Người đàn ông đi về phía ba người, hắn tới càng gần, khí chất âm u lạnh lẽo nghiền ép người khác càng thêm rõ ràng, chờ cho hắn đến cạnh bàn ăn, ngay cả nụ cười trên mặt Lữ Phượng Liên cũng sắp không chống trụ nổi.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, vị này chính là đại công tử trong truyền thuyết của nhà họ Hàn, Hàn Dịch.
Hàn Dịch đứng bên bàn ăn, ánh mắt phủ sương nặng nề quét một vòng, cuối cùng rơi trên người Hàn phu nhân.
"Phu nhân." Hắn thấp giọng chào một tiếng, thanh âm như người, không mang theo chút độ ấm.
Công bằng mà nói, nhan sắc của Hàn Dịch không hề coi là tệ, thậm chí phải dùng một từ xuất sắc để hình dung. Ngũ quan sâu đậm rõ nét, cộng thêm một đôi chân dài, cho dù không có bối cảnh nhà họ Hàn, chỉ xét riêng điều kiện bản thân hắn, cũng không cần lo lắng đến chuyện lập gia đình.
Thế nhưng vấn đề chính là ở chỗ, cảm giác Hàn Dịch mang lại cho người ta quả thực quá mức u ám, vậy nên đối với người bình thường, ấn tượng đầu tiên lại không phải bề ngoài ưu tú của hắn, mà là cái loại âm u đến độ gần như bệnh hoạn kia.
Hàn Dịch giống như cây tùng trong thời gian dài không được ánh mặt trời chiếu đến, cho dù đứng nghiêm, không chút xiêu vẹo, cũng không có cách nào xua tan u tối quanh thân. Loại cảm giác này không hề có căn cứ, động tác và khuôn mặt của hắn rõ ràng không có chút bất thường nào, thế nhưng khi hắn đến gần, lại khiến kẻ khác thấy lạnh hết sống lưng.
Trước đây Lữ Phượng Liên đã nghe qua tình hình của Hàn Dịch, song lần đầu tiên nhìn thấy người thật vẫn bị dọa sợ như cũ, ả vốn dĩ chỉ cho rằng thân thể Hàn Dịch không tốt, thường xuyên mang bệnh nên mới dẫn đến lời qua tiếng lại, chẳng ngờ khi đối phương đứng trước mặt, lại khiến ả trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là cặp mắt khó tả kia, nếu không phải biết trước tình hình, Lữ Phượng Liên thậm chí sẽ lầm tưởng Hàn Dịch đã bệnh đến độ không thể nhìn rõ, trong mắt hắn hoàn toàn không có ánh sáng của người bình thường, mà giống như bị thứ gì đó bít kín, âm khí nặng nề, làm người sợ hãi.
Thấy Hàn Dịch tới, vẻ mặt Hàn phu nhân cũng có chút thay đổi, tuy nhiên ánh mắt dạng này, người bình thường cũng có thể nhìn ra được, biểu cảm của nàng ta tuyệt đối không phải vui vẻ khi nhìn thấy con trai.
Sau khi bị gọi một tiếng, thái độ của nàng ta cũng rất hời hợt, chỉ lạnh nhạt từ tốn nói một câu: "Ngồi đi."
Lúc Vân Học Công đưa tư liệu về Vân Tử Túc, cũng đã đề cập đến tình hình nhà họ Hàn với Lữ Phượng Liên. Vậy nên Lữ Phượng Liên biết Hầu Mục Cần không phải mẹ đẻ của Hàn Dịch, thái độ lạnh nhạt với hắn cũng là điều bình thường. Hầu Mục Cần xuất hiện trong lần xem mắt này, chỉ bởi làm tròn chức trách của một phu nhân nhà họ Hàn mà thôi, nếu muốn nàng ta nhiệt tình mai mối hai người, đây là chuyện khỏi cần mất công mơ tưởng.
Cho nên dù có e ngại thế nào đi nữa, Lữ Phượng Liên cũng phải chủ động giật dây cho hai người, để nhà họ Hàn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Mặc dù nụ cười hơi cứng ngắc, Lữ Phượng Liên vẫn hồ hởi chào hỏi Hàn Dịch, sau đó vẫy bồi bàn đến gọi đồ ăn. Cũng không mất bao lâu, đồ ăn được lục tục mang lên.
Bầu không khí trong bữa ăn xem mặt vô cùng lúng túng, điều duy nhất an ủi Lữ Phượng Liên là, Vân Tử Túc vốn luôn có thể dùng chất lượng ăn uống dọa người ta chết khiếp, hôm nay lại không có biểu hiện gì quá độ. Nước dùng cũng đã được mang lên, thế mà hiếm thấy cậu có lúc khai vị còn chưa xử lí hết.
Lữ Phượng Liên cũng không biết, Vân Tử Túc đã tìm được đồ ăn càng thêm hấp dẫn hơn so với món khai vị vừa nguội vừa chua vừa mặn trên bàn.
Khác với người bình thường, mục đích ăn uống của Vân Tử Túc ngoại trừ để sinh tồn, còn để mượn năng lượng trong đồ ăn chuyển thành linh khí. Thông qua mười tám năm kinh nghiệm ở Phàm tục giới, nói chung cậu đã tìm ra một phép chuyển đổi có thể coi như quy tắc---- linh khí được chuyển hóa bởi thực phẩm tỉ lệ thuận với năng lượng mà bản thân thực phẩm nắm giữ.
Nói một cách đơn giản, lượng calorie càng cao, chất lượng càng cao, mùi vị càng ngon, linh khí đổi được càng nhiều.
Để bổ sung linh khí, Vân Tử Túc ăn thùng uống vại ngót nghét đã mười tám năm, nhưng bây giờ, cậu tìm được trên thân một người bình thường nguồn năng lượng còn cao hơn so với năng lượng đồ ăn.
Vân Tử Túc tỉnh bơ quan sát Hàn Dịch ngồi đối diện mình, nhìn thế nào cũng thấy đối phương vừa thuận mắt vừa thơm ngon ngọt miệng.
Người bình thường không thể tìm ra khác thường trên người Hàn Dịch, chỉ cảm thấy bản năng sợ hãi khi đến gần đối phương. Vân Tử Túc lại có thể nhìn thấy một cụm sương xám bọc quanh thân Hàn Dịch. Sự hình thành của sương xám không hề thần bí, tinh thần sa sút, thân thể khó chịu hoặc là dính vào đồ vật bẩn thỉu đều có thể gây nên. Người thường đều sẽ dính đến ít nhiều. Nhưng tình trạng của Hàn Dịch không giống vậy, sương xám quanh người hắn đã nồng đậm đến độ ngưng kết thành khôi linh.
Người phàm sở hữu khôi vô cùng linh hiếm thấy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tiền lệ. Hồi còn ở Tu linh giới, Vân Tử Túc cũng đã từng nghe nói, mấy người phàm ấy không ai không phải trải qua đường đời lận đận, số phận bi thảm, lại thêm hai chữ cơ duyên, mới có thể ngưng kết thành khôi linh.
Tại Tu linh giới khôi linh cũng không có chỗ nào dùng, mặc dù nó có thể đổi thành linh khí, nhưng tiền tài phải hao phí và hiệu suất chuyển hóa không tỉ lệ thuận với nhau, rất ít tu sĩ đi làm chuyện mất nhiều hơn được này.
Tuy nhiên tình huống hiện giờ của Vân Tử Túc lại hoàn toàn không giống vậy, linh khí tại Phàm tục giới mỏng manh đến tội nghiệp, mà cậu thì tiêu hao tâm sức tu luyện thể chất thuần linh, hoàn toàn có thể coi khôi linh thành linh khí mà trực tiếp hấp thu.
Khôi linh quanh người Hàn Dịch vô cùng đậm đặc, thậm chí còn tản ra ngoài không chút che giấu, nên mới bị Vân Tử Túc ngửi ra mùi thơm của linh khí. Vân Tử Túc quan sát sơ bộ, nếu có thể hấp thu toàn bộ khôi linh trên người đối phương, tiến độ còn lại của cậu ít nhất cũng có thể hoàn thành quá nửa.
Đổi một cách nói đơn giản hơn, một tên Hàn Dịch tương đương một núi chất đầy hamburgers, một dòng sông trà sữa, hoặc là gà rán với vịt quay bay đầy trời.
Đã thế thì còn gì phải nghĩ ngợi nhiều? Nếu kết hôn có thể đổi lấy cơ hội ở chung sớm chiều cùng đối phương, Vân Tử Túc tuyệt không nói hai lời.
Cưới về nhà cưới về nhà, cưới ngay tức khắc!
Vì vậy Hàn phu nhân liền phát hiện, cậu thiếu niên tới xem mắt này không những không bị vẻ âm u của Hàn Dịch dọa lui, trái lại còn chủ động bắt chuyện với Hàn Dịch đang tản đầy hơi lạnh.
So sánh với những đối tượng xem mắt vừa thấy Hàn Dịch đã bị dọa đến độ không nói ra lời, biểu hiện của Vân Tử Túc quả thực rất đặc biệt. Vốn dĩ Hàn phu nhân chỉ là hài lòng với ngoại hình
của Vân Tử Túc, giờ đây, nàng ta đã bắt đầu suy xét tới việc tiến thêm bước nữa.
Lữ Phượng Liên cũng đang vừa mừng vừa sợ, trước khi tới nơi ả vẫn còn nhớ nụ cười khiến lòng người bất an của Vân Tử Túc, chỉ lo đối phương cố tình phá hoại buổi xem mắt này, không nghĩ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi đến thế.
Mặc dù vẫn còn ôm lòng e dè Hàn Dịch, song Lữ Phượng Liên đã thả lỏng hơn nửa. Chỉ cần hôn sự thành công, nhà họ Vân có thể kiếm trác được không ít, Hàn Dịch có âm u thế nào đi nữa, đó cũng là chuyện của một mình Vân Tử Túc.
Mỗi người trên bàn ôm một tâm tình khác nhau, nhưng để buổi xem mắt suôn sẻ đến cùng, dưới sự khuyến khích của Lữ Phượng Liên, Vân Tử Túc vẫn trao đổi phương thức liên lạc cùng Hàn Dịch.
Trước khi đi, Vân Tử Túc vô tình liếc thấy di động của Hàn Dịch còn để trong hộp trữ đồ, mặc dù thể nào bồi bàn cũng sẽ nhắc nhở khách, tuy nhiên để lưu lại ấn tượng tối cho người ta, sau phút do dự ngắn ngủi, Vân Tử Túc vẫn cầm chiếc di động đen màu dương cầm lên.
"Hàn tiên sinh, điện thoại của anh."
Vân Tử Túc đưa điện thoại qua, Hàn Dịch nghe tiếng quay đầu, nhận lấy đồ vật từ trong tay cậu.
"Cảm ơn."
Chất giọng trầm lạnh vang lên, đầu ngón tay Vân Tử Túc đồng thời cảm thấy lành lạnh.
Trong lúc vô tình ngón tay hai người khẽ quẹt qua nhau.
Cố nén xúc động trực tiếp hấp thu khôi linh trên người đối phương, Vân Tử Túc cười nói đừng khách sáo. Lễ phép tạm biệt Hầu Mục Cần xong, cậu theo Lữ Phượng Liên rời khỏi nhà hàng.
Bọn họ định đón xe trở về, nhà họ Hàn thì có tài xế tới đón. Lúc đứng ven đường chờ xe, Vân Tử Túc còn nhận ra một tầm mắt rơi trên người mình.
Chờ cho cậu quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Hàn Dịch bên ghế phó lái đang nâng cửa kính.
Hai người cách nhau khá xa, nhưng khoảng cách này không thể làm khó thị lực của Vân Tử Túc. Trên mặt Hàn Dịch vẫn không có biểu cảm gì, nhưng dường như sương mù trong đáy mắt đã bị xua đi, lộ ra con ngươi thâm trầm, đen sẫm.
Xe nhà họ Hàn chuyển bánh rất nhanh, bọn họ chỉ nhìn nhau một cái từ xa, xe cũng đã lái đi trên đường lớn.
____________
Khi trở lại biệt thự nhà họ Vân sắc trời đã tối, nghe lời Lữ Phượng Liên tường thuật, sắc mặt những người khác trong nhà đều rặt một vẻ mừng rỡ. Vân Tử Túc thoái thác muốn về phòng nghỉ ngơi, bà Vân cũng hiếm thấy không bắt bẻ cậu.
Khóa trái cửa phòng cẩn thận, tắm rửa đơn giản, Vân Tử Túc liền nằm lên giường.
Ý thức một lần nữa trôi tới không gian quen thuộc, Vân Tử Túc chuyển hóa bữa tối thành linh khí như thường lệ, bởi vì chưa ăn được bao nhiêu, tiến độ tối nay so với buổi trưa càng thêm chậm chạp, khoảng trống ở hung khẩu cơ bản không nhúc nhích.
Tuy nhiên Vân Tử Túc cũng không sốt ruột, thu hoạch tối nay càng khiến cậu vui vẻ hơn so với được ăn no.
Bước xuống đài ngọc, Vân Tử Túc rời khỏi căn phòng được bày biện thanh nhã, cửa phòng mở ra, phía ngoài cách đó không xa là một mảng hư vô trắng xóa, nhìn vô cùng quái dị. Dõi mắt khắp bốn phương, chỉ có thể tìm được một căn phòng khác ngay bên cạnh, còn lại đều bị một màu trắng mờ mịt chiếm lĩnh. Vân Tử Túc bước đến trước một cánh cửa gỗ, đẩy cửa bước vào, khác với căn phòng tu hành trang trí đơn giản, ba mặt tường gian phòng này đều xếp kín tủ gỗ đồ sộ, tủ nào cũng đầy ắp ngăn kéo hình vuông, có thể lưu trữ không ít thông tin.
Trong những ngăn kéo này cái gì cũng có, linh đan bùa chú, bim bim bánh ngọt, còn có cả hai kiểu quần áo bất đồng của hai thế giới, được giặt giũ hàng ngày.
Đi tới trước tủ gỗ phía Bắc, Vân Tử Túc mở một ngăn kéo, lấy ra một xếp bùa chú đã vẽ xong, cất cẩn thận xong, mới lại lần nữa trở về phòng tu hành bên cạnh.
Linh phủ của tu sĩ chỉ có thể thành hình khi ổn định Đại thừa kỳ, cho dù là trước khi chuyển kiếp Vân Tử Túc cũng không thể làm được. Không gian cũng không phải linh phủ của cậu, mà là một linh khí
(khí trong khí cụ). Bản thể của linh khí là một tấm pháp ấn, ấn văn quan trọng nhất trên ấn chương không có cách nào hiện ra, Vân Tử Túc chỉ đành tạm thời gọi nó là Vô Tự Ấn.
(Để phân biệt thì về sau mình sẽ in nghiêng từ "linh khí" - khí cụ) Bởi mười tám năm trước linh thể bất ngờ chuyển kiếp, Vân Tử Túc đã mất đi rất nhiều đoạn ký ức quan trọng, nhưng cậu vẫn có thể nhớ được một vài thường thức cơ bản, chỉ là pháp khí hưng thịnh tuy có mặt khắp nơi, nhưng loại
linh khí có thể chứa được linh thể lại cực kỳ hiếm thấy. Nếu không có Vô Tự Ấn giúp đỡ, cậu cũng không thể tu luyện thể chất thuần linh tới cấp độ này nhanh như vậy.
Đáng tiếc thể chất thuần linh chưa luyện thành, linh khí
(không khí) đã có vào mà không có ra, cho tới giờ, bên trong Vô Tự Ấn cũng chỉ có duy nhất một khoảng không gian cỏn con đang bị cậu trưng dụng, tính cả phòng tu hành lẫn phòng trữ vật.
Vân Tử Túc vừa sắp xếp lá bùa cẩn thận vừa nghĩ, nếu để sư phụ biết cậu dùng
linh khí trân quý như vậy làm chỗ đựng đồ dùng, nhất định sẽ rất chi là câm nín.
Chẳng qua bây giờ, cậu và sư phụ đã hai người hai thế giới, không hẹn ngày gặp lại.
Chôn chân cả đêm trong Vô Tự Ấn, buổi sáng thức dậy, Vân Tử Túc mới quay về phòng ngủ.
Cậu thức giấc không tính là muộn, thế nhưng có một tin báo còn sớm hơn thế nữa.
Nhà họ Hàn đồng ý cuộc hôn nhân này, đang chọn ngày đính hôn.
Để ăn mừng tin tốt, Vân Tử Túc khoái trá ăn liền hai bịch bánh bao kim sa Lữ Phượng Liên vừa mới mua về.
______________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc: Hàn thiếu gia dễ ngửi ăn ngon lại còn là người tốt, nhanh thế đã đồng ý kết hôn rồi!
Hàn Dịch: Không nhanh một chút nào.
______________
Khi nào truyện nhắc cụ thể mình sẽ chú thích các cấp bậc tu luyện sau nha