Một tiếng "Lão công" mà có thể kêu đến ngọt ngào, vừa câu nhân. Lộ Kiều ngữ khí khó khi có được chút mềm mại dính nhớt, tựa như tiểu miêu làm nũng.
Cậu cảm thấy bản thân có chút ghê tởm, nhưng không có biện pháp, Khương Dịch Duy như khối thịt Đường Tăng bị một đám yêu tình nhìn chằm chằm nhỏ nước dãi. Trong thâm tâm cậu luôn chấp nhặt, khối thịt Đường Tăng này, chỉ có thể ở trong mình nhìn. Người khác muốn xem một cái cũng không được.
Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều làm nũng với mình, tâm tình rất tốt. Hắn cất bước đi về phía trước, đi theo bước chân Lộ Kiều đến một góc, một tay chống lên tường, trực tiếp vây Lộ Kiều ở trước mặt. (kabedon á á á)
"Ghen tị." Ngữ khí Khương Dịch Duy bình lặng, ngữ khi không cao lên, rất chắc chắn nói.
Lộ Kiều dựa lưng vào vách tường, ngón trỏ chọc chọc lên ngực Khương Dịch Duy: "Không được sao?"
Cậu đứng thẳng lên, chủ động ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Ngẩng cằm, trực tiếp nói bên tai Khương Dịch Duy: "Người của em, em đến ghen cũng không có tư cách?"
Lộ Kiều vội vàng liêu nhân, liêu đến cả người Khương Dịch Duy nổi lên sóng nhiệt. Bàn tay ấn sau lưng Lộ Kiều, hắn trực tiếp đem người giam vào trong ngực.
"Em có." Khương Dịch Duy cúi đầu chạm vào môi Lộ Kiều, chỉ lướt qua liền tách ra, "Cũng chỉ có em có."
Trong lòng Lộ Kiều đắc ý, ngoài miệng còn muốn nói vài câu sắt đá, đã bị Khương Dịch Duy nâng cằm lên. Nụ hôn lần thứ hai đột kích, không giống cái trước chỉ nhẹ nhàng chạm vào, ngược lại vừa nồng nhiệt lại triền miên.
Lộ Kiều túm lấy góc áo Khương Dịch Duy, cậu hôn không chuyên tâm, sợ bị người đi qua phát hiện.
Khương Dịch Duy không nhanh không chậm kéo cà vạt xuống một chút, nửa cắn môi Lộ Kiều nói: "Chuyên tâm một chút, không cần phải để ý đến người khác."
Hắn vuốt ngón tay Lộ Kiều, xoa xoa ngón áp út đeo nhẫn cưới nói: "Em là người của anh."
Lộ Kiều đột nhiên hiểu ra ý của Khương Dịch Duy, đúng vậy, cậu là ái nhân của Khương Dịch Duy, quan hệ hợp pháp. Bọn họ ở trong góc hôn môi, cần gì cần phải để ý đến ánh mắt của người khác.
Trong lúc này xác thật có rất nhiều minh tinh đi ngang cái góc này, những người nào cũng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, thấy người hôn nhau trong góc là Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, nhanh chân rời khỏi nơi thị phi này, sợ quấy rầy đến bọn họ.
Ở hội trường còn có không ít truyền thông, cũng chỉ dám đứng xa xa chụp một tấm hình ghi lại bóng dáng hai người họ triền miên.
Thời điểm Lộ Kiều thở không nổi mới được Khương Dịch Duy bỏ qua cho, miệng và đầu lưỡi của cậu đều tê dại hết cả rồi.
Khương Dịch Duy còn cố tình dùng ngón tay vuốt ve khóe môi Lộ Kiều, cười nói: "Không tiến bộ."
Bọn họ hôn môi vô số lần, mỗi lần Lộ Kiều đều sẽ nhẹ nhàng chống cự, không bao lâu liền đầu hàng. Bộ dáng bình phục lại hô hấp giống như trải qua một cuộc chạy đua, mệt đến không được.
Lộ Kiều nghe Khương Dịch Duy nói như vậy có chút bất mãn: "Em đã tính qua, trước kia hôn anh năm phút đã là cực hạn. Hiện tại mười phút cũng không có việc gì khó, vậy mà cũng kêu không tiến bộ?"
"Phải không?" Khương Dịch Duy mỉm cười mà nhìn Lộ Kiều. Hắn nhìn đồng hồ, một hai đòi phải tính thời gian, muốn chứng minh Lộ Kiều nói không đúng.
Lộ Kiều thật sự sợ Khương Dịch Duy, đầu để trên cổ Khương Dịch Duy: "Về nhà lại hôn được không? Hôn bao lâu cũng được."
Khương Dịch Duy siết lấy eo Lộ Kiều: "Đêm nay về nhà thu thập vài bộ quần áo, chúng ta đi ra ngoài ở."
Lộ Kiều ngẩng đầu: "Đi chỗ nào a? Thuê phòng sao?"
"Không sai biệt lắm." Khương Dịch Duy gài lại khuy áo, kéo tay Lộ Kiều đặt lên cà vạt mình, nhẹ nhàng nói, "Đúng lúc giúp anh."
Lộ Kiều ngoài miệng nói thầm Khương Dịch Duy khó hầu hạ, nhưng tay lại thật nghe lời mà giúp Khương Dịch Duy thắt cà vạt lại.
Trang phục vẫn tinh tế như trước, Khương Dịch Duy kéo Lộ Kiều ra khỏi góc nhỏ. Tuy là ngày kỷ niệm công ty, nhưng tham gia buổi tiệc này chỉ không có nghệ sĩ nhà mình.
Khương Dịch Duy dẫn Lộ Kiều đi kết bạn với không ít chủ biên của các tạp chí thời trang cao cấp trong nước cùng nhiếp ảnh gia, trên đường đi có một đạo diễn nổi tiếng hỏi Lộ Kiều có thể trở thành khách mời người mẫu trong bộ phim của hắn hay không.
Lộ Kiều thật ra muốn nhận lời, chỉ tiếc Khương Dịch Duy nói, bên Pháp đã gửi thông báo, video phỏng vấn đã được thông qua. Mấy ngày nữa, cậu liền phải rời đi, bay đến Pháp để huấn luyện.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Lộ Kiều có chút khó chịu. Không phải cậu không cầu tiến, không muốn bay đi huấn luyện, mà thật ra cảm thấy phải xa Khương Dịch Duy một ngày cả người đều khó chịu.
Nhưng cơ hội không dễ đến, cần phải nắm cho thật chắc.
Lộ Kiều bực bội cả buổi tối, bữa tiệc kết thúc, cậu còn nghĩ đến chuyện này tới hồn bay phách lạc.
Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều kéo vào trong xe, dẫm chân ga.
Suy nghĩ Lộ Kiều cuối cùng cũng tìm về, quay đầu hỏi: "Em còn chưa hỏi anh đi đâu đâu? Thật sự muốn đi thuê phòng a?"
Khương Dịch Duy lắc đầu cười cười: "Ngâm suối nước nóng, mấy ngày tới bồi em thật tốt."
"Không cần đến công ty, vẫn luôn bồi em?" Lộ Kiều mơ hồ cảm thấy là bởi vị mình sắp phải đi Pháp, Khương Dịch Duy cũng không muốn mình đi nhiều ngày như vậy.
Khương Dịch Duy một tay nắm tay lái, một tay nắm tay Lộ Kiều: "Ân, không đi, chuyên tâm bồi em."
Tâm tình Lộ Kiều tốt lên không ít, nâng tay Khương Dịch Duy hôn lên vài cái rồi buông ra: "Anh lái xe cho tốt"
Về đến nhà, Lộ Kiều đầu tiên nhìn thấy ở trong góc gara là NCR Mike Hailwood TT.
Cậu đi qua nhìn thật lâu, tay đều run rẩy. Xung quanh motor giống như có vầng hào quang, đâm vào mắt cậu làm cậu mở mắt không được.
"Thích sao?" Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều đem người ngồi lên motor.
Lộ Kiều lập tức gật đầu, ôm Khương Dịch Duy không chịu buông tay.
Thu dọn quần áo cần thiết, Khương Dịch Duy lái xe chở Lộ Kiều đi sơn trang nghỉ dưỡng hắn đã đầu tư.
Cuối năm sơn trang chính thức mở cửa.
Lộ Kiều, là vị khách đầu tiên của sơn trang.
Con đường dẫn đến sơn trang là đường đèo, lộ trình khá xa.
Lộ Kiều chịu không được mà ngủ gật trên xe, lúc bị đánh thức đã gần 11 giờ.
Ánh mắt hướng về cổng sơn trang, bốn chữ "Louis Sơn Trang" đập vào mắt (Louis tính là 2 chữ)
Lộ Kiều cười phun, vỗ lên bả vai Khương Dịch Duy: "Anh có phải nghiện hai chữ này hay không? Cún gọi là Louis cũng không có gì, như thế nào mà sơn trang nghỉ dưỡng cũng gọi là như vậy?"
Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều đi vào sơn trang: "Cún là cún của chúng ta, cho nên kêu Louis. Sơn trang là