Bên tai truyền tới âm thanh bí ẩn mang theo tiếng thở dài, như có như không làm Lộ Kiều rùng mình. Rõ ràng ở trong nước suối ấm áp, mà lại nổi lên một tầng da gà.
Lời Khương Dịch Duy nói, cũng làm trong Lộ Kiều động lòng.
Lời âu yếm này quá phạm quy, phạm quy đến độ Lộ Kiều không muốn đi tập huấn, không muốn đi tuyển chọn. Cái gì không có Khương Dịch Duy đều không quan trọng, cũng chỉ cần Khương Dịch Duy nói một câu là có thể làm suy nghĩ cậu lắc lư không ngừng.
"Em cũng nhớ anh." Xoay người cùng Khương Dịch Duy bốn mắt nhìn nhau, Lộ Kiều ôm lấy cổ Khương Dịch Duy, ôm hắn không còn kẽ hở, "Cũng giống như anh, em hiện tại đã bắt đầu nhớ anh rồi."
Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều ôm thật chặt, đến độ Lộ Kiều không thở nổi, mới nhéo nhéo cánh tay Khương Dịch Duy: "Anh muốn siết chết em sao? Xem ra chỉ cần ôm như vậy, e không cần đi huấn luyện, trực tiếp bị anh siết đến nhập viện."
Lúc này Khương Dịch Duy mới ý thức đc mình ôm người dùng quá nhiều sức.
Buông Lộ Kiều ra, hắn kéo cậu ngồi xuống bậc thang.
Ngồi ngắm trăng Lộ Kiều uống nhiều vài ly rượu, mặt vốn dĩ đã hồng nay càng đỏ. Cậu có chút mông lung, cả người choáng váng dựa vào Khương Dịch Duy.
Đầu cũng hướng về cằm Khương Dịch Duy cọ cọ, giống như tiểu miêu muốn trêu đùa chủ nhân của mình.
"Say?" Khương Dịch Duy cúi đầu nhìn Lộ Kiều, thấy Lộ Kiều vẫn như cũ quấn lấy mình, bàn tay nhẹ nâng cằm Lộ Kiều lên, "Anh mang em về phòng."
Lộ Kiều không có ý thức, nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy cái tay đang đặt ở cằm mình thật quá nóng. Cậu cúi đầu nhìn, theo ngón tay Khương Dịch Duy nhẹ nhàng cắn.
Khương Dịch Duy hít sâu một hơi, lý trí suýt nữa đã tán loạn.
Ngăn Lộ Kiều lại, thanh âm hắn hơi hơi nghiêm túc một ít: "Tiểu Lộ, đừng nháo."
Lộ Kiều thật sự đã say, làm lơ Khương Dịch Duy nói: "Tay anh... nóng quá, em giúp anh hạ nhiệt..."
Có cách làm người ta hạ nhiệt như vậy sao? Này rõ ràng là đang quạt lửa.
Khương Dịch Duy hô hấp nặng nề, ôm Lộ Kiều bước ra khỏi suối nước nóng. Sau khi mặc tốt áo choàng tắm, cầm áo Lộ Kiều bọc lên người cậu, một tay khiêng Lộ Kiều, đem người vào phòng.
Giường trong phòng vừa rộng vừa êm, Lộ Kiều cơ hồ lún lên. Khương Dịch Duy nặng nề mà đè trên người cậu, Lộ Kiều bị nghẹn khí, ho khan nửa ngày mới dừng.
Lúc này Lộ Kiều cũng không náo loạn, túm lấy Khương Dịch Duy đang ồn ào muốn hắn bồi cậu ngủ.
Khương Dịch Duy gối đầu trên gối, ôm Lộ Kiều trong lòng ngực, lúc sắp đi vào giấc ngủ nghe Lộ Kiều trong mộng nỉ non: "Không có anh bên người... làm thế nào ngủ a..."
Đúng vậy, vấn đề này hắn cũng nghĩ qua.
Bên người không có Lộ Kiều, nhất định giường đơn gối chiếc. Thói quen là một thứ đáng sợ, mỗi ngày ôm Lộ Kiều đã là thói quen, mở to mắt nhìn Lộ Kiều trong lồng ngực cũng là thói quen.
Một tháng kỳ thật không dài, nhưng Khương Dịch Duy chính là cảm thấy quá lâu.
Mấy ngày sau Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy vẫn ở sơn trang nghỉ dưỡng, Khương Dịch Duy bận việc công ty liền dùng laptop gọi video cho thư ký Vương.
Dưới chân sơn trang có một cái trang trại, đồ ăn mấy ngày này đồ ăn cũng xử lý ở đây. Lộ Kiều ăn có chút ngán, đặc biệt muốn đi ăn lẩu.
Nghe Lộ Kiều suy nghĩ mà lẩm bẩm muốn ăn lẩu, Khương Dịch Duy lái xe đem Lộ Kiều đi siêu thị. Siêu thị gần nhất lái xe cũng nửa tiếng, vừa mới lên xe không lâu bụng Lộ Kiều bắt đầu sôi ùng ục.
Mua xong thịt và rau, Lộ Kiều lại chọn nồi chén muỗng đĩa cùng bếp điện. Gia vị cũng chọn đủ, vô cùng cao hứng lôi kéo Khương Dịch Duy đi tính tiền.
Thời điểm trở về sơn trang Lộ Kiều còn đang suy nghĩ, đây là cái lẩu đầu tiên của cậu và Khương Dịch Duy. Tuy rằng địa điểm nghỉ phép là sơn trang suối nước nóng, nhưng sơn trang này Khương Dịch Duy bỏ ra bốn năm phần, cũng coi như nhà của bọn họ,
Khương Dịch Duy không thể ăn cay, cho nên làm một nồi lẩu uyên ương. Hắn ăn lẩu nấm, nhìn cái trán Lộ Kiều đầy mồ hôi, còn đang nhúng thịt vào nồi lẩu cay nồng, nhịn không được lấy giấy lau mồ hôi giúp Lộ Kiều.
"Anh muốn thử sao?" Lộ Kiều gắp một miếng thịt bò đưa tới miệng Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy rũ mắt nhìn miếng thịt bò trước mặt, mở miệng nuốt xuống bụng, sau đó liền đứng dậy đi uống nước.
"Ăn một miếng cay mà thành như vậy?" Lộ Kiều vội vàng đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy, nếu biết Khương Dịch Duy sợ cay như vậy, cậu nhất định sẽ không gắp thịt cho Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy lắc lắc đầu, uống một ly nước xong mới nói với Lộ Kiều: "không có việc gì."
Miệng hắn phiếm hồng, Lộ Kiều nhìn mà đau lòng.
"Em hôn hai cái liền không cay." Lộ Kiều hai tay áp vào bên mặt Khương Dịch Duy, hôn hôn lên miệng hắn.
Nói là nói như vậy, nhưng sao có thể nói không cay liền không cay.
Khổ nỗi Lộ Kiều vẫn luôn ăn phần lẩu cay, lúc môi Khương Dịch Duy thật vất vả mới đỡ hơn một chút thì cánh môi Lộ Kiều dán lên làm miệng hắn bắt đầu hơi hơi tê dại.
Nhưng Khương Dịch Duy không đem người đẩy ra, đỡ eo Lộ Kiều để Lộ Kiều tùy ý hôn hôn lên môi mình một lần lại một lần.
"Thế nào?" Hôn Khương Dịch Duy xong, khóe môi Lộ Kiều cười hỏi: "Có phải cảm thấy tốt hơn một chút?"
Khương Dịch Duy cố nén ý cười gật gật đầu, nói: "Khá hơn nhiều."
Lộ Kiều vừa nghe thấy lời này, còn muốn hôn thêm mấy cái. Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, di động trên bàn vang lên.
Nhìn lại, người gọi điện thoại tới thế mà lại là Charlie.
Ấn nhận điện thoại, thanh âm Charlie ủy khuất hề hề: "Ngươi ở đâu a? Ta muốn ngươi bầu bạn, chúng ta đi gay bar uống rượu đi!"
Khương Dịch Duy ở bên cạnh có thể đem đoạn đối thoại nghe rõ ràng. "Gay bar" truyền vào tai, hắn nhéo nhéo eo Lộ Kiều, nói: "Không được."
Lộ Kiều làm Khương Dịch Duy yên tâm, mở miệng từ chối Charlie: "Ngươi tìm người khác đi, ta và Khương Dịch Duy đi nghỉ phép ở sơn trang!"
"Ta nói như thế nào mà ở công ty không nhìn thấy người và Khương tổng, hóa ra chạy đi nghỉ phép..." Charlie muộn thanh nói, rõ ràng tâm tình không tốt.
Thấy cảm xúc Charlie hạ xuống, Lộ Kiều mở miệng dỗ hắn: "Ngươi đi gay bar làm gì a, đi tìm Hứa lão bảo không phải được rồi sao."
"Đừng nhắc tới cái tên vương bát đảng kia, từ khi hắn cho ta niệm kinh, ta liền bị hắn làm cho chướng ngại tâm lý.."
Lộ Kiều cười cười, nghe Charlie ở trong điện thoại oán hận Hứa Thăng Vinh nửa