Xung quanh toàn là người mẫu, Lộ Kiều cứ như vậy không coi ai ra gì ở trong lòng ngực Khương Dịch Duy khóc nấc lên. Giống như đứa trẻ cần được dỗ dành, cần được yêu thương.
Đáy mắt Khương Dịch Duy đều là ôn nhu cùng sủng nịnh, khóe miệng cong cong nhẹ nhàng hôn hôn trán Lộ Kiều, dỗ dành nói: "Không khóc, em nói muốn anh, anh liền tới rồi."
Nói rồi nâng mặt Lộ Kiều lên, để Lộ Kiều ngẩng mặt nhìn vào mình: "Anh hiện tại đã ở trước mặt em."
Hai mắt cậu đẫm lệ, Lộ Kiều nhìn Khương Dịch Duy, lạnh lùng nhưng không mất đi nhu tình. Khuôn mặt đối với người khác chỉ là biểu tình hờ hững, vĩnh viễn sẽ không dùng vẻ mặt ấy nhìn cậu.
Cậu giống như bị chứng khó đọc, nói cũng không nói nên lời. Nhìn Khương Dịch Duy phát ngốc hồi lâu, rốt cuộc cũng cười ra tiếng, ngốc ngốc lăng lăng nói: "Có phải em đang nằm mơ hay không?"
Khương Dịch Duy cười, xoa xoa tóc Lộ Kiều: "Nếu là mộng, đây là mộng đẹp, hay là ác mộng?"
"Anh nói đi?" Lộ Kiều nắm lấy tay Khương Dịch Duy, sức lực rất lớn, như sợ Khương Dịch Duy chạy mất, nói tiếp, "Đương nhiên là mộng đẹp."
Bị Khương Dịch Duy dùng một tay ôm lấy bả vai, vẫn là cảm giác được nâng trong lòng bàn tay mà sủng nịnh. Trong lòng Lộ Kiều ngọt đến không được, ngẩng đầu hỏi: "Anh đến bồi em mấy ngày?"
"Đến khi em xong trình diễn." Khương Dịch Duy đáp, "Chúng ta cùng nhau về nước."
Hắn vẫn luôn có ý định đến Pháp bồi Lộ Kiều. Hôm qua gọi video, nhìn thấy bộ dáng Lộ Kiều rơi lệ hắn đời này không thể quên, hắn đột nhiên ý thức được mình không thể để cậu một mình.
Nếu Lộ Kiều nhớ hắn, muốn gặp hắn.
Hắn phải lập tức đến bên cạnh Lộ Kiều, trì hoãn một giây cũng không được.
Lộ Kiều không biết nói gì, có thể nói bản thân cậu luôn luôn ăn nói vụng về.
Khương Dịch Duy bởi vì mình mà số lần bỏ bê công việc đếm không xuể, trong lòng cậu cao hứng, nhưng đồng thời lại cảm thấy bản thân thực phiền toái.
"Đồ ngốc..." Cuối cùng nói ra hai chữ này, Lộ Kiều ngẩng đầu hôn hôn khóe môi Khương Dịch Duy.
Cái đồ ngốc này ngốc đến làm người đau lòng.
Lộ Kiều có muốn hôn hôn Khương Dịch Duy, nhưng có tiếng bước chân từ sau người vang lên.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện người đứng phía sau là Ôn Du và Lương Hoàn.
Lần trước Lương Hoàn bị Khương Dịch Duy giáo huấn quá thảm, nhìn thấy Khương Dịch Duy theo bản năng liền khiếp sợ. Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, túm lấy cánh tay Ôn Du muốn lôi người đi.
Nào biết Ôn Du như một ngọn núi sừng sững, không đụng chút nào, thậm chí cười nói: "Lộ Kiều, đây là Khương tổng đi..."
"Lúc trước ta nằm viện... Cũng không thấy được Khương tổng một lần..."
Ôn Du đang đánh chủ ý gì, trong lòng Lộ Kiều cùng Lương Hoàn hiểu rõ.
Khương Dịch Duy không biết, nhưng hắn biết Ôn Du cùng Lương Hoàn đã từng tính toán khi dễ Lộ Kiều của hắn. Cho nên cũng không thèm liếc Ôn Du một cái, ôm eo Lộ Kiều đem người mang đi, thuận thế nhỏ giọng nói ở bên tai Lộ Kiều hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Lộ Kiều nhịn cười, nhịn xuống không nhìn Ôn Du mặt mày xanh mét kia.
Cậu mơ hồ nghe Lương Hoàn nhỏ giọng phun tào: "Ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi thấy Khương Dịch Duy để mắt đến ngươi sao?"
Ôn Du hiện tại thấy Lương Hoàn phiền muốn chết, cũng không muốn nói với hắn, xoay người đi mất.
Sau khi phía sau không còn động tĩnh gì, Lộ Kiều mới cất tiếng cười to.
Hai người ra ngoài tùy tiện ăn nhẹ, thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, ăn xong liền vội vội vàng vàng hướng về phòng huấn luyện.
Khương Dịch Duy ở trong phòng nghỉ chờ Lộ Kiều, nói cái gì cũng không chịu về khách sạn trước.
Lộ Kiều nói gì cũng không xoay chuyển được, bảo Khương Dịch Duy ở phòng nghỉ ngủ một lát.
"Anh ngủ một giấc, lăn lộn đến đây rất mệt rồi." Nói rồi giống như dỗ trẻ ngủ vỗ vỗ mu bàn tay Khương Dịch Duy, "Chờ anh dậy, huấn luyện của em cũng kết thúc."
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nhìn thân ảnh Lộ Kiều biến mất, mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trở lại phòng tập, Lộ Kiều vốn tưởng rằng Ôn Du sẽ tiếp tục quấn lấy mình lôi kéo. Kết quả người vòng tới vòng lui gần mình, lại là người mẫu Italy đã bị cậu cự tuyệt lần trước.
Người mẫu Italy chỉ chỉ tay ra phía cửa, cười hỏi: "Your husband?" (Editor: Lão công cậu sao?)
Lộ Kiều gật đầu, kéo rộng khoảng cách với hắn.
Người mẫu Italy giơ ngón cái với Lộ Kiều, ý bảo rằng Khương Dịch Duy rất tuấn tú.
Lộ Kiều lại bắt đầu đắc ý.
Gương mặt Khương Dịch Duy không chỉ có người trong nước tán thưởng, còn được bạn bè quốc tế công nhận. Người có khuôn mặt đẹp như vậy là ái nhân của mình, thật sự không muốn kiêu cũng khó.
Một buổi chiều Lộ Kiều đều vui vẻ, một bên huấn luyện một bên nghĩ về Khương Dịch Duy, cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt mau.
Kết thúc huấn luyện, lập tức chạy đến phòng nghỉ. Sau đó nhẹ tay nhẹ chân mà đẩy cửa vào, khóa cửa.
Đi đến bên người Khương Dịch Duy, Lộ Kiều nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn nhịp nhàng của Khương Dịch Duy. Cũng như con người Khương Dịch Duy, hô hấp của hắn cũng gợi cảm như vậy.
Ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn Khương Dịch Duy, cậu nhịn không được dùng tay để sát vào chóp mũi Khương Dịch Duy, cảm thụ nhiệt độ hơi thở phả lên tay.
Khi nhớ quá thành tật, ngươi sẽ nhớ người đó hết thảy.
Từ đầu đến chân, từ dáng vẻ đến cọng tóc, từ gương mặt đến thanh âm. Tất cả sẽ hội thành hai chữ nhớ nhung.
Loại cảm giác này không tốt lắm, sẽ làm người ta ruột gan cồn cào, ăn không biết mùi vị gì, đêm không thể ngủ. (Editor: =))) may là cái truyện này không phải vào mùa Covid, không thì tui xin tặng 2 người bộ test nhanh)
Cũng may Khương Dịch Duy đến, đánh vỡ nỗi nhớ nhung không nói, hơn nữa mang đến ôn nhu vô biên vô hạn.
Đầu ngón tay ở chóp mũi Khương Dịch Duy, thuận thế mơn trớn khóe mắt Khương Dịch Duy.
Trong lúc mơ màng cũng bị người làm cho trong lòng gợn sóng, bàn tay nắm lấy tay Lộ Kiều, Khương Dịch Duy chậm rãi mở mắt
Trong phòng lúc này an tĩnh, bốn bề vắng lặng.
Chỉ có hơi thở ái muội lưu động xung quanh, tựa hồ muốn nói thương ta, yêu ta.
Ánh mắt Khương Dịch Duy trầm xuống, trên tay hơi dùng sức. Đem người kéo một cái, đem cả người Lộ Kiều ngã xuống lòng ngực của mình.
Trên sofa nhỏ trong phòng nghỉ, Lộ Kiều cứ như vậy mà ngoan ngoãn ghé vào người Khương Dịch Duy. Sườn mặt chôn ở cổ Khương Dịch Duy, cậu một lần lại một lần hôn xuống sườn mặt cùng vành tai Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy biết, Lộ Kiều đang làm nũng, đang dùng phương thức này kể ra nỗi nhung nhớ.
Hắn nhéo nhéo cổ Lộ Kiều, nghe thấy Lộ Kiều nói: "Chúng ta về phòng."
Lời này có ý gì, không cần nói cũng biết.
Đáy mắt Khương Dịch Duy cười, tùy ý để Lộ Kiều kéo mình đứng lên.
Nhìn bộ dáng Lộ Kiều bước thật nhanh, hắn chỉ muốn lập tức đem người ôm lên giường khi dễ.
Đoạn hành lang về phòng làm Lộ Kiều cảm thấy thật quá dài. Mắt nhìn thấy đã đến phòng mình, hai tay cậu câu lấy cổ Khương Dịch Duy, chủ động hôn sâu.
Cậu dùng cái hôn này nói cho Khương Dịch Duy biết cậu cho phép hắn, hiện tại hắn có thể đối với cậu muốn làm gì thì làm.
Khương Dịch Duy hiểu ý, tay thủ sẵn ở cổ Lộ Kiều làm càn mà xâm lấn.
Tiếp nhận thẻ phòng từ tay Lộ Kiều, hắn