*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lữ Phượng Liên đã nói hai rưỡi chiều ra cửa, Vân Tử Túc còn một tiếng đồng hồ, trở về phòng trên tầng hai xong, cậu vặn tay khóa cửa lại.
Căn phòng này không lớn không nhỏ, đủ cho một người, nhưng đặt trong một ngôi biệt thự rộng lớn như thế này, lại có thể coi như một trong những phòng có điều kiện tệ nhất.
Nhà của Vân Tử Túc vốn dĩ ở An thành ngay sát Lâm thành. Ba cậu, Vân Học Thương là người duy nhất tách khỏi nhà họ Vân làm ăn riêng. Ba tháng trước, trong lúc Vân Học Thương đồng hành cùng vợ đã xảy ra tai nạn xe cộ, hai vợ chồng tử vong ngay tại chỗ. Vân Tử Túc đang học năm thứ nhất đại học tại Bắc thành chạy về thu xếp hậu sự, nhưng tang lễ vừa mới kết thúc không được bao lâu, Vân Tử Túc liền bị bác là Vân Học Công cùng chú là Vân Học Binh dùng lí do không thể chậm trễ việc học, để cho ba mẹ trên trời có linh thiêng sẽ được an ủi, mà đẩy cậu trở lại trường.
Chờ đến khi Vân Tử Túc muốn về nhà vào kỳ nghỉ, Vân Học Công và Vân Học Binh lại chạy đến cổng trường chặn người, không để cậu về nhà ở An thành, trái lại trực tiếp kéo cậu từ Bắc thành về Lâm thành, cho cậu sống trong căn biệt thự này. Nghỉ hè non nửa tháng, Vân Tử Túc chưa một lần được qua An thành, tình hình trong nhà mình thì không thấy được, sắc mặt bà Vân lại được nhìn không ít.
Cũng đành chịu, bà Vân không ưa ba mẹ cậu, thành ra cũng không tỏ thái độ dễ chịu gì với đứa cháu trai này.
Mặc dù gian phòng bây giờ không thể so sánh với điều kiện nhà mình, nhưng Vân Tử Túc không có chỗ nào không hài lòng cả.
Bởi vì phần lớn thời gian của cậu cũng không ở nơi đây.
Sau khi cửa phòng khóa kỹ, Vân Tử Túc lên giường nằm xuống, vừa kéo chăn, ý thức liền tiến vào một lãnh địa hoàn toàn mới.
Khi hoàn hồn, trước mặt đã là không gian mang phong cách cổ xưa, thanh tịnh mà đẹp đẽ. Vân Tử Túc ngồi xếp bằng trên đài ngọc, trên mặt không còn cặp kính gọng đen vừa dày vừa nặng kia nữa. Không còn thứ gì cản trở đường nét khuôn mặt tinh xảo, trong veo động lòng người, làn da óng ánh như ngọc phủ một tầng ánh sáng mơ màng. Vân Tử Túc có đủ sắc đẹp để phá vỡ giới hạn của giới tính, nhưng khi tròng mắt trong suốt sáng rực mở ra, lại khiến người ta hoàn toàn không có cách nào nhận sai giới tính của cậu.
Ánh sáng trắng mịt mờ cũng không phải ảo giác, trái lại còn hiện lên ngày càng rõ ràng theo dòng dịch chuyển của thời gian. Không biết qua bao lâu, ánh sáng trắng trên người Vân Tử Túc mới chậm rãi rút đi, một lần nữa trở về trong cơ thể cậu.
Bước khỏi đài ngọc, Vân Tử Túc cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Linh thể và thân thể bên ngoài của cậu không chênh lệch nhiều lắm, chỉ có điều vị trí
tâm khẩu* là căn cơ của tu sĩ lại trống rỗng, nơi đó không có gì cả, không nhìn thấy thực thể, chỉ có một mảng sáng trắng hư vô.
(*tâm khẩu/ hung khẩu: lõm thượng vị:Vân Tử Túc kiểm tra thử, phát hiện vị trí trống rỗng trước ngực được bổ khuyết thêm một chút so với lần trước. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, thậm chí còn không lớn bằng nửa cái móng tay, cậu đã chuyển hóa toàn bộ số đồ ăn trưa nay thành linh khí, nhưng tiến độ tu luyện thể chất thuần linh vẫn còn là vô tận.
Đưa tay chọc chọc hung khẩu của mình, nhìn đầu ngón tay bị ánh sáng trắng nuốt mất mà không thể chạm tới bất kỳ thực thể nào, Vân Tử Túc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Linh khí ở Phàm tục giới quả thực quá ít ỏi, tính theo tiến độ hiện giờ, cậu còn không biết phải ăn bao nhiêu thứ nữa, mới có thể có đầy đủ linh khí hoàn thành tu luyện thể chất thuần linh.
Tuy nhiên nhớ tới sự kiện xem mắt buổi tối, Vân Tử Túc lại dấy lên trong lòng đôi chút hy vọng.
Nếu là xem mắt, vậy hẳn sẽ cho người ăn no đúng chứ?
Sau khi kết thúc tu luyện, ý thức của Vân Tử Túc một lần nữa trở về phòng ngủ, thức ăn buổi trưa đã hoàn toàn bị chuyển hóa thành linh khí, dạ dày lúc này lại trở nên trống trơn. Bàn tay cậu lật một cái, lòng bàn tay chợt xuất hiện một một gói khoai tây chiên.
Khoai tây chiên có lượng calorie lớn, vị ngon, cho dù không chuyển thành linh khí, cũng coi như một trong những món ăn Vân Tử Túc tương đối ưa thích. Nhanh chóng tiêu diệt nửa gói khoai tây chiên xong, Vân Tử Túc đang định tìm nước uống, lại nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
"Tiểu Túc à." Là giọng của Lữ Phượng Liên, "Cháu thu xếp xong chưa? Mình phải đi rồi."
"Vâng."
Vân Tử Túc đáp một tiếng, hai ba miếng giải quyết nốt nửa bọc khoai tây chiên còn lại, mới đứng dậy rửa tay thay quần áo.
Buổi xem mắt tối nay chỉ gặp Hàn Dịch và Hàn phu nhân, Vân Học Công không tiện đi cùng, như vậy một mình Lữ Phượng Liên dẫn Vân Tử Túc có mặt. Để có thể lấy được cảm tình của người nhà họ Hàn, Lữ Phượng Liên cũng tốn không ít tâm tư lên bề ngoài của Vân Tử Túc. Toàn bộ buổi chiều, Vân Tử Túc đều bị ả ta dẫn đi bôn ba khắp chốn.
Lúc dạo qua trung tâm thương mại mua quần áo, Lữ Phượng Liên ra tay vô cùng hào phóng, cố tình chọn những thương hiệu xa xỉ nhất. Khác với Vân Học Công, ả phụ trách diễn mặt đỏ*, xưa nay có tiếng giỏi gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói lời xằng bậy, dù là đối xử với Vân Tử Túc, thái độ cũng ôn hòa như một bậc cha anh quan tâm săn sóc.
(*diễn mặt đỏ: ý nói trong hí kịch, mặt đỏ thể hiện nhân vật trung thành chính trực) Nếu như trên tấm thẻ ngân hàng ả lôi ra thanh toán không viết tên mẹ Vân Tử Túc, có lẽ Vân Tử Túc sẽ đánh giá cao diễn xuất của ả hơn.
Thân hình Vân Tử Túc thon dài, tỷ lệ cân đối, phù hợp với thẩm mỹ lưu hành hiện tại, vậy nên mua quần áo cũng không cần bỏ quá nhiều công sức, lấy bất kỳ một món đồ nào mặc vào cũng có thể đi ra quảng cáo cho thương hiệu đó. Mua hết trang phục từ đầu đến chân cho cậu cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi mua xong, Lữ Phượng Liên lại dẫn cậu đến thẩm mỹ viện.
Sau khi bị cân đo đong đếm nghiên cứu tổng thể hình tượng hơn một tiếng đồng hồ, Vân Tử Túc đã buồn ngủ đến mơ màng, rốt cuộc mới đổi xong một dáng vẻ khác biệt. Mái tóc ngắn của cậu vốn là loại tầm thường nhất, giờ đây tóc đen mềm mại được cắt tỉa gọn gàng đơn giản, kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái tôn sáng cả khuôn mặt. Bởi vì cấu trúc da của Vân Tử Túc tốt, thành ra khi trang điểm cũng không cần chỉnh sửa gì nhiều, chỉ tỉa lại một chút lông mày cho cậu, nhấn mạnh ngũ quan xinh xắn, khiến cho khí chất bừng sáng lên.
Cặp kính gọng đen vướng víu bị gỡ xuống, sau khi tạo hình, trợ lý thẩm mỹ viện một bên không ngừng tấm tắc khen ngợi Vân Tử Túc có làn da tốt, lớn lên đẹp mắt. Những lời này đối với Vân Tử Túc mà nói đều thuộc loại vào tai trái ra tai phải, cậu tu luyện thể chất thuần linh lâu như vậy, xác thịt dĩ nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, ngoài thân không tỳ vết cũng không phải chuyện đặc biệt gì.
Trái lại,
Lữ Phượng Liên lại bị những lời này chọc cho bực bội không ít, đã thế ả còn phải khăng khăng bày ra bộ dáng vui sướng tiếp nhận lời ngợi ca của đám người kia dành cho cháu trai mình, trong lòng không biết đã chửi rủa bao nhiêu lần.
Cái ngữ như Vân Tử Túc này, một thằng ranh ngu ngốc chỉ được cái mã, một cái bình hoa rỗng tuếch, ngày thường quê mùa muốn chết, dễ nhìn hơn nữa thì cũng được ích lợi gì?
Tốt nhất là nó có thể thuận lợi dùng gương mặt kia lấy lòng người nhà họ Hàn, rồi đàng hoàng gả đến nhà người ta đi, đỡ cho cả ngày chôn chân trong nhà họ Vân y như cái thùng cơm, ngày nào cũng chỉ biết ăn.
Hâm mộ của trợ lý thẩm mỹ viện và chán ghét của Lữ Phượng Liên, Vân Tử Túc đều không tiếp thu vào, trong lúc trang điểm tranh thủ đánh một giấc, sau khi tỉnh lại cậu cảm giác đói càng thêm đói, một lòng chỉ mong buổi tối sẽ được ăn chút đồ ngon,
Thời gian hẹn xem mắt là sáu giờ tối, địa điểm là một nhà hàng phương Tây đắt tiền. Lữ Phượng Liên và Vân Tử Túc đến nơi đã hẹn, Hàn phu nhân và Hàn Dịch còn chưa xuất hiện.
Liếc nhìn tên nhà hàng, Vân Tử Túc có một loại dự cảm không được ổn lắm, chờ đến khi cậu nhìn thấy dân tình bốn phía giải quyết đĩa đồ ăn trước mặt xong, loại dự cảm không ổn lắm này liền trực tiếp biến thành sự thật.
- ---- Đĩa ăn thì khổng lồ, đồ ăn thì bé bằng nắm đấm.
Loại cơm Tây mắc tiền nhưng một hớp là hết này, Vân Tử Túc vĩnh viễn không cảm nổi, nhìn một phần bít tết đằng kia, một mình cậu có thể ăn hai mươi suất.
Nhưng nghĩ cũng biết, Lữ Phượng Liên chẳng thể nào cho cậu ăn suất thứ hai.
"Tiểu Túc à," sau khi hai người ngồi xuống, Lữ Phượng Liên nhìn về phía Vân Tử Túc, "Chờ lát nữa bên Hàn phu nhân tới, cháu đừng có chỉ có lo ăn đấy. Nhà họ Hàn xem trọng quy tắc, không giống nhà mình, cháu hiểu rồi chứ?"
Vân Tử Túc cúi đầu nhìn thực đơn, không mấy chú tâm mà đáp một tiếng.
Sắc mặt Lữ Phượng Liên không tốt lắm, tuy nhiên chú ý đến buổi xem mắt tối nay, rốt cuộc vẫn nín nhịn.
Bọn họ đến sớm, đợi một hồi lâu, người nhà họ Hàn còn chưa xuất hiện. Người chưa tới đủ, đương nhiên cũng không thể gọi đồ ăn, Vân Tử Túc lật hết mấy lượt thực đơn, trái tim ngày càng buồn rầu u uất. Những món đồ này hoàn toàn không hề tương xứng với giá tiền chút nào cả, rơi trên người Vân Tử Túc chỉ cô đọng thành ba chữ---- không đủ ăn.
Còn đang vì cơm tối của mình mà rầu rĩ, Vân Tử Túc đột nhiên khựng lại.
Một chớp mắt kế tiếp, tóc sau gáy của cậu dựng lên, sống lưng cũng truyền tới một cơn run rẩy.
Không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ hãi, Vân Tử Túc không thể ngờ rằng, ở Phàm tục giới, trong một nhà hàng vô cùng bình thường, cậu lại có thể gặp được một luồng lực lượng tinh thuần mà không hề công kích như vậy.
Là ai?
Vân Tử Túc chợt quay đầu nhìn về hướng cửa nhà hàng.
Lữ Phượng Liên đang chỉnh trang một bên bị động tác đột ngột của cậu dọa cho run tay một cái, thỏi son trên tay chệch đi, quệt ra ngoài khóe miệng.
Nhưng đến khi thấy rõ người vào cửa, vẻ tức giận trên mặt Lữ Phượng Liên đã hoàn toàn biến đổi thành nụ cười nhung nhúc, ả vội vã chùi đi vết son lệch ngoài môi, đứng dậy nhiệt tình chào hỏi người mới bước vào: "Ai ui Hàn phu nhân, chào bà chào bà, mau qua bên này ngồi!"
Người tiến vào chính là Hầu Mục Cần, thái thái của Hàn Phó- chủ tịch tập đoàn Phong Vân. Nàng ta mặc một chiếc váy màu nâu, cầm túi xách cùng thương hiệu, mái tóc dài xoăn nhẹ buộc cao, để lộ vầng trán đầy đặn, cùng một cặp mắt từ trên cao nhìn xuống. Nàng ta có vẻ kiêu ngạo mà cao quý, nghe tiếng Lữ Phượng Liên cũng không đáp lại, chỉ khoan thai đi đến vị trí được nhân viên kéo ghế mời.
Sau khi ngồi xuống một cách ưu nhã, Hàn phu nhân mới giương mắt nhìn về phía hai người đối diện. Nàng ta liếc nhìn Lữ Phượng Liên tươi cười đầy mặt: "Cô là?"
Lữ Phượng Liên vội đáp: "Hàn phu nhân, tôi là bác gái của Tiểu Túc, chồng tôi chính là Vân Học Công, anh ấy nói bà hẹn hôm nay cho Tiểu Túc và Hàn thiếu gia gặp gỡ, đây chính là Tiểu Túc, Vân Tử Túc."
Hàn phu nhân chuyển tầm mắt sang Vân Tử Túc, quan sát đối phương đại khái một lần, ánh mắt rỉ ra mấy phần hài lòng. Đứa trẻ này lớn lên không tệ, trông rất thanh tú, ít nhất đã đạt chuẩn về mặt ngoại hình. Hơn nữa nghĩ đến cái nơi như nhà họ Vân cũng chẳng nuôi ra nhiều người ưu tú, kiến thức của kẻ thấp cổ bé họng nông cạn, cho chút ngon ngọt là có thể thoải mái gây khó dễ, chọn loại bình hoa này làm đối tượng cho Hàn Dịch, lại khá là thích hợp.
Lữ Phượng Liên cẩn thận quan sát nét mặt Hàn phu nhân, phát hiện đối phương không có điều bất mãn đối với Vân Tử Túc, mới thoáng yên lòng. Thấy chỉ có một mình Hàn phu nhân có mặt, ả lại hỏi: "Hàn phu nhân, Hàn thiếu gia đâu ạ?"
Còn không chờ người trả lời, Vân Tử Túc vẫn luôn bứt rứt muốn ngó ra ngoài đã ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Một người đàn ông vóc dáng thon dài, mặt mũi anh tuấn tiến vào theo sự hướng dẫn của nhân viên.
Không ăn khớp với khuôn mặt anh tuấn của hắn, là một loại hơi thở âm u nồng đậm bao quanh, người đàn ông vừa mới bước vào, nhiệt độ trong phòng ăn cũng khẽ lạnh đi.
Không ít người rối rít nhìn về phía hắn, vẻ mặt hoặc tò mò, hoặc kinh ngạc, hoặc không kịp phản ứng. Duy chỉ có Vân Tử Túc, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông càng ngày càng sáng.
Người này ngửi thật thơm, tất cả bít tết trong chốn này cộng lại, cũng không bằng một phần mười nghìn sự mê người của hắn.
______________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc: Người này ngửi qua thật là ngon miệng (☆▽☆)!
Hàn Dịch: Em cũng rất ngon miệng.
Vân Tử Túc:...