Ánh mắt Khương Dịch Duy sáng quắc, ánh mắt tựa hồ muốn lột trần Lộ Kiều. Ngồi xuống bên cạnh Lộ Kiều, hắn đem túi trong tay đưa cho Lộ Kiều, hỏi: "Đồ vật em muốn mua, đủ không?"
Hai tay Lộ Kiều phát run, đầu ngón tay cầm lấy túi, liếc mắt nhìn một cái: "Anh đây là... đem áo mưa ở tiệm thuốc mua hết?"
Bàn tay Khương Dịch Duy để sau gáy Lộ Kiều nhẹ nhàng xoa xoa, thấy Lộ Kiều bị ngứa nhịn không được mà né ra, liền vươn hai tay đem người vây lại. Hắn dùng môi dán vào vành tai Lộ Kiều, giọng nói ôn nhu ái muội: "Nếu không nhờ Charlie, anh còn không biết em muốn như vậy."
Lộ Kiều đẩy nhẹ bả vai Khương Dịch Duy.
Nếu không phải do Charlie giải thích lung tung, Khương Dịch Duy cũng không cho rằng mình nóng vội như vậy, nên hắn vừa về đến nhà gấp không chờ nổi mà ôm lấy mình.
Mỗi lần nhìn thấy tư thế này của Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, Louis luôn cho rằng Lộ Kiều đang bị Khương Dịch Duy khi dễ. Nó dùng đầu đụng đụng eo Khương Dịch Duy, muốn Khương Dịch Duy rời ra khỏi người Lộ Kiều.
Khương Dịch Duy xác thật là đang khi dễ Lộ Kiều, chỉ là hai cái loại khi dễ này không giống nhau. Hắn nhẹ nhàng đẩy Louis ra, kiên nhẫn nói: "Đừng nháo, ngươi ra sân chơi một lúc đi."
Louis không dao động, canh giữ bên người Lộ Kiều giống như một bảo tiêu trung thành.
Khương Dịch Duy bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy trái bóng bên cạnh theo hướng cửa đang mở ném ra sân. Louis nào có thể kháng cự dụ hoặc như vậy, liền chạy theo bóng.
Nhân cơ hội nhấc Lộ Kiều lên, Khương Dịch Duy liền ôm người đi về hướng phòng ngủ.
Lộ Kiều hai tay ôm trên cổ Khương Dịch Duy, hai chân quơ quơ ở trên không trung.
Cúi đầu đụng vào trán Khương Dịch Duy, Lộ Kiều mỉm cười hỏi hắn: "Anh nói bồi tội với em, chính là bồi cái này a?"
Khương Dịch Duy lắc đầu.
Hai người nằm trên chiếc giường mềm mại, hắn không nặng không nhẹ mà cắn lên xương quai xanh Lộ Kiều, mới mở miệng nói: "NCR Mike Hailwood TT đã vận chuyển về nước, ngày mai sẽ cho người chuyển đến." (130k USD đóa)
"Thiệt hay giả a?" Lộ Kiều mắt trợn tròn.
Lúc trước Khương Dịch Duy nói mua NCR Mike Hailwood TT làm cậu rất chờ mong, nhưng xe mãi chậm chạp không về, cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Nào biết Khương Dịch Duy trực tiếp cho cậu cái kinh hỉ kinh thiên động địa.
Lộ Kiều kích động, ngẩng cổ liền hôn lên môi Khương Dịch Duy một cái.
Khương Dịch Duy cảm thấy cái hôn này như chuồn chuồn lướt nước, vẫn không đủ, nhẹ nhàng nâng cằm Lộ Kiều bắt cậu mở miệng.
Lộ Kiều nhắm mắt lại, hô hấp càng lúc càng dồn dập có thể chứng minh nụ hôn của Khương Dịch Duy có bao nhiêu bá đạo.
Cả người cậu nóng lên, bị Khương Dịch Duy câu đến đãi não chỉ còn trắng một mảnh.
Lúc mở miệng xin tha đã qua một tiếng, trán Lộ Kiều đã thấm mồ hôi, cơ hồ nói không nên lời hoàn chỉnh.
Khương Dịch Duy còn chưa thực sự thỏa mãn, vừa nhìn Lộ Kiều dùng tay nắm góc chăn, bộ dáng mệt mỏi vừa luật động.
Đầu ngón tay Lộ Kiều một màu phiếm hồng, cả người cậu cũng như thế, giống màu hồng nhạt của kẹo bông gòn, vào miệng là tan chảy. Hô hấp phập phồng trên bả vai, làm Khương Dịch Duy muốn xấu tính muốn đồi bại một chút, hắn muốn nghe Lộ Kiều kêu đau, muốn nhìn Lộ Kiều khóc thút thít.
Đem người thật sự khóc tới, Khương Dịch Duy bắt đầu ôn nhu. Đem nụ hôn dừng trên má hồng Lộ Kiều, hắn mềm lòng hỏi: "Có ổn không?"
Lộ Kiều dùng ánh mắt nói cho Khương Dịch Duy cậu không tốt lắm.
"Là anh quá mức." Biết chính mình có chút tàn nhẫn, Khương Dịch Duy đến bên tai Lộ Kiều nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn hôn lên đôi môi mềm mại của Lộ Kiều, bàn tay bị đầu tóc đầy mồ hôi xoa xoa, "Còn có thể tiếp tục sao?"
Thật vất vả tìm lại giọng nói chính mình, Lộ Kiều cả người mệt mỏi mà lắc đầu, đưa tay đến trước Khương Dịch Duy, hỏi: "Dùng nó được không..."
"Em thật sự không được, buổi chiều về bồi Louis chơi một lúc lâu. Sau đó còn nhận đồ chuyển phát nhanh, lại giúp Louis tắm..." Cậu mở mode đáng thương, bắt lấy cánh tay Khương Dịch Duy, "Em thật sự quá mệt, anh tha cho em đi..."
Nói rồi Lộ Kiều xê dịch về phía Khương Dịch Duy. Bàn tay trắng nõn thon dài dừng trên người Khương Dịch Duy, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Được không a?"
Sao có thể không được?
Khương Dịch Duy không chỉ thích Lộ Kiều không có sức chống cự, ngay cả đôi tay của cậu, cũng có thể làm hô hấp hắn khẩn trương.
Khương Dịch Duy kéo dài thời gian một chút, đến khi cánh tay Lộ Kiều chịu không nổi nữa mới bỏ qua cho cậu.
Bị Khương Dịch Duy mang đi tắm rửa, Lộ Kiều thoải mái dễ chịu mà nằm vào bồn tắm.
Khương Dịch Duy chỉ ngồi trên mép bồn tắm, không tiến vào.
Lộ Kiều vẻ mặt hồ nghi, hỏi: "Anh không tắm sao?"
Khương Dịch Duy lắc đầu: "Anh đi tập thể hình."
"A?" Lộ Kiều không thể tin được mà mồm chữ O, "Anh nghiêm túc? Anh không mệt sao?"
"Còn tốt." Khương Dịch Duy nhắc nhở đk đừng ngâm quá lâu, rồi đứng dậy đi về phòng tập thể hình.
Tạ tay mới tuy rằng nặng hơn mấy phần, nhưng giơ lên lại không cần chút sức nào. Khương Dịch Duy nhíu mày, cảm thấy nặng hơn mất phần nữa thì tốt rồi.
Lộ Kiều thực sự nghe lời Khương Dịch Duy, không ngâm lâu lắm. Mặc áo ngủ tới tim Khương Dịch Duy, phát hiện hắn cả người đầy mồ hôi.
Lấy khăn giấy giúp Khương Dịch Duy lau lau cái trán, cậu nhịn không được hỏi: "Không mệt sao?"
"Không mệt." Khương Dịch Duy nói, cái này không đáng nhắc tới.
Lộ Kiều không giống với hắn, sức lực luôn luôn yếu. Mỗi lần đến phòng tập thể hình, đều muốn nửa cái mạng già của cậu.
Rũ mi mắt, tầm mắt cậu dừng lại ở đồ ngủ của Khương Dịch Duy.
Dáng người hắn tập đến tinh tráng gợi cảm, cơ bắp cũng không làm người khác cảm thấy quá mức, rất muốn dùng tay sờ một chút.
Nghĩ như vậy, Lộ Kiều bỗng nhiên tự hào. Cậu không chỉ mỗi ngày đều sờ, vừa mới còn đặt tay phía trên nhẹ nhàng gãi gãi, nhìn xem Khương Dịch Duy có thể thấy ngứa hay không.
Khương Dịch Duy chịu không nổi Lộ Kiều dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, áp xuống nhiệt độ lần thứ hai muốn đánh úp hắn, nhìn Lộ Kiều mở miệng: "Còn muốn thêm một lần?"
"Cái gì?" Đầu óc Lộ Kiều không kịp chạy số, nhìn Khương Dịch Duy lộ ra ý cười mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
"Không thêm." Cậu thu hồi ánh mắt, xoa nhẹ cái eo đau nhức không thôi.
Lộ Kiều vừa mới nói eo rất đau, Khương Dịch Duy lo lắng là bởi vì mình quá mức làm Lộ Kiều bị thương, liền bảo Lộ Kiều nằm sấp xuống, muốn giúp cậu xoa bóp.
Lộ Kiều nghe lời mà nằm xuống, xoa ấn không bao lâu, liền cảm thấy thoải mái không ít.
Nghiêng đầu nhìn Khương Dịch Duy, cậu cười hỏi: "Nếu em nằm trên người anh, canh có thể hít đất sao?"
Khương Dịch Duy không trả lời, hai tay chống xuống đất làm tư thế hít đất.
"Lên đi." Hắn trực tiếp mở miệng nói với Lộ Kiều, chờ Lộ Kiều ôm cổ mình nằm trên lưng, mới tiếp tục hỏi, "Muốn nhiều hay ít?"
Lộ Kiều dùng đầu cọ cọ sau lưng Khương Dịch Duy: "Nhiều ít gì cũng được, em chính là muốn nằm trên người anh một lát."
Cậu kỳ thật có chút mệt, chỉ có dựa vào Khương Dịch Duy, mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Làm không đến mười cái, sau tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng đều đều của Lộ Kiều.
Khương Dịch Duy quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lộ