Đợi đến cuối cùng, cột đá đã bể gần một nửa, phần còn dư lại nằm trong tay Hàn Dịch, trông giống như chiếc chày gỗ bị đập gãy.
Ngoại trừ mấy người dân tộc Tạng không quá thạo tiếng Hán, thì gần như trên mặt tất cả mọi người còn lại đều viết bốn chữ to ---- không thể nào tin.
Không biết đã qua bao lâu, mới có người lẩm bà lẩm bẩm: "Tôi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ... màu tím thật à?"
"Tôi cũng nhìn thấy màu tím..."
"Tôi nữa! Tôi cũng thế!"
Dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, bầu không khí tức thì huyên náo cả lên, ngạc nhiên và ngờ vực xen lẫn, trông chẳng khác nào nước sôi tưới vào chảo mỡ nóng.
"Có phải trắc linh thạch lỗi rồi không? Sao lại xuất hiện màu tím được?"
"Hẳn là lỗi rồi chứ nhỉ? Anh trông kìa linh thạch cũng nát luôn rồi!"
"Mà sao trắc linh thạch lại vỡ được, hay là tại sử dụng nhiều quá?"
Còn có người bắt đầu sinh lòng nghi ngờ Hàn Dịch.
"Người cầm trắc linh thạch là ai? Cậu ta là người của tông môn nào?"
"Không phải là cậu ta cố tình tới gây rối đấy chứ? Một khối trắc linh thạch quý giá như vậy..."
Ngay giữa lúc hoài nghi nổi lên khắp bốn phương, bỗng có người kinh hãi hô lên một tiếng.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Người cất tiếng là một cậu trai trẻ tuổi, cậu ta chỉ vào Hàn Dịch, giọng nói kích động đến mức biến âm.
"Màu tím, màu tím chính là màu của linh căn biến dị!"
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong sân lại lần nữa im lặng hai giây, ngay sau đó, chính là một trận đã huyên náo lại càng thêm huyên náo.
Không ít người cơ bản không hiểu rõ linh căn biến dị là gì, chỉ là nếu thật sự là một loại linh căn, trắc linh thạch sẽ không sai. Như vậy nếu nó bị chấn động đến mức vỡ nát, cũng chỉ có một nguyên nhân---- sức mạnh của người được kiểm tra vượt quá phạm vi có thể chịu đựng của linh thạch.
Cột đá này vốn dùng để kiểm tra đo lường và xác định, đề phòng phạm sai lầm, dĩ nhiên cũng kém hơn trắc linh thạch cao cấp mà các tông môn sử dụng khi thu nhận học trò. Để tránh gây ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra, thậm chí Thẩm Thu Vãn ở tổ năm người thứ nhất cũng không động vào.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng thật sự là một khối linh thạch có thể kiểm nghiệm linh căn, có thể trực tiếp phá nát linh thạch, thực lực của người này phải mạnh đến mức nào?!
Tầm mắt hướng về phía Hàn Dịch của mọi người nơi này đã không còn có thể chỉ dùng trợn mắt há mồm để hình dung trọn vẹn.
Cách đó không xa, năm người tổ một phụ trách dẫn đoàn đứng bên cạnh chiếc xe SUV, một người nhìn Hàn Dịch bằng vẻ mặt phức tạp, sau đó quay đầu nói với Thẩm Thu Vãn: "Thẩm tiền bối, anh thấy thế nào?"
Tầm mắt Thẩm Thu Vãn vẫn một mực dán chặt trên người Hàn Dịch, nghe tiếng gọi, anh ta không thu hồi tầm mắt, chỉ nói: "Anh ta là lôi linh căn."
Sắc mặt bốn người xung quanh đều biến đổi, một người cất tiếng: "Thật sự là linh căn biến dị? Đó không phải là đơn..."
Thẩm Thu Vãn gật đầu một cái.
"Đơn linh căn hệ lôi."
Ba chữ đơn linh căn vừa mới được thốt ra, bốn người kia đã hoàn toàn không nói nên lời.
Thẩm Thu Vãn không nói gì thêm, anh ta tiến về phía Hàn Dịch.
Bản thân Hàn Dịch cũng có chút bất ngờ, hắn nhìn khối linh thạch vỡ một nửa trong nay, không thể làm gì khác hơn là nhìn sang Vân Tử Túc.
"Tiểu Túc?" Hắn hỏi, "Em có biết đây là chuyện gì không?"
Vân Tử Túc liếm liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: "Đây là vật mà huyền môn dùng để kiểm tra linh căn."
Hàn Dịch cau mày: "Nhưng anh chưa từng tu luyện huyền học."
"Linh căn là bẩm sinh," Vân Tử Túc giải thích đơn giản, "Chẳng qua là có rất ít người sở hữu linh căn."
"Vậy tại sao nó lại vỡ?" Làm hỏng đồ của người khác, sắc mặt Hàn Dịch thoạt trông có chút thấp thỏm không yên.
Bởi vì khôi linh trong cơ thể anh quá nhiều, Vân Tử Túc nghĩ bụng, nhưng cũng không nói ra lời, cậu chỉ bảo: "Có lẽ là do thể chất của anh đặc biệt."
Chất lượng của khối linh thạch này quá thấp, không thể dò ra linh căn của mọi người một cách trực tiếp, nó đo lường dựa trên độ dày linh lực trong cơ thể tu sĩ, vậy nên sắc độ màu sắc khi kiểm tra đệ tử bình thường và đệ tử hạch tâm mới có sự bất đồng.
Mà cơ thể Hàn Dịch tràn đầy khôi linh, độ dày linh lực có thể trực tiếp phá hủy trắc linh thạch, Vân Tử Túc không hề bất ngờ.
Làm cho cậu giật mình chính là linh căn của Hàn Dịch, linh căn biến dị dù là ở Tu linh giới cũng cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa linh căn biến dị còn là đơn linh căn, Phàm tục giới có câu gọi là mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, so với những tu sĩ khác, tu sĩ đơn linh căn giống như được sinh ra trực tiếp tại thành Rome vậy.
Nếu bây giờ Hàn Dịch bắt đầu tu luyện, tốc độ phát triển tuyệt đối sẽ cực kỳ đáng gờm.
Khác với trắc linh thạch, tu sĩ muốn phân biệt thuộc tính linh căn của một người, phải dùng linh thức thăm dò vị trí căn cơ tại tâm khẩu đối phương, đến giờ Vân Tử Túc cũng mới chỉ giúp đối phương dọn xong một sợi kinh mạch, cho nên cậu không biết, Hàn Dịch thế mà lại có linh căn biến dị trời sinh.
Tuy nhiên đây tuyệt đối là một tin tức tốt đối với hai người---- nếu Hàn Dịch có linh căn, như vậy kế hoạch để hắn tu luyện chuyển đổi khôi linh có thể ra sàn.
Hai người còn đang trò chuyện, Thẩm Thu Vãn đã bước tới.
Lúc này Vân Tử Túc mới để ý, các đệ tử mới vừa rồi còn đang vây xem bọn họ đã nghe lệnh lục tục lên xe, mấy tay dẫn đường người Tạng cũng được chia về mỗi đội.
Đệ tử phụ trách cầm cột đá đi tới, lấy lại nửa khối linh thạch trong tay Hàn Dịch và những mảng đá vụn rải rác trên mặt đất.
Thẩm Thu Vãn nhìn về phía Hàn Dịch: "Không biết Hàn tiên sinh thuộc tông môn nào?"
Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc một chút, nói: "Tôi không gia nhập tông môn nào."
Dường như Thẩm Thu Vãn có chút giật mình, tuy nhiên anh ta nhanh chóng kiểm soát biểu cảm của mình, dò hỏi: "Trước đây Hàn tiên sinh chưa từng tu luyện à?"
Hàn Dịch nói: "Chưa từng."
Thẩm Thu Vãn để lộ một nụ cười gượng gạo, thở dài nói: "Vậy có lẽ anh đây là tư chất bẩm sinh rồi."
Anh ta lại hỏi: "Trước kia anh có hiểu biết gì về chuyện tu hành huyền môn không?"
Phí Dương đã vào tông môn, lại còn là do đi tìm linh tuyền nên mới xảy ra chuyện. Nếu hai người đã đến tìm Phí Dương, hiển nhiên không thể nào không biết chút gì về huyền môn được.
Hàn Dịch nói: "Có nghe nói qua."
Thẩm Thu Vãn liền giới thiệu đơn giản về linh căn và trắc linh thạch, nội dung nhắc tới cũng không khác những gì Vân Tử Túc vừa kể ban nãy, thấy Hàn Dịch đã khẳng định chưa từng qua cửa, anh ta còn tự mình đưa ra phán đoán.
"Đại khái là Hàn tiên sinh có linh lực dồi dào bẩm sinh, nên mới có thể gây chấn động đến mức trắc linh thạch cũng phải bể nát, một khi bước vào con đường tu hành, ắt sẽ là trăm người có một, triển vọng tràn trề."
Thấy Thẩm Thu Vãn nóng lòng như vậy, Vân Tử Túc không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên, Thẩm Thu Vãn lại giới thiệu sơ qua về Ngũ đại tông môn, cuối cùng còn nói: "Nếu như Hàn tiên sinh có ý gia nhập huyền môn, không bằng trước tiên cân nhắc Toàn Chân tông của bọn tôi một chút."
Toàn Chân tông đứng đầu ba tông môn phương Bắc.
...
Vân Tử Túc nghĩ bụng, đây là công khai cướp người với mình.
Cậu bèn kéo kéo tay áo Hàn Dịch, Hàn Dịch cúi đầu nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Không nhận lời tại chỗ, biến số càng tăng thêm.
Thẩm Thu Vãn nhìn Vân Tử Túc một cái, cũng không dây dưa thêm nữa.
Lúc Vân Tử Túc và Hàn Dịch lên chiếc xe SUV của nhóm bọn họ, Thẩm Thu Vãn dõi mắt trông theo, khẽ nhíu mày.
Đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện, bởi vì hơi thở trên người đối phương, bản thân mình và những người bên cạnh đều chú ý đến Hàn Dịch trước, còn đối với cậu Vân Tử Túc bên người Hàn Dịch này, lại chưa từng nghiên cứu cặn kẽ.
Bây giờ Hàn Dịch đã được chứng thực là lôi linh căn cực kỳ hiếm gặp, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, thế nhưng Thẩm Thu Vãn cảm giác, vị còn lại sợ rằng cũng không phải người bình thường.
Nhưng lúc này trắc linh thạch đã bị phá hủy, dù cho khối đá trong tay bọn họ chất lượng không cao, nhưng bản thân trắc linh thạch đã có giá cả đắt đỏ, bọn họ không thể mang được hai khối ra trong cùng một lần.
Tu sĩ phải tiến vào Trúc Cơ kỳ mới có thể mở linh thức, không có trắc linh thạch, Thẩm Thu Vãn cũng không có cách nào phân biệt được thân phận của Vân Tử Túc.
Anh ta chỉ có thể để lần sau lại tìm cơ hội thăm dò đối phương.
Do trước khi lên đường bỗng dưng xảy ra sự kiện ngoài ý muốn, thời gian khởi hành bị trễ mất năm phút, nhưng dư âm của khúc nhạc đệm này hiển nhiên không chỉ dừng lại trong năm phút ấy, dù đã yên vị trên xe, nhưng đề tài cuộc thảo luận vẫn chưa thể rời khỏi cái tên Hàn Dịch.
Người trong cuộc lại chẳng hay biết gì.
"Anh hỏi em là linh căn gì ấy hả?" Vì tài xế người Tạng có thể nghe hiểu tiếng Hán đơn giản, Vân Tử Túc bèn lập kết giới ngăn cách với hàng ghế trước. Cậu trả lời: "Em là thủy linh căn."
Hàn Dịch như có điều suy nghĩ.
Vân Tử Túc hỏi: "Sao thế?"
Hàn Dịch ngừng một chút mới nói: "Không có gì."
Hắn nói: "Chỉ là thấy lôi không nằm trong ngũ hành, có chút kỳ lạ."
"Lôi là dẫn xuất của kim," Vân Tử Túc giải thích, "Trước kia cũng có người song linh căn kim hỏa luyện phù chú hệ lôi, chỉ là chắc chắn không so được với tu sĩ đơn linh căn hệ lôi."
"Chỗ em có công pháp thuộc tính lôi, chờ khi nào bọn mình trở về, anh có thể cầm nghiên cứu thử xem."
Hàn Dịch hỏi: "Em cũng vào tông phái huyền môn sao?"
Vân Tử Túc suy nghĩ một chút, vẫn quyết định chưa nói thật vội.
"Cũng không tính là vậy, bản lĩnh của em đều so sư phụ dạy, sư phụ lại chưa từng nói mình ở tông môn nào."
Trong lúc hai người trò chuyện, bỗng thấy chiếc xe đi chậm dần, sau đó, cả đoàn xe đều dừng lại, mỗi chiếc xe đều có ba bốn người nhảy xuống, dán vài thứ kỳ lạ lên phía ngoài chiếc xe.
Xe của nhóm Vân Tử Túc cũng có, là do người từ chiếc xe đằng trước dán giúp.
Hàn Dịch hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Vân Tử Túc đáp: "Hẳn là đang đề phòng, tránh gặp phải tình huống của đoàn Phí Dương lần trước."
Hàn Dịch hỏi: "Bọn họ bị như vậy không phải do người dân tộc Tạng kia à?"
Vân Tử Túc lắc đầu: "Không chỉ là do tay người Tạng đấy."
Đội ngũ này đâm đầu vào vô vàn rắc rối mà chạy tới, chắc chắn nơi đây ẩn giấu thứ gì thú vị. Mà đất trời xung quanh linh vật, thường sinh ra các loại cản trở nhằm tiến hành bảo vệ. Ảo giác mà nhóm Phí Dương gặp phải trước kia, hẳn là một trong các phương thức linh tuyền dùng để gây trở ngại cho những kẻ tới gần.
Ảo cảnh này cũng không phải do người thuộc giáo phái bí mật nào đó tạo thành, mà do họ mượn ảo cảnh bên ngoài linh tuyền, lợi dụng cách thức này khiến đầu óc người ta mê muội, từ đó cướp lấy tinh khí của bọn họ.
Vân Tử Túc nói: "Bọn họ đính phù cho xe, cố ý gộp năm người năm loại linh căn khác biệt làm thành một tổ, cũng là để đề phòng bất trắc."
Trừ bỏ lần dừng lại này, đoàn xe SUV chạy liền một mạch cả buổi sáng, bốn bề hoang vu không một bóng người, bầu trời xanh thẳm xa xăm, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những ngọn núi tuyết sừng sững phía xa. Đến gần giữa trưa, đoàn xe tìm một nơi bằng phẳng dừng lại dùng bữa, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Chặng đường buổi chiều có chút khó khăn, tốc độ lái xe rõ ràng chậm lại, thậm chí có lúc còn phải dừng hẳn, chờ điều chỉnh phương hướng xong mới có thể tiếp tục lên đường.
Tuy nhiên mấy chuyện này cũng không cần hai người bận tâm, nhân lúc đó, Vân Tử Túc còn tranh thủ nói chuyện khôi linh trên người Hàn Dịch cho hắn nghe.
"Trong cơ thể anh có một nguồn năng lượng khổng lồ?" Hàn Dịch hỏi.
"Ừ," Vân Tử Túc đáp, "Những lần yếu ớt và phát bệnh của anh lần trước đều do nó cả."
Hàn Dịch lại hỏi: "Làm vỡ khối đá ban nãy cũng vì vậy phải không?"
Vân Tử Túc gật đầu: "Chỉ là em không biết chúng nó sinh ra kiểu gì, nhưng chúng gây tổn thương rất nhiều đến cơ thể anh, vậy nên em hy vọng anh có thể bắt đầu tu luyện sớm chút, đổi những thứ năng lượng này thành sức mạnh của bản thân mình."
Hàn Dịch không hề lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Hắn nói: "Vậy là, anh không cần hấp thu năng lượng từ bên ngoài, mà là chuyển đổi từ bên trong cơ thể mình, phải không?"
"Phải, được chứ?"
Hàn Dịch nói: "Anh cảm thấy, có lẽ chúng không nghe lời đến vậy."
Vân Tử Túc sửng sốt một chút: "Hm?"
Hàn Dịch giải thích: "Số lượng khôi linh khổng lồ, còn có tính công kích. Vì số lượng quá lớn, anh chỉ có thể chuyển đổi từng chút một. Giả sử có thể chuyển đổi thành công, như vậy đám khôi linh có tính công kích còn lại, sẽ không tiến hành tấn công và đồng hóa linh lực đã được chuyển đổi à?"
Vân Tử Túc nhớ lại thí nghiệm mình đã làm trên đường đến Lục Khúc.
Cậu giúp Hàn Dịch đổi trực tiếp khôi linh thành linh lực, muốn dùng lượng linh lực này giảm bớt phản ứng cao nguyên trên người đối phương, nhưng linh lực vừa mới chuyển hóa thành công, liền lập tức bị khôi linh cắn nuốt.
Khi ấy cậu chỉ nghĩ tác động là từ bên ngoài nên mới thất bại. Bây giờ Hàn Dịch vừa nói vậy, cậu không khỏi sinh ra chút
lung lay.
Hàn Dịch thấy cậu suy nghĩ, lại nói: "Trước kia em mượn tay anh, là bởi vì muốn mượn dùng loại năng lượng này à?"
Vân Tử Túc ngừng một chút, vẫn gật đầu một cái.
"Vậy nếu anh không thể tu luyện thành công, còn không bằng cứ tiếp tục như thế, cung cấp năng lượng cho em." Hàn Dịch nói, "Như vậy, em cũng có thể giúp anh giảm bớt áp lực lên thân thể, cả hai chúng ta đều có lợi, đúng không?"
Vân Tử Túc thoáng ngạc nhiên với ý tưởng của Hàn Dịch.
Tuy nhiên, cậu cho rằng có lẽ đối phương còn chưa hiểu hết toàn bộ giá trị của đơn linh căn biến dị.
"Chuyện này không vội, em sẽ đè ép tính công kích của khôi linh giúp anh." Vân Tử Túc bày tỏ, "Nhưng việc đổi thành linh lực, trước tiên không vội kết luận, còn phải chờ bản thân anh thử nghiệm xem đã, rồi mới biết có được hay không."
"Chờ đến lúc trở về em đưa công pháp cho anh, cứ thử đã rồi lại nói."
Hàn Dịch cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu một cái.
"Được."
Hai người trò chuyện xong, mới phát hiện ngoài cửa xe đã bắt đầu nổi gió.
Trong gió có cát sỏi, tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều, cuối cùng, toàn bộ đoàn xe không thể không bật đèn xe giữa ban ngày ban mặt.
Thời tiết quái dị rất dễ tạo thành áp lực lên tinh thần mọi người, nhất là ở địa điểm hẻo lánh không người, độ cao so với mặt nước biển thì cực cao này. Tốc độ chạy xe của cả đoàn càng ngày càng chậm, đi thẳng đến thời điểm ăn tối, đoàn xe vẫn chưa ngừng.
Thẩm Thu Vãn dẫn đội đang ngồi trên chiếc xe đi đầu, bọn họ chưa bảo dừng, những người khác dĩ nhiên cũng sẽ không tự tiện dừng lại. Căng thẳng và xóc nảy suốt một đường khiến cho không ít đội viện xuất hiện tình trạng say xe loại nhẹ.
Ngay tại thời điểm rất nhiều người cảm thấy không chịu được nữa, gió cát bên ngoài bỗng dần dần lắng lại.
Không tới nửa giờ, mảng mù mịt bên ngoài cửa sổ chuyển thành tầm nhìn sáng rõ, màn đêm buông xuống, ánh trăng thanh tỏ phủ trên con đường trước mặt, bầu trời trong tầm tay khiến con người ta cảm thấy nhẹ nhõm vui tươi.
Mặc dù đoàn xe còn chưa dừng lại, nhưng không ít người đã bất giác thở phào.
Chỉ có điều không biết tại sao, xe dẫn đầu vẫn không dừng lại, trên chiếc xe chòng chành chẳng có gì ăn được, lái thêm một đoạn chừng mười phút nữa, đa số mọi người đều bị đói đến độ bụng sôi réo rắt, dạ dày đồng loạt lên tiếng đòi quyền lợi.
Tuy nhiên trong đám người đói bụng này chẳng hề bao gồm Vân Tử Túc. Một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, Hàn đại thiếu đã hỏi rõ nguyên nhân ăn nhiều và nguyên nhân mượn tay trước kia của cậu.
Thế nên, lúc này Hàn Dịch rất chủ động vòng tay ôm lấy Vân Tử Túc, còn cực kỳ hào phóng bảo đối phương kéo khôi linh trên người mình mà ăn.
Mặc dù Vân Tử Túc cảm thấy hình như có gì không đúng lắm, nhưng mà rõ ràng cảm xúc trong lòng Hàn đại thiếu sướng hơn trên ghế cứng rất nhiều, hơn nữa có khôi linh làm bữa tối, cậu làm sao có thể từ chối đề nghị này.
Đúng lúc Vân Tử Túc cũng muốn tìm chút gì cho Hàn Dịch ăn lót dạ, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng sáng hắt ngược chói mắt.
Vân Tử Túc nhìn xuyên qua kính chắn đằng trước, thấy được một hồ nước xuất hiện đằng xa.
Cậu nhìn làn nước biếc xanh êm dịu mà trong suốt, khẽ nhíu mày.
Hàn Dịch hỏi: "Sao rồi?"
Vân Tử Túc nói: "Cái hồ trước mặt không ổn."
Cậu vừa mới dứt lời, phía trước lại đột nhiên truyền tới tiếng còi dài, Vân Tử Túc liếc ra bên ngoài, chỉ thấy chiếc xe SUV trên cùng bấm một hồi còi, sau đó lái thẳng về hướng hồ nước.
"Bọn họ định làm gì?" Giọng Hàn Dịch có chút giật mình.
Vân Tử Túc cười một tiếng, nói: "Xem ra bọn họ vẫn có chút bản lĩnh."
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, không hề đi chậm lại, trực tiếp lái vào trong làn nước, kỳ quái chính là, chiếc xe kia cũng không rơi vào hồ nước, thậm chí còn y như làm xiếc, lướt đi trên mặt hồ.
Vân Tử Túc nhoài người lên, nói với tài xế người Tạng đang lái xe đằng trước: "Anh trai, phiền anh cứ lái thẳng qua như bọn họ ấy."
Mặc dù người tài xế tộc Tạng thật sự ngạc nhiên, nhưng vốn dĩ anh ta cũng không phải người nhiều chuyện, rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng.
Từng chiếc xe nối đuôi nhau lái qua mặt hồ, rất nhanh, xe của nhóm Vân Tử Túc cũng băng qua mặt hồ. Bọn họ đi tới nơi mới phát hiện, vẫn y như lái trên đất bằng, thậm chí còn có cảm giác đè lên đá vụn. Hơn nữa, khi bọn họ nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ, hai bên xe cũng hoàn toàn không có tia nước bắn lên.
Cả đoàn xe xấp xỉ chục chiếc, tất cả đều băng băng "trên mặt hồ", chẳng bao lâu sau, bọn họ đã rời khỏi chiếc hồ lăn tăn sóng nước, tiếp tục tiến về phía trước.
Cho đến khi chiếc xe cuối cùng cũng lái ra xa tầm mấy chục mét, người trên xe ngoái đầu nhìn lại, sau lưng đã biến thành mặt đất cằn cỗi hoang vu, nào còn bóng hình hồ nước.
Đoàn xe lại lái thêm mười mấy phút nữa, sau đó tìm một vị trí bằng phẳng tránh gió ở khu lân cận.
Các đệ tử được nghỉ ngơi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hầu hết mọi người bước xuống xe đều mềm rã cả chân, mặc dù không gian bên trong xe việt dã cũng coi như rộng rãi, nhưng đã ngồi cứng cả bảy tám tiếng, lại thêm phản ứng cao nguyên, người sắt cũng khó mà nuốt nổi.
Mấy người tinh thần khá khẩm hơn một chút đi lấy lều vải và hành lý, tối nay bọn họ dự định đóng quân ở nơi này. Mặc dù suốt một chặng đường cũng không tính là gặp bất trắc nguy hiểm gì, nhưng cát vàng ngập trời cả chiều và chiếc hồ vô hình ban nãy, cũng đã đủ để khiến người ta khó mà an tâm.
Chất đống củi khô, châm lửa đốt, mọi người vây thành một vòng xung quanh ánh lửa, mỗi người đều tự lấy bếp ga mình mang đi ra, chuẩn bị đun nước nấu cơm.
Vân Tử Túc ăn đầy một bụng khôi linh, bây giờ chẳng đói chút nào, cậu lấy balo, tìm đồ ăn cho Hàn đại thiếu.
"Cơm thịt bò được không? Cháo ăn liền vị hải sản? Gà nghiền khoai tây? Với cả một ít trái cây nữa, đào ngâm lon nhé?"
Trên cao nguyên thiếu thốn đủ loại vật tư, tải trọng chiếc xe có hạn, để làm giảm tối đa sức nặng, đội ngũ huyền môn không mang nhiều đồ ăn, dù có mang thì cũng chỉ toàn là lương khô và mấy đồ chống đói không chiếm nhiều diện tích.
Nhưng mấy đồ chống đói này có chống được bao nhiêu đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không so được với canh canh cháo cháo hương thơm nức mũi.
Buổi sáng, người ta còn đang hâm mộ Hàn Dịch có linh căn biến dị, bây giờ, sự hâm mộ dành cho hắn vẫn còn nhưng chuyển thành một loại nguyên nhân khác.
Đoàn người đang ăn uống xung quanh lửa trại ấm áp, động tác mở lọ của Vân Tử Túc đột nhiên khựng lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn về một hướng xa xa, nơi đó bị bóng đêm dày đặc che lấp, cho dù ánh trăng chiếu rọi, cũng chẳng thấy rõ được bao xa.
Vân Tử Túc vừa nhìn, vừa chậm rãi cạy nắp chiếc lon trong tay.
Rất nhanh, Thẩm Thu Vãn ngồi gần đó cũng đứng dậy.
Liên Kỳ Tư bên cạnh hỏi anh ta: "Sư huynh? Sao vậy?"
Thẩm Thu Vãn nhìn về phía Vân Tử Túc vừa ngó qua, giọng nói trầm lại.
"Có xe đến."
Mọi người đang ăn uống đều sửng sốt một chút.
Bên trong khu không người lại còn có xe khác đến sao?
Thẩm Thu Vãn không nói nhiều, anh ta vội vã lấy một chồng tiền xu và một tấm phù từ tay nải, lại bảo Liên Kỳ Tư bưng một bát nước trong. Sau khi đốt bùa, Thẩm Thu Vãn ném bùa vào trong nước. Kế đó dẫn Liên Kỳ Tư bước ra, đi hơn nửa vòng xuôi theo vị trí ngồi của mọi người.
Lúc đỗ xe, mấy chiếc xe SUV cũng vây hết một nửa nơi đóng quân, vốn dĩ đội ngũ định chờ cơm nước xong xuôi sẽ thiết lập lại hệ thống phòng ngự, không ngờ đúng lúc này lại gặp chuyện bất trắc.
Thẩm Thu Vãn và Liên Kỳ Tư đi đúng nửa vòng chưa được xe cộ vây kín, cũng chính là hướng chiếc xe lạ đi tới. Hai người bước một bước lại dừng một chút, mỗi lần dừng lại, Thẩm Thu Vãn đều đào một cái hố cạn dưới chân, bỏ một đồng tiền vào, Liên Kỳ Tư sẽ đổ nước trong bát vào hố cạn, sau đó nhanh chóng lấp cái hố lại.
Tổng cộng có mười hai đồng tiền, sau khi mười hai đồng được thả hết, tất cả mọi người đều được bảo vệ bên trong một vòng tròn lớn do đồng xu và xe SUV tạo thành.
Lúc này, tiếng động cơ đã cực kỳ rõ nét.
Thẩm Thu Vãn nhìn chằm chằm về phía chiếc xe, khuôn mặt tuấn tú đặc biệt nghiêm túc.
Tầm mắt mọi người đều rơi lên chiếc xe đột nhiên xuất hiện giữa cánh đồng hoang vu, kỳ lạ ở chỗ, sắc trời đã đậm, nhưng chiếc xe này thậm chí còn không mở đèn.
Khi chiếc xe chậm rãi lái lại gần, mọi người mới nhìn rõ hình dạng thực tế của chiếc xe kia.
Đó là một chiếc xe bán tải việt dã đã cũ, thậm chí khi chạy còn mơ hồ phát ra âm thanh cót két mài mòn. Toàn bộ thân xe đều bị phủ một màu xám bờn bợt, dường như mặt kính cũng bị mài xước, lại thêm buổi tối không đủ ánh sáng, khiến cho mọi người không thể nhìn rõ tình trạng bên trong chiếc xe.
Chiếc xe dần lái tới gần, không hề có dấu hiệu giảm tốc, có điều đường lăn bánh của nó cũng không va chạm với vị trí đóng quân của đội ngũ, nếu nó cứ thế lái thẳng đi, thực ra cũng chỉ là đi sát qua nơi đóng quân, mà không làm phiền gì tới đối phương.
Nhưng không ai dám thở phào.
Khu không người vốn đã ít dấu vết con người qua lại, nếu thật sự gặp được một đoàn xe, nhất định sẽ dừng xe chào hỏi nhau một cái.
Trừ khi...
Kẻ ngồi trên chiếc xe kia không phải người bình thường.
Dưới ánh nhìn của mọi người, chiếc xe bán tải không hề có ý định dừng lại, nó rất nhanh đã đi đến bên cạnh doanh trại, sau đó men theo dọc sườn doanh trại tiếp tục lái về phía trước.
Đầu xe đã chếch khỏi hướng doanh trại, xem bộ dạng kia, có lẽ nó định cứ thế lái đi.
Mọi người vừa thấp thỏm vừa trên bờ vực thở phào, cửa sổ hàng sau chiếc xe lại đột nhiên hạ xuống.
Có người?
Mọi người đều đang chờ người bên trong lộ mặt, thái dương Thẩm Thu Vãn bỗng nhiên giật một cái.
Thứ lộ ra khỏi cửa kính xe cũng không phải là mặt người, nơi đó thế mà lại...
Đẩy ra một họng súng đen ngòm.
Thẩm Thu Vãn biến sắc trong nháy mắt, đồng xu có thể trừ tà, nhưng không thể nào đỡ đạn! Anh ta lấy toàn bộ hơi, hướng về phía mọi người hét to một tiếng------
"Nằm xuống!"
__________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc: Hàn đại thiếu do tôi dạy! Tông môn nào cũng không được phép cướp! Công pháp của các người đều quá nát!
Hàn Dịch: Ừm, để cảm ơn Tiểu Túc, tôi nhất định phải đút no em ấy
Vân Tử Túc:...
Lớp lông hổ của Hàn tiên sinh còn chưa bại lộ ~ Vân bé ngoan vẫn phải tiếp tục che chở ly kem của mình