Một câu của Khương Dịch Duy liền hại Lộ Kiều mặt đỏ tai hồng. Thậm chí còn tưởng tượng nếu thật sự làm bảy tiếng đồng hồ, không biết chính mình thảm như thế nào.
Vốn dĩ vừa bệnh dậy mà đầu óc mơ hồ, giờ vì bổ não quá độ muốn hôn mê.
Thấy Lộ Kiều ngốc lăng, Khương Dịch Duy quan tâm hỏi: "Vẫn còn khó chịu?"
Lộ Kiều lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi, có thể là quá đói, cho nên mới không có tinh thần."
"Là do tối qua không được thỏa mãn, cho nên mới không có tinh thần thì có." - Charlie ngồi đối diện cọ bữa sáng mà trêu chọc - "Đều là người trưởng thành cả, hiện tại lại là tuổi trẻ sung mãn, dễ bị dục cầu bất mãn. Thẳng thắn là điều cần thiết, không thỏa mãn liền phải nói ra."
Lộ Kiều bây giờ mới biết, Charlie không chỉ tao lãng, miệng còn tiện. Cậu trừng mắt nhìn Charlie, tức giận mà trả lời: "Ăn cháo không cần ngậm miệng sao?"
Charlie không vui mà hừ một tiếng: "Cái thứ mềm rụp này mà muốn ta ngậm miệng, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Thế nào cũng tới lúc ngạnh vật đổ đồ."
Charlie miệng oang oang nói, Lộ Kiều ở dưới bàn ăn lấy chân đá hắn: "Ngươi nói chuyện có thể có chừng mực hay không?"
"Ta cần thứ này làm gì?" Charlie hỏi lại một câu, cười ha hả mà đối Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy nháy mắt, "Hai ngươi lúc rảnh rỗi thử xem, không chuẩn mực một chút rất có cảm giác."
Nói xong Charlie đá chân Lộ Kiều một cái, nháy mắt: "Nam nhân xương cốt cứng rắn, nhưng đầu lưỡi mềm a!"
Charlie ám chỉ cái gì, Lộ Kiều nháy mắt liền hiểu.
Khương Dịch Duy cũng hiểu.
Tuy rằng không có tham dự vào cuộc đối thoại của Lộ Kiều và Charlie, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhìn về phía môi Lộ Kiều. Bởi vì uống cháo, đôi môi trắng bệch của Lộ Kiều rốt cuộc cũng có chút màu sắc.
Chỉ là nhìn, liền muốn đến khi dễ người ta.
Nghĩ vậy, Khương Dịch Duy không khỏi thấp giọng khụ một tiếng che giấu xấu hổ.
Lộ Kiều không chỗ dung thân, duỗi tay véo Khương Dịch Duy eo: "Đừng nhìn em, đầu lưỡi em một chút đều không mềm......"
Khương Dịch Duy không vạch trần lời nói dối của Lộ Kiều
Bọn họ hôn sâu, không chỉ là đầu lưỡi Lộ Kiều. Tay, eo, cả người cậu đều mềm.
Charlie bị thồn cẩu lương quá sức, hắn thật sự không muốn bị nghẹn nồi cẩu lương này, đổi đề tài hỏi Khương Dịch Duy: "Khương Tổng, đã 10 giờ, ngài không vội đến công ty sao?"
"Không vội." Khương Dịch Duy nói, nhìn Lộ Kiều đem cháo uống xong mới mặc tây trang, áo khoác, mang đồng hồ, rồi ra cửa đi giày.
Bộ dáng Khương Dịch Duy mặc tây trang đi giày da là qua mức đẹp, Lộ Kiều nhìn nhìn trong lòng thấy rất oai.
Trong đầu lại đem bộ dáng Khương Dịch Duy mặc các loại trang phục xem qua một lần. Chỉ là ngẫm lại, mà cảm thấy cả người đều khô nóng.
Phát hiện mặt Lộ Kiều lại đỏ, Khương Dịch Duy cúi đầu dán vào trán Lộ Kiều.
Lộ Kiều nhéo Khương Dịch Duy tay: "Em đã hạ sốt."
Charlie hướng mắt về phía cửa: "Hắn là thấy ngươi một thân tây trang liền có ý dâm, cho nên mặt mới đỏ. Tiểu Lộ, ngươi cũng rất tao a!"
"Ngươi bớt nói một câu có chết sao?" Lộ Kiều hận không thể đem giày nhét vào miệng Charlie.
Charlie: "Ta không chỉ có thể chết, còn có thể điên."
Ngữ điệu vẫn giương giương tự đắc, thiếu chút nữa đem Lộ Kiều tức tới chết.
Khương Dịch Duy đi rồi trong nhà chỉ còn lại có Lộ Kiều cùng Charlie, thấy Charlie ăn vạ không đi Lộ Kiều nhịn không được mở miệng: "Ngươi không cần đi làm?"
"Ta hôm nay không có công tác phải làm a!" Charlie cảm thấy một mình nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng ngốc ở bên cạnh Lộ Kiều.
Vừa rồi trước khi rời đi Khương Dịch Duy còn đối với hắn nói một cậu: "Phiền ngươi rồi."
Còn không phải sợ Lộ Kiều phát sốt không được nhanh nhẹn xảy ra chuyện sao! Đi theo bên cạnh Khương Dịch Duy nhiều năm như vậy, hắn vẫn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của lão bản đó.
Biết đuổi Charlie cũng không đi, Lộ Kiều đi thay quần áo: "Ta dọn dẹp một chút, ngươi cùng ta đi xem nhà mới chút đi! Sau đó đi dạo siêu thị nội thất, chọn chút đồ?"
Charlie nhướn chân mày, biểu tình rất là cao hứng; "Thấy trong lòng ngươi xem ta là chị em tốt thì ta cũng sẵn lòng đi cùng ngươi"
Lộ Kiều: "..."
Đấu võ mồm với Charlie thời gian đến nơi cũng nhanh. Giống như chỉ qua có mười phút, hai người đã đến "tân gia" trong miệng Lộ Kiều
Đứng ở cửa biệt thự sửng sốt một lát, Lộ Kiều mới cảm thấy mình nói sai rồi, "Tân gia" hẳn nên kêu là "Tân cung điện" mới đúng.
Sân trước rộng như công viên, bên trong còn có hai cái bể bơi, một cái bên trái, một cái bên phải.
Charlie trợn mắt há hốc mồm, không hiểu đây là cái thể loại gì: "Có ý tứ gì a? Hai ngươi đi bơi còn phải tách ra?"
Lộ Kiều cũng không hiểu, nhìn nhiều lần ra bể bơi, thấy thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.
Sân đã xa xỉ như thế, trong nhà lại càng không cần nhiều lời.
Lộ Kiều thấy còn may mình chỉ cần mua gia cụ là được, bằng không cậu nháy mắt liền có thể biến thành kẻ không xu giắt túi.
Ở trong nhà dạo qua một vòng, hiểu đại khái phong cách trang trí, Lộ Kiều liền túm Charlie đi về hướng siêu thị nội thất.
Trên đường có người gọi điện thoại đến, là cửa hàng trang sức. Nói là vòng tay đã hoàn thành, Lộ Kiều có thời gian có thể đến lấy.
Lộ Kiều nói được, rất chờ mong đến nhận hàng.
Tới siêu thị nội thất, đề tài lại chuyển tới Hứa Thăng Vinh.
Charlie đối Hứa Thăng Vinh rất có hảo cảm, lần đầu thấy Hứa Thăng Vinh, liền cảm thấy chính là người này không sai. Này diện mạo, này dáng người, chính là cường 1 trong mộng của hắn.
Lộ Kiều quay đầu đi hỏi Charlie: "Ngươi rốt cuộc là thích con người Hứa lão bản? Hay là thích hắn bởi hắn là cường 1?"
Charlie nói chuyện từ