Cằm Lương Hoàn sinh đau, xuất hiện một loại ảo giác như sắp bị bóp nát. Hàm răng đem thịt trong miệng cắn đến xuất huyết, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng. Nếu Khương Dịch Duy không buông tay, không chừng cả hàm đều bị hắn bóp nát.
"Khương...... Khương tổng......" Hắn từ đôi môi bị ép chặt phát ra âm thanh, thấp giọng xin tha, "Ta...... Ta cũng không dám nữa......"
Khương Dịch Duy thờ ơ, tay phát ra lực đạo không giảm, ngược lại càng có xu thế mạnh thêm.
Hắn nghe không được lời người khác đối với Lộ Kiều nói bậy, trước đây còn bởi vì loại chuyện này mà từng đánh nhau với người ta.
Khi đó Khương Dịch Duy trên đường đến khoa Lộ Kiều trộm nhìn cậu, đi ngang qua sân bóng rổ nghe thấy ba nam sinh đang ở một chỗ thảo luận về Lộ Kiều.
"Trương Thắng Cảnh, ngươi không phải theo đuôi Lộ Kiều vài ngày sao? Còn có thể đem người đuổi tới tay hay không?"
"Đuổi tới tay ta còn phải giống bây giờ điên cuồng chơi bóng đế phát tiết sao?" Nam sinh tên Trương Thắng Cảnh cầm bóng rổ với vẻ mặt bực bội, dùng sức đem bóng ném vào rổ, thuận thế mắng một câu, "Thao, ta mẹ nó đi cùng hắn một vòng, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, cũng không cho ta một cái liếc mắt, cuối cùng dùng một câu hắn đã có người thương nói có lệ."
"Hắn khi dễ ta là kẻ ngốc sao?" Trương Thắng Cảnh nói rồi ngồi xuống đất, "Mà đúng thôi, bọn họ là mấy thứ chuyên ngành chơi bời công khai a! Nhưng không phải ta khinh thường chuyên ngành bọn họ, người mẫu chính là cái loại lấy mặt kiếm tiền, không có nhan sắc thì chả là cái gì. Mỗi ngày áo rách quần manh không chuẩn mà chụp mấy tấm ảnh kiếm tiền, có phải mất mặt không...."
"Ngươi không phải thích người ta mặc đồ thiếu vải sao?" Hai người bên cạnh cười nói, "Mấy hôm trước, ngươi cùng Lộ Kiều đi xem phim, không phải nói muốn đem quần áo hắn xén đi, lộ ra đôi chân dài là chỗ ngươi phát ý dâm sao?"
"Ngươi nhìn chân hắn mà không nghĩ ý dâm?" Trương Thắng Cảnh lại hỏi, "Hắn là nam nhân mà so với nữ nhân còn đẹp hơn. Ta nếu có thể đem hắn đuổi tới tay, đêm đó liền dẫn hắn đi thuê phòng."
Trương Thắng Cảnh dứt lời còn đang tươi cười, không nghĩ tới một quả bóng xé gió đập thẳng vào mặt. Ngay sau đó, trái bóng văng ra ngoài sân bóng, chẳng buồn nhúc nhích. Mũi hắn nóng lên, máu mũi bắt đầu chảy xuống.
Trương Thắng Cảnh bị sốc đến ngốc, che mũi lại hơn nửa ngày mới mở miệng mắng: "Mẹ nó mày là ai? Dám ném bóng vào mặt ông? Tin tao đập chết mày không?"
Khương Dịch Duy giống như đối với Lương Hoàn hôm nay mà vươn tay về trước, bóp lấy cằm hắn như thể hận không thể đem hắn nghiền nát, trong miệng lạnh lùng nói ra hai chữ: "Câm miệng."
Vừa nói xong, nắm đấm liền vung lên.
Khương Dịch Duy một người đánh ba, tuy rằng bị thương, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong như cũ.
Chờ ba kẻ kia nằm dưới đất đến cả sức đứng lên đều không có, Khương Dịch Duy thấy phía trước sinh viên khu giảng đường trào ra ngoài.
Là lớp học Lộ Kiều tan học, hắn hiện tại cả người đều là vết thương, bị Lộ Kiều thấy liền không xong.
Khương Dịch Duy lập tức trốn đến phía sau cái kho hàng bên cạnh, nhìn Lộ Kiều từ phía sân bóng rổ đi qua, cúi đầu hỏi bạn học: "Đây là đánh nhau sao? Ba người bọn họ bị đánh cũng thảm quá đi!"
"Còn không đáng sao!" Bạn học nói "Do bọn họ cứ quấy rầy ngươi, đánh bọn họ chính là vì dân trừ hại."
"Nói cũng đúng." Lộ Kiều cười "Cũng không biết là vị anh hùng nào ra tay"
Vị "anh hùng" này đợi thân ảnh Lộ Kiều biến mất mới từ phía sau kho hàng đi ra.
Khương Dịch Duy không khác gì bị váng đầu, thời điểm đến bệnh viện khóe miệng đều là ý cười.
Cho nên, hôm nay "anh hùng" lại một lần nữa xuất chinh.
Bất quá Khương Dịch Duy không giống trước kia nóng nảy mà ra tay đánh người, nhìn khóe miệng Lương Hoàn chảy máu mới buông tay ra. Hắn trực tiếp đuổi việc Lương Hoàn, thuận tiện báo cho Ôn Duy, dưỡng thương cho tốt, không cần về lại công ty.
Lương Hoàn cầu Khương Dịch Duy cho hắn một cơ hội nữa, Khương Dịch Duy coi như bịt tai không nghe thấy. Đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, sau đó liền đi tới chỗ Lộ Kiều.
Ngày mùa hè nóng bức, Lộ Kiều bị mặt trời phơi nắng đến ửng đỏ cả mặt. Chụp xong một bộ ảnh, xoay người chuẩn bị nghỉ ngơi, bên hông liền truyền đến cảm giác đau nhức, tựa hộ làm cậu nhớ đến tới tối hôm qua.
Nhịn không được mà mắng Khương Dịch Duy cầm thú, còn chưa kịp mắng thêm vài câu, Lộ Kiều thấy Khương Dịch Duy vừa cầm khăn lau tay, vừa bước đến phía mình.
Bước đi nghênh ngang, khoác trên người ánh sáng nhạt của ngày hè, lóa mắt đến độ Lộ Kiều chỉ thấy được bóng hình của hắn. Chờ Khương Dịch Duy triệt để đi đến trước mặt, mới thấy rõ gương mặt đẹp này một chút.
"Sao anh lại tới đây?" Lộ Kiều cười.
"Công ty không có việc gì, liền tới đây."
Lộ Kiều gật đầu, ánh mắt dời về phía Khương Dịch Duy tay. Bị vòng tay đôi của hai người chói vào mắt một chút, mới lại mở miệng hỏi: "Lau cái gì vậy? Tay anh bị bẩn?"
Khương Dịch Duy nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Đụng tới thứ dơ bẩn."
Hắn để ý đến dấu hôn ở xương quai xanh Lộ Kiều đã bị che đến nhìn không ra, đột nhiên có chút tiếc, muốn ở trên người Lộ Kiều lưu lại một ít dấu vết mới.
Lộ Kiều không biết Khương Dịch Duy đang nghĩ cái gì, chỉ là kéo tay hắn đặt trước mắt nhìn trái nhìn phải: "Em nhìn cũng không thấy có gì không sạch."
Hắn cho rằng Khương Dịch Duy có tính sạch sẽ, cũng không biết rằng "thứ dơ bẩn" trong miệng Khương Dịch Duy lại là Lương Hoàn.
Khương Dịch Duy cười, ôm nửa bả vai Lộ Kiều muốn đem người đưa vào trong xe.
Lộ Kiều ngăn hắn, xoay người đi tìm Lương Hoàn muốn nói với hắn một tiếng. Kết quả nửa ngày cũng nhìn không thấy thân ảnh Lương Hoàn đâu, chỉ có thể lên tiếng nói với nhân viên công tác, nói mình sau thời gian nghỉ ngơi lập tức trở lại.
Charlie ngồi ở góc chơi trò chơi, nghe được Lộ Kiều cùng nhân viên công tác nói chuyện đứng dậy hỏi: "Ngươi đi đâu a?"
Lộ Kiều đưa mắt ý bảo Charlie nhìn đối diện, Charlie nhìn xong "Má ơi" một tiếng, giọng có chút lớn: "Khương Tổng cư nhiên tới!"
Nghe thấy thế, tất cả nhân viên công tác đều nhìn về phía đối diện, cười trêu: "Khương Tổng là với nhìn vợ đi? Hiện tại còn nhìn Lộ Kiều không chớp mắt, quả thực là nhìn thê đến phát cuồng a!"
"Ai là Khương Tổng a?" Có mấy trợ lý nhiếp ảnh mới tới còn chưa có gặp qua Khương Dịch Duy lên tiếng hỏi.
"Người đối diện, khí chất bức người."
Lộ Kiều nghe bọn họ khen Khương Dịch Duy trong lòng không ngừng vui vẻ.
Đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy một lần nữa, nghe thấy nhiếp ảnh gia hướng cậu hô một tiếng: "Tiểu Lộ, Khương Tổng nhìn ống kính."
Lộ Kiều theo bản năng mà quay đầu lại.
Chỉ thấy nhiếp ảnh