn cổ quả thực rất nhàm chán. Hiện giờ trên thế gian chưa có vạn vật chúng sinh, chưa có các hạng mục hoạt động giải trí như tương lai sau này, mỗi ngày vẫn chỉ có vài vị thần minh ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Theo lý thuyết lâu ngày sinh tình, đáng nhẽ ra nhìn thấy nhau nhiều cũng nên thành đôi thành cặp, nhưng nhóm Tự Nhiên Chi Thần hoá thân từ thanh khí này đều là những người thanh tâm quả dục, chưa từng có hướng nghĩ tới phương diện kia.
Khi ấy, không có vị thần minh nào hiểu được tình yêu, kết hợp với nhau chỉ đơn thuần là vì sinh sản. Nhưng chỉ có Vạn Vật Chi Thần sau này mới có được khả năng sinh sản ra đời sau, những Tự Nhiên Chi Thần bẩm sinh như bọn họ lại không thể dựng dục con nối dõi. Nếu không thể dựng dục, tội gì phải kết hợp. Bởi vậy cho nên truyền thừa trong ký ức căn bản không nói cho bọn họ rằng vẫn có thể làm chuyện này.
Trà Trà ở thần điện lâu lâu sẽ cảm thấy buồn chán, Kỳ Dạ biết vậy liền để cậu đi ra ngoài chơi cùng các Tự Nhiên Chi Thần khác. Tà Thần bệ hạ ngạo mạn từ trước tới giờ đều không thèm lá mặt lá trái với các Tự Nhiên Chi Thần khác, kiêu ngạo cuồng vọng không ai bì nổi. Hắn chưởng quản đêm đen và toàn bộ thần minh trên đất rộng. Bất kể nơi nào có đêm đen đi qua, mặt trời xuống núi, núi sông ảm đạm, tiếng gió ngừng rít, sao trăng phai mờ. Mưa rơi xuống đất liền sẽ nhanh chóng khô đi, chỉ có tuyết mới có thể vùi vào vòng tay ôm ấp của đất rộng.
Toàn bộ Tự Nhiên Chi Thần tựa như thần dân, vô cùng muốn tránh né vị bạo quân Tà Thần này.
Còn Tuyết Thần lại là...... mỹ nhân kim ốc tàng kiều của vị bạo quân nào đó?
Thần minh khắp nơi đều có thần điện của riêng mình, chỉ có Tuyết Thần và Tà Thần vẫn luôn ở chung với nhau. Thực ra Kỳ Dạ có dựng cho Trà Trà một Tuyết Thần điện xa hoa lộng lẫy, nhưng cũng chỉ để làm vật trang trí, Trà Trà vẫn định cư trong Tà Thần điện.
Tuyết Thần được Kỳ Dạ đối đãi khác biệt nhưng không hề bị các thần minh khác xa lánh ghét bỏ, trái lại thần duyên rất tốt, rất có xu hướng được cưng chiều theo đoàn thể. Thần minh hoá thân từ thanh khí đều tâm địa thuần lương, hiếm có những cảm xúc mặt trái đối với đồng bạn của mình, không thích Tà Thần chẳng qua cũng chỉ là theo bản năng không thích —— hơn nữa, Kỳ Dạ quả thực quá kiêu ngạo.
Tuyết Thần được hoá thân từ một sợi thanh khí thuần khiết nhất, đương nhiên có thể đạt được hảo cảm với những thần minh khác. Hơn nữa, nếu không phải ở thời Hỗn Đỗn, Tuyết Thần ngăn cản Tà Thần đại khai sát giới, bọn họ có thể thành thần hay không còn chưa xác định, có lẽ đã sớm tiêu vong từ thời Hỗn Độn, bị trọc khí cắn nuốt.
Có một quãng thời gian trước kia như vậy, cộng thêm tính cách của Tuyết Thần quả thực rất dịu dàng, còn là Tự Nhiên Chi Thần nhỏ tuổi nhất, tất cả các thần minh đều coi cậu thành đệ đệ mà cưng chiều.
Nữ thần Ô Vân còn từng hỏi nhỏ cậu: "Tuyết Trà, ngươi và vị bạo quân kia ở bên nhau, hắn không ức hiếp ngươi chứ?"
Trà Trà nghi hoặc: "Bạo quân?"
". . . . . Khụ, chính là Tà Thần Bệ hạ." Nàng nhỏ giọng nói, "Mọi người đều ngầm gọi hắn là bạo quân."
Trà Trà lập tức sửa đúng danh cho Tà Thần: "Ca ca đối xử với ta rất tốt."
"Trên giường thì sao? Ở trên giường có bắt nạt ngươi không?" Nữ thần Ô Vân vô cùng lo lắng cho cậu, "Dáng vẻ của ngươi là đẹp nhất trong tất cả các thần minh, càng xinh đẹp bạo quân càng muốn chà đạp, thoạt nhìn Tà Thần có vẻ là người thô bạo......"
Trà Trà hoang mang: "Nghĩa là sao?"
"Ô Vân!" Một thanh niên anh tuấn khác đen mặt đi tới gần, "Ngươi nói cái gì với Tuyết Trà đấy?"
"Chẳng phải là ta đang quan tâm cậu ấy sao." Nữ thần Ô Vân lườm hắn một cái, "Vũ Thần điện hạ, ngươi tức giận cái gì?"
Nhận thấy không khí xung quanh bắt đầu giương cung bạt kiếm, Trà Trà nhanh chóng nói: "Ca ca đang đợi ta về, ta đi trước nhé." Sau đó nhanh chân chuồn mất.
Vũ Thần chờ cậu đi rồi, mới nói với nữ thần Ô Vân: "Tuyết Trà còn nhỏ, vừa nhìn đã biết không hiểu những chuyện đó."
"Cậu ấy không hiểu, nhưng Tà Thần hiểu, Tà Thần có thể nhịn được à?" Nữ thần Ô Vân nói, "Ngươi sẽ không cho rằng bọn họ ngủ chung trên một cái giường mấy chục vạn năm mà không có phản ứng gì chứ?"
Vũ Thần: ". . . . . ."
Các thần minh thời viễn cổ cũng chưa hiểu chuyện mây mưa là gì. Nhưng bởi từ "mây mưa" này được lấy ra để chỉ đại, nên truyền thừa được tiếp thu trong ký ức của Vân Thần và Vũ Thần nhiều hơn một chút so với các thần minh khác.
Vũ Thần hơi do dự, hắn cũng cảm thấy với tính tình của Tà Thần, chưa chắc đã có thể nhịn xuống được.
Thần minh hoá thân từ thanh khí như bọn họ đều vô cùng thuần khiết, ngoại trừ Vân Thần và Vũ Thần, không có ai hiểu được chuyện đó. Nhưng Tà Thần là hoá thân của trọc khí, chưa chắc đã không hiểu.
Hắn đương nhiên không nhịn được.
. . . . . .
Trên thực tế, Kỳ Dạ quả thực con mẹ nó rất có phản ứng.
Trong bối cảnh của một thời đại thuần khiết như vậy, Trà Trà vẫn chưa hề thông suốt. Cậu chỉ biết cậu thích Kỳ Dạ, quyến luyến Kỳ Dạ, không muốn rời khỏi Kỳ Dạ, nhưng lại không biết rốt cuộc đó là loại tình cảm gì.
Từ "yêu" này không tồn tại trong thần ngữ, đó là một từ mà tận sau này mới được con người phát minh ra. Khoảnh khắc đó chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói thành lời.
Kỳ Dạ tập hợp toàn bộ tà niệm trên khắp thế gian, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả dục niệm. Hắn hiểu được tình yêu là gì, không lúc nào không tồn tại ý nghĩ muốn ấn Trà Trà lên giường, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo thuần khiết của thiếu niên, dưới đáy lòng âm u của hắn chợt cảm thấy tội lỗi, không còn sót lại bất cứ tà niệm gì.
Hắn thực sự quá gian khổ. Tà Thần như hắn lại là thần minh duy nhất trên thế gian này lĩnh ngộ được thứ gọi là tình yêu.
Yêu là bảo hộ, là trân trọng, là dịu dàng cưng chiều, là sự đối xử đặc biệt đặc biệt tốt với cậu, là du͙ƈ vọиɠ khao khát muốn mạnh mẽ chiếm hữu cậu, cũng là sự ẩn nhẫn khắc chế lại bản năng chỉ bởi sợ sẽ doạ đến cậu.
Kỳ Dạ, đường đường là một vị Tà Thần, tuỳ ý làm càn, ngày ngày toan tính, chưa từng biết sợ ai. Lại cứng rắn ép mình tu thành một tôn Phật, chung chăn bông nói chuyện phiếm với Trà Trà vô số năm.
Tận cho tới thời thượng cổ bắt đầu.
_
Thời thượng cổ, Vạn Vật Chi Thần ra đời.
Thế gian lập tức trở nên náo nhiệt. Trước đó chỉ có sơn hải nhật nguyệt, phong sương vũ tuyết, hiện giờ đã có thêm rất nhiều sinh linh mới.
Chim bay cá nhảy, hoa điểu trùng ngư (*), những sinh mệnh ấy điểm xuyết cho thế giới này càng thêm phồn hoa sáng lạn. Cùng lúc đó, cũng xuất hiện thiên địch của thần minh, hung thú thượng cổ.
(*) tôi hiểu cái cụm đó là gì nhưng không biết diễn đạt thế nào mới xuôi nhất, để tạm vậy nhé...
Hung thú thượng cổ lấy thần cách làm thức ăn, tuy nhiên chỉ có thể gϊếŧ chết vài Vạn Vật Chi Thần nhỏ yếu, không dám trêu chọc tới Tự Nhiên Chi Thần cường đại. Những Vạn Vật Chi Thần đó ngã xuống, một số giống loài liền trực tiếp bị diệt sạch tận gốc, không thể lưu lại đến đời sau.
Thần minh và hung thú là thiên địch, hung thú cắn nuốt thần cách, thần minh cũng sẽ săn gϊếŧ hung thú, cũng giống như tranh chấp năm đó giữa thanh khí và trọc khí, đều tuân theo pháp tắc mà thực hiện, không phân rõ ai đúng ai sai.
Không phải cứ là 'chính' thì sẽ đúng, 'tà' thì sẽ sai. Chính tà chẳng qua chỉ là hai loại thuộc tính, cho dù là Hỗn Độn, viễn cổ, hay thượng cổ, đều chỉ tôn thờ sức mạnh, kẻ thắng làm vua.
Thuộc tính của đám hung thú thượng cổ đó là tà, có du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ chóc mãnh liệt, cũng nghe theo mệnh lệnh của Tà Thần. Luận về