Cách một cánh cửa, tiếng động trong phòng truyền ra Phương Húc Tiềm nghe rõ mồn một.
Chạy vào thì thấy Lộ Kiều té xỉu trên mặt đất, mặt trắng bệch.
"Lộ...Lộ Kiều?" Phương Húc Tiềm luống cuống, số điện thoại cấp cứu ở Pháp rõ ràng là 112, hắn lại bấm thành 120.
Sốt ruột chờ xe cấp cứu đến khách sạn, thời điểm Lộ Kiều được chuyển lên xe cấp cứu, hắn gọi cho Khương Dịch Duy nhiều lần nhưng đáng tiếc không gọi được.
Phương Húc Tiềm lần đầu hoảng loạn như vậy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tuy rằng thân thể Lộ Kiều hư nhược, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là cảm mạo phát sốt, chưa bao giờ giống như hôm nay hôn mê bất tỉnh.
Vẫn cầm điện thoại gọi thêm một lần cho Khương Dịch Duy, trong điện thoại vẫn như cũ truyền đến câu: "Thực xin lỗi, người nhận tạm thời không bắt máy."
Phương Húc Tiềm bực bội muốn quăng điện thoại.
Hắn vẫn cầm điện thoại chăm chăm, vẫn chưa phát hiện bên cạnh ngón tay Lộ Kiều động đậy, chậm rãi mở mắt.
"Ta ở đâu..." Thanh âm Lộ Kiều rất nhỏ, gần như không nghe được.
Phương Húc Tiềm căn bản không nghe thấy thanh âm Lộ Kiều, Lộ Kiều liền giơ tay chạm vào bả vai Phương Húc Tiềm, suy yếu mở miệng: "Ta đang ở đâu... Đây là, trên đường đến bệnh viện?"
Phương Húc Tiềm cả kinh, nhìn Lộ Kiều gật đầu: "Ngươi đột nhiên té xỉu, hù chết ta, ta sốt ruột liền gọi cấp cứu. Sắp đến bệnh viện, vừa lúc có thể tra ra nguyên nhân ngất xỉu."
Nguyên nhân ngất xỉu
Lộ Kiều trong lòng hiểu rõ.
"Ta chính là quá mệt mỏi." Thời điểm nói lời này cậu có chút chột dạ, ngay sau đó lại dò hỏi, "Ngươi không nói cho Khương Dịch Duy biết đi?"
Phương Húc Tiềm lắc đầu: "Ta gọi điện thoại cho Khương tổng, hắn không nhận."
Lộ Kiều hơi hơi an tâm, hít sâu một hơi: "Hắn có hoạt động cần tham dự, ta cho có việc gì. Cho nên... Chuyện này ngươi có thể đừng nói cho Khương Dịch Duy được không?"
"Công ty có nhiều việc cần hắn xử lý, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Ta không muốn.... không muốn bởi vì ta lại làm hắn lo lắng."
Phương Húc Tiềm do dự một chút, cảm thấy Lộ Kiều nói có lý. Nhưng người cũng đã đến bệnh viện, nói cái gì hắn cũng không thể để Lộ Kiều liền trở về như vậy.
Bệnh viện nước ngoài khám bệnh quy trình rườm rà, Lộ Kiều chỉ là tượng trưng đi kiểm tra một chút.
Bác sĩ hỏi cậu cụ thể nơi nào không thoải mái, cậu cũng không nói. Vẫn chỉ nói là mình quá mệt mỏi, hẳn là do tiêu hao thể lực quá mức.
Cuối cùng cũng không kiểm tra ra vấn đề nào.
Lộ Kiều làm Phương Húc Tiềm yên tâm, nói: "Ngươi xem, bác sĩ cũng nói là ta không có vấn đề gì, muốn ta nghỉ ngơi tốt là được."
Phương Húc Tiềm bỗng nhiên nổi lên tự trách, suy nghĩ mình có phải hay không chuyện bé xé ra to.
"Cái kia..." Hắn gian nan mở miệng xin lỗi, "Lúc ấy ta thấy ngươi ngã trên mặt đất, thật sự quá sốt ruột."
Lời Phương Húc Tiềm làm Lộ Kiều ý thức được lời nói của mình bị hắn hiểu lầm.
Cậu nhanh lắc đầu, nói với Phương Húc Tiềm: "Ta không có ý trách ngươi, ta chỉ cảm thấy bản thân mình không biết cố gắng. Năm ngoái bởi vì Ôn Du và Lương Hoàn đến tư cách phỏng vấn cũng bị cướp."
"Rốt cuộc năm nay có thể đến huấn luyện, thân thể lại luôn không tốt." Nói đến đây, thần sắc Lộ Kiều có chút ảm đạm, "Ngươi nói ta cả ngày bệnh dở dở ương ương, có phải hay không làm các ngươi thêm phiền toái."
"Ngươi nói cái gì vậy?" Phương Húc Tiềm cảm thấy Lộ Kiều nghĩ nhiều, "Cái gì phiền hay không phiền? Vấn đề của cơ thể ngươi có thể khống chế được sao?"
Lộ Kiều lắc đầu.
"Ngươi hiểu là được." Phương Húc Tiềm lại nói: "Đừng nghĩ này nọ, đem tâm tư đặt trên đợt tập huấn. Chờ đến ngày lên sàn diễn để toàn thế giới nhìn thấy, Trung Quốc còn có một người mẫu ưu tú như vậy."
Lộ Kiều cúi đầu cười cười, người trên toàn thế giới không thấy cũng chẳng sao. Nhưng cậu là muốn cho Khương Dịch Duy thấy được bộ dáng của mình trên sàn diễn. Lần đầu tiên cậu bước đi trên sàn diễn cao cấp, nhất định phải cho chính mình, cùng Khương Dịch Duy một cái đáp án tốt nhất.
Lăn lộn lâu như vậy, đến cơm cũng không kịp ăn.
Lộ Kiều cùng Phương Húc Tiềm tùy tiện tìm một quán ăn ăn cơm, ăn xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Phương Húc Tiềm quả thực giống như Bồ Tát, kém cái đem Lộ Kiều để trên tay.
Lộ Kiều xuống giường lấy nước, hắn lập tức đem người đẩy lại lên giường, tự mình đi rót.
Lộ Kiều có chút buồn cười: "Không cần thiết phải như vậy, hiện tại ta không có việc gì. Người đừng ở trước mặt ta lắc lư, mau về phòng đi!"
"Ngươi thật sự không có việc gì?" Phương Húc Tiềm vẫn không yên tâm, "Có việc gì xảy ra lập tức kêu ta, Khương tổng phát cho ta nhiều tiền lương như vậy, chiếu cố ngươi không tốt ta còn thể diện gì mà đi gặp Khương tổng."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Phương Húc Tiềm vừa dứt lời, di động Lộ Kiều liền vang lên.
Xua xua tay đuổi Phương Húc Tiềm, Lộ Kiều cười nói: "Ngươi mau về đi, đừng quấy rầy ta và Khương tổng thân ái nói chuyện yêu đương."
Thấy Phương Húc Tiềm rời đi, Lộ Kiều mới nhận điện thoại.
Trong điện thoại chỉ truyền đến hô hấp Khương Dịch Duy, khiến cho đáy mắt Lộ Kiều lên men.
"Anh tham dự hoạt động xong?" Lộ Kiều mở miệng nói, nghe Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, tự hỏi có nên hay không nên đem chuyện hôm nay đến bệnh viện nói cho Khương Dịch Duy.
Chủ yếu cậu sợ Phương Húc Tiềm không cận thận nói lộ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu vẫn là nói ra: "Hôm nay em cùng Phương Húc Tiềm đến bệnh viện kiểm tra."
Hô hấp Khương Dịch Duy ngừng một nhịp, lực nắm điện thoại không khỏi mạnh lên, lập tức hỏi: "Bị bệnh? Bác sĩ nói như thế nào?"
Lộ Kiều rũ mắt nói nhỏ, tay trái nắm chặt một góc chăn, chậm rãi nói: "Nói em quá mệt mỏi, vốn Phương Húc Tiềm muốn nói cho anh. Nhưng gọi cho anh nhiều lần không được, em bảo hắn không cần tiếp tục gọi."
Giấu giếm việc bị ngất xỉu, Lộ Kiều đem hết thảy nói ra đến nhẹ nhàng bâng quơ.
Thật sự như thân thể mình không có gì trở ngại, lừa đến bản thân cậu cùng muốn tin.
Khương Dịch Duy vẫn không yên tâm, gọi video cho Lộ Kiều muốn nhìn sắc mặt cậu.
Vừa chuyển được video, Khương Dịch Duy chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của Lộ Kiều một chút máu cũng không có, cả người cũng không có tinh thần.
Thấy Khương Dịch Duy cau mày, không nói gì, Lộ Kiều liền biết Khương Dịch Duy đang lo lắng.
Ánh mắt cậu có chút né tránh, cũng may pin di động không còn nhiều cứu Lộ Kiều một mạng.
"Anh đợi em một chút a! Em còn có 6% pin." Cậu vừa nói vừa đi tìm đồ sạc.
Tìm nửa ngày mới nhớ ra đồ sạc để ở phòng tập.
Phòng huấn luyện ở tầng mười ba của khách sạn, Lộ Kiều cầm di động chuẩn bị đi lấy. Trên đường video không tắt, Khương Dịch Duy cứ như vậy im lặng mà nhìn Lộ Kiều.
Rốt cuộc cũng cầm được sạc trong tay, Lộ Kiều thất thần ngồi xuống sàn phòng huấn luyện, đem điện thoại cắm sạc rồi tiếp tục video với Khương Dịch Duy.
Đèn trong phòng huấn luyện không mở, Lộ Kiều trong tối nhìn đôi mắt Khương Dịch Duy. Ánh mắt hắn rất sáng, thâm trầm lại thâm tình.
Giây tiếp theo, cậu nghe Khương Dịch Duy nói với mình: "Tiểu Lộ, em gầy."
Một câu vô cùng đơn giản, làm Lộ Kiều một chút cũng không kiềm lại được.
Cậu đem đầu ép thấp, sợ liếc mắt nhìn Khương Dịch Duy một cái, nước mắt trực tiếp chảy ra.
Kỳ thật hôm nay té xỉu, cậu thực sự sợ.
Sợ chính mình giống như mẹ trực tiếp rời đi, sợ có một ngày như vậy sẽ đến, sợ đến lúc đó một cái liếc mắt