*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chờ mọi người trong xe kịp phản ứng, người trong xe đã bóp cò.
"Đoàng đoàng đoàng!!"
Tiếng súng đinh tai nhức óc xé rách yên bình giữa cao nguyên, người trong chiếc xe bán tải bắn liền năm phát súng, doanh trại lộn xộn càng lộ ra vẻ nhếch nhác dưới ánh trăng mờ, sau khi tiếng súng tạm ngừng, từ chiếc xe bán tải truyền ra tiếng cười như điên như dại.
"Ha ha ha ha! Giết chết chúng nó! Bắn nát hết đi!!"
Âm thanh kia như khóc như cười, bén chói tai, nhất thời không phân rõ tuổi tác giới tính.
Đội ngũ nằm la liệt bên đống lửa, Vân Tử Túc được Hàn Dịch dùng thân thể bảo vệ bên dưới, cổ tay cậu khẽ xoay, nhấc tay quăng một vật qua.
Tiếp đó, tiếng súng điên dại vang lên lần nữa, song lần này, tiếng súng lại giống như bị thứ gì chặn lại, mắc kẹt ngay từ phát bắn đầu tiên.
Sau tiếng động quái đản này, trên xe lại vang lên tiếng nổ cực kỳ chấn động.
Tiếng hét thảm bị nhấn chìm giữa tiếng nổ vang dội, chiếc xe bán tải lập tức mất khống chế. Bánh xe quẹo gấp va phải khối đá bên cạnh, chiếc xe không phanh được trượt thẳng về phía dưới sườn núi, cuối cùng trực tiếp lật ngược.
Một tiếng "rầm" vang lớn, tiếng vọng ngân rất dài.
Sau đó, bên kia không có tiếng động gì nữa.
Qua một hồi lâu, toàn bộ đội ngũ mới hoàn hồn lại.
Thẩm Thu Vãn vừa chỉ đạo mọi người kiểm tra thương thế, vừa dẫn vài người đến bên sườn núi đi xem xét tình trạng chiếc xe bán tải.
Mấy người chiếu đèn pin ánh sáng mạnh nhìn xuống dưới, chỉ thấy chiếc xe bán tải lật ngửa trên bãi đá, cửa kính xe còn mở một nửa, nhưng không có ai trèo ra.
Thẩm Thu Vãn lấy một tấm phù, làm dấu tay, lá phù lất phất bay đi, cuối cùng rơi trên thân xe, không có tiếng động gì.
Anh ta nhíu mày một cái.
"Bên trong không còn người sống."
Mọi người cả kinh.
Bọn họ chậm rãi bước tới, chỉ thấy thân xe đã bị đụng méo mó, trông càng thêm cũ nát.
Hoạt động trên cao nguyên khó khăn gấp mấy lần so với đồng bằng, dù là đối với tu sĩ đi chăng nữa, bọn họ không tốn sức lật xe lại, mà chỉ trực tiếp kéo thẳng cửa xe lủng lẳng ra.
Cửa xe vừa mở, mùi máu tanh nồng nặc phả ra, mấy người xung quanh không kiềm được bụm kín mũi miệng.
Đèn pin rọi một cái, hai người hàng ghế sau chất chồng một chỗ, trên người bọn họ đen đỏ xen nhau, máu thịt lẫn lộn, rất khó phân biệt dáng dấp thế nào.
Thẩm Thu Vãn quan sát kỹ lưỡng, nói: "Súng của bọn họ phát nổ."
Liên Kỳ Tư hỏi: "Chất lượng súng không tốt à?"
Bọn họ kiểm tra thêm hàng ghế trước, phát hiện chỗ tài xế cũng có người, còn có vết máu nhớp nhúa.
Phù hô hấp mà Thẩm Thu Vãn vừa ném xuống không có phản ứng, những người này xác thực đã chết hẳn.
Mấy người kiểm tra buồng xe, có người thì chạy ra phía ngoài cạy cốp sau, cậu ta hô lên: "Sư huynh, cốp sau có da thú dính máu, còn có cả sừng vừa mới cắt."
Mùi máu tanh nồng đậm kia, không chỉ đến từ mấy người trong xe.
Thẩm Thu Vãn nhìn một cái, đoạn cho người đi gọi đệ tử biết tiếng Tạng và tay dẫn đường người Tạng.
Một lát sau, đệ tử đưa người dẫn đường đến nơi, người dẫn đường vừa nhìn thấy tấm da thú liền biến sắc, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Mãi đến khi đệ tử nói gì đó với anh ta, anh ta mới ổn định lại, sau đó rất nghiêm túc nói ra một tràng dài.
Đệ tử phiên dịch nói: "Đám người này là thợ săn trái phép, bọn họ sát hại động vật được bảo vệ cấp một bên trong khu bảo vệ Khương Đường, súng được dùng cũng là súng săn bán tự động mà thợ săn trái phép hay xài nhất."
Thẩm Thu Vãn nhìn khẩu súng săn bị lấy ra, rơi vào trầm tư.
Liên Kỳ Tư hỏi: "Nếu bọn họ chỉ đi săn trộm, tại sao lại nổ súng về phía bên mình?"
Đệ tử kia nói: "Thợ săn trái phép cực kỳ hung ác, nhìn thấy người cũng sẽ giết người diệt khẩu."
Thế nhưng bọn họ nhiều người như vậy, lũ săn trộm chỉ có bốn người, về lý thuyết thì phải tránh đi mới đúng, Liên Kỳ Tư còn muốn thắc mắc, lại bị Thẩm Thu Vãn giơ tay cắt đứt.
"Nếu không liên quan đến bên mình, đội mình rời đi trước đã. Nhớ kỹ vị trí này, sau khi ra ngoài liên hệ với cảnh sát."
Có người đem một khối vải trắng tới, phủ lên toàn bộ chiếc xe, sau này có người đi qua, cũng dễ dàng tìm được.
Những người khác lần lượt rời đi, Thẩm Thu Vãn ở lại sau cùng, cau mày nhìn chiếc xe thêm lần nữa.
Anh ta nhớ lại giọng nói trong chiếc xe bán tải sau khi nổ súng.
Không giống khoe khoang, trái lại càng giống như phô trương thanh thế sau khi cực độ kinh hoàng.
Tuy nhiên, một đám thợ săn trái phép bởi vì súng săn chất lượng kém mà gieo gió gặt bão, hiển nhiên sẽ khiến đội ngũ yên tâm hơn là đám tín đồ bị yểm bùa mà bỏ mạng.
Cuối cùng, anh ta vẫn quay đầu rời đi.
Sau khi trở lại, tình hình trong doanh trại cũng đã được kiểm soát xong xuôi, trong cái rủi lại có cái may, không ai bị đạn bắn trúng trực tiếp, chỉ có vài người bị đạn lạc gây thương tích nhẹ.
Bữa tối bị cắt ngang được vội vã kết thúc, ngoại trừ người bị thương, những người khác đều bận rộn bù đầu, người thì tăng cường phòng ngự, dựng lều, người thì đi kiểm tra tình trạng xe việt dã.
Sau phút hối hả, buổi tối chia người thay phiên đứng gác, những người còn lại chui vào lều vải thật sớm.
Vân Tử Túc và Hàn Dịch trở về lều riêng của hai người, nhưng không nghỉ ngơi vội.
Tin tức lôi linh căn vừa truyền ra, nhất định sẽ có đủ loại người đến cửa giành giật, Vân Tử Túc muốn giao tâm pháp cho đối phương trước, đến lúc đó sẽ tuyên bố đối phương và mình bái cùng một sư phụ, loại bớt mấy người đến cửa quấy rầy.
Cậu lôi ra một quyển tâm pháp hệ lôi, còn cả mấy quyển tâm pháp hệ kim, bày trước mặt Hàn Dịch.
Nhìn thấy tâm pháp hệ kim, động tác của Hàn Dịch dừng một chút.
Vân Tử Túc cho rằng hắn chỉ cần quyển hệ lôi, bèn giải thích: "Lôi là dẫn xuất của kim, thuộc tính tâm pháp của hai loại này liên quan đến nhau."
"Lôi linh căn hiếm thấy vô cùng, tâm pháp cũng rất ít, em chỉ mới nghe qua một loại, nên là em lấy cả tâm pháp thuộc tính kim ra, anh xem thử một chút, thấy cái nào thích hợp thì chọn cái đấy."
Hàn Dịch nhìn cậu: "Không phải em là thủy linh căn à, tại sao lại có công pháp của kim linh căn?"
Vân Tử Túc nói: "Sư phụ em là kim linh căn, em từng ngó nghé đống sách vở người cất giữ, đây là dựa theo đống sách của người chép ra mấy quyển."
Mấy quyển này đều là tâm pháp hệ kim cao cấp, nếu như Hàn Dịch có thể bắt đầu tu luyện, dựa vào thiên phú linh căn của hắn, cộng thêm lượng linh khí khổng lồ trong cơ thể, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ khả quan.
Vân Tử Túc lại cầm quyển tâm pháp hệ lôi lẻ loi kia lên.
"Số lượng lôi linh căn rất ít, nhưng mà năng lực thì rất mạnh. Do kim linh căn với lôi linh có sự tương đồng đặc biệt, nên là trước kia sư phụ em từng nghiên cứu không ít pháp thuật hệ lôi, quyển tâm pháp này cũng có được từ chỗ người."
Trên thực tế, sư tôn của cậu trước kia còn nghiên cứu cả linh căn biến dị, hình như suy nghĩ về linh căn biến dị này vẫn gây xôn xao không nhỏ tại Tu linh giới. Dẫu sao, thật sự thì ý tưởng trực tiếp dùng kim linh căn biến dị thành lôi linh căn vẫn quá mức oanh động.
Tuy nhiên lúc ấy Vân Tử Túc còn đang bận rộn tu luyện thể chất thuần linh, cũng không mổ xẻ tỉ mỉ, chỉ tiện tay lật qua tâm pháp mà sư phụ đang nghiên cứu, quyển tâm pháp hệ lôi này cũng do cậu tự mình sao chép lại.
Cậu giao tâm pháp cho Hàn Dịch, giải thích: "Hàn tiên sinh, đầu tiên anh không cần nóng lòng đọc hiểu vội, cứ xem lướt qua trước, chọn bằng cảm nhận là được."
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Hàn Dịch nhìn mấy quyển sách trên bàn, vẻ mặt có chút phức tạp.
Vân Tử Túc hỏi: "Sao thế?"
Hàn Dịch hạ giọng: "Tiểu Túc, cảm ơn em đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy."
Vân Tử Túc bật cười: "Hàn tiên sinh còn khách sáo với em vậy à?"
Cậu nói: "Bọn mình cũng đã kết hôn rồi, em giúp anh là chuyện đương nhiên mà."
Mặc dù hôn lễ ở Phàm tục giới còn rất nhiều bất đồng với khế ước kết thành đạo lữ của Tu linh giới, nhưng đã cùng nhau trải qua những chuyện này, bây giờ Vân Tử Túc cũng đã xếp Hàn Dịch vào khu vực "bạn siêu siêu tốt".
Hàn Dịch nhìn nụ cười của thiếu niên, vẻ mặt luôn luôn bình đạm của hắn thoáng có chút chập chờn.
Giọng nói của hắn trầm hơn, nghe có vẻ hơi khàn.
"Mình đã kết hôn rồi, Tiểu Túc, vậy sau này em... có thể đổi xưng hô với anh không?"
"Hm?" Vân Tử Túc ngẩn người, "Anh không thích cách gọi Hàn tiên sinh hở?"
Thật ra cậu không hiểu nhiều về quan hệ giữa người phàm, hầu hết khái niệm đều đến từ bố mẹ cậu.
"Mẹ em thì thích gọi ba em là Vân tiên sinh," Vân Tử Túc giải thích, "Sau đó ba em sẽ gọi mẹ là Vân thái thái."
Lần này người ngẩn người chuyển thành Hàn Dịch.
Vân Tử Túc vẫn còn đang tiếp tục, "Nếu anh không thích..."
Cậu chớp mắt một cái, "Hay sau này em cũng gọi anh là Vân thái thái nhé?"
"..."
Trái tim tràn đầy mừng rỡ của Hàn Dịch bỗng nhiên bị giật một cái.
"Em đùa thôi," Vân Tử Túc cười nói, "Gọi A Dịch có được không?"
Nét mặt Hàn Dịch dịu dàng đi, góc cạnh lạnh lẽo xưa nay trông nhu hòa đi rất nhiều.
"Thế nào cũng hay."
Hắn còn bổ sung một câu: "Hàn tiên sinh cũng được."
Đến cuối cuộc trò chuyện, rốt cuộc Hàn Dịch đã giữ lại quyển tâm pháp hệ lôi. Nếu hắn chọn tâm pháp hệ kim, do liên quan đến sư tôn, Vân Tử Túc còn có thể hướng dẫn đối phương một chút, chứ Hàn Dịch đã chọn tâm pháp hệ lôi vô cùng hiếm thấy, thì Vân Tử Túc cũng không biết nhiều, cậu chỉ có thể giúp đối phương vài điều căn bản nhất.
Do có khôi linh khắp người, Vân Tử Túc chỉ giảng sơ qua phương pháp hấp thụ và nuốt vào nhả ra linh khí, Hàn Dịch đã nghe hiểu. Sau đó, Vân Tử Túc lại dạy về kinh mạch và huyệt khiếu, rồi để đối phương đọc và nghiềm ngẫm tâm pháp dần dần, từ đó đả thông một trăm linh tám huyệt khiếu ứ đọng, và dùng linh lực xuyên suốt mười hai kinh mạch.
Mỗi kinh mạch được thông suốt, đồng nghĩa với việc tu vi trong Luyện Khí kỳ có thể tăng cao một tầng, sau khi đả thông toàn bộ một trăm linh tám huyệt khiếu, là có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ. Những nội dung trong này, cũng đủ cho Hàn Dịch tu luyện một khoảng thời gian kha khá.
Giải thích xong xuôi, Vân Tử Túc cũng không để Hàn Dịch tu luyện trắng đêm, dù sao bây giờ đối phương vẫn là người phàm, trước mắt bọn họ còn đang ở trên cao nguyên, không thể thu hẹp thời gian ngơi nghỉ.
Một đêm an giấc, trong chỗ đóng quân cũng không xuất hiện bất trắc gì. Sáng sớm thức dậy, mọi người ăn sáng qua loa, dọn dẹp phòng ngự đã thiết lập tối qua, khôi phục vị trí đóng quân về trạng thái ban đầu xong, bọn họ mới lên đường một lần nữa.
Ngoại trừ những người bị thương ngồi riêng một chiếc xe trở về men theo lối cũ, tám chiếc xe còn lại tiếp tục tiến về phía trước. Hôm nay lái xe càng thêm cẩn thận, nhìn ra được, chiếc xe dẫn đầu đang cố gắng giữ vững sự ổn định.
Tiếp tục chạy như vậy cả ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống, đoàn xe cũng chưa tìm được linh tuyền bọn họ muốn đến.
Dù sao cũng mới chỉ là ngày thứ hai, tình trạng toàn đội ngũ cũng không có vấn đề gì. Đội ngũ đang chuẩn bị tìm vị trí nghỉ ngơi, bỗng phát hiện phía xa xa có chiếc xe việt dã lái tới.
Có sự kiện ngày hôm qua, không ít người đều căng thẳng tinh thần. Bọn họ lo lắng lại gặp phải đám săn bắt trái phép lần nữa, tái hiện bất trắc tối qua.
Tuy nhiên lần này, chiếc xe đối diện trông có vẻ bé gan hơn rất nhiều, bọn họ có ý định lượn đường vòng, dường như chuẩn bị tránh cả đoàn xe.
Nhưng ngay tại lúc này, mấy người ngồi trên chiếc xe đi đầu đột nhiên phát hiện điều bất thường.
"Thẩm tiền bối," có người cất tiếng, "Anh xem chiếc xe kia... có giống xe quân mình không?"
Thẩm Thu Vãn cau mày nhìn chiếc xe việt dã cách đó không xa, đối phương vốn muốn đi vòng qua đoàn xe, sau đó ngoặt được một nửa, hình như lại không có ý định lái tiếp nữa, đang chần chừ từ từ nhích lại gần.
Thẩm Thu Vãn nói với tài xế: "Lái qua đi, dùng đèn xe chào hỏi với bọn họ."
Khoảng cách giữa hai xe càng ngày càng ngắn, hai bên cũng nhao nhao thấy rõ mặt mũi đối phương.
Một người cả kinh thốt lên: "Thật sự là xe của đoàn mình."
Quả nhiên, chiếc xe kia chậm rãi tới gần, chính là chiếc xe việt dã tách ra hai đường cùng đoàn xe sáng nay. Không ít người sinh lòng ngờ vực, trên chiếc xe chở những người bị thương từ hôm qua, tại sao bọn họ không trở về, mà lại nối gót theo tới đây?
Hai bên ngừng lại, Thẩm Thu Vãn và vài người xuống xe, người bị thương nhẹ nhất bên kia cũng bước xuống khỏi chiếc SUV.
Người nọ hình như có chút kinh ngạc, vừa mở miệng đã hỏi: "Thẩm sư huynh? Mọi người đây là... xảy ra chuyện gì à, tại sao lại quay về hết thế?"
Thẩm Thu Vãn nhíu mày một cái.
Bên cạnh anh ta có người không nhịn được nói: "Cái gì gọi là quay về hả? Bọn tôi vẫn đi thẳng về hướng linh tuyền mà."
Người nọ trợn tròn hai mắt: "Vậy tại sao chúng ta lại gặp nhau?"
Thẩm Thu Vãn hỏi: "Các
cậu vẫn luôn đi thẳng về hướng Lục Khúc à?"
Người nọ rối rít gật đầu.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Rõ ràng bọn họ đã đi về hai hướng hoàn toàn trái ngược, tại sao lại gặp nhau ở đây?
Thẩm Thu Vãn lấy từ tay nải bên hông ra một cái chuông lắc, anh ta tiến lên một bước, lắc nhẹ ba lần về hướng cửa xe việt dã.
Tiếng chuông trong trẻo, không có gì khác lạ, mấy người trên xe đều tỉnh táo, đang dùng ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu nhìn Thẩm Thu Vãn và đoàn xe cách đó không xa.
Lòng Thẩm Thu Vãn trầm xuống.
Bọn họ xác thực đều là đệ tử huyền môn.
Vậy rốt cuộc là đường đi của ai đã phát sinh vấn đề?
Sắc trời đã muộn, nhiệt độ cũng hạ xuống, chín chiếc xe tìm một vị trí bằng phẳng trống trải đóng quân. Năm người đội một tụm về một chỗ, cùng hai người bị thương nghiên cứu cuộc gặp gỡ quái đản này.
Bọn họ còn chưa bàn ra manh mối gì, bỗng có hai đệ tử vẻ mặt hoảng hốt chạy tới.
"Tiền, tiền bối, không xong rồi!" Vẻ mặt hai người cực kỳ hoang mang, lời nói cũng không mạch lạc, "Cái sườn núi bên cạnh kia, có chiếc xe bị tai nạn, trong xe còn có bốn thi thể, trên xe còn trùm vải trắng..."
Mấy người đều giật mình tại chỗ.
Bọn họ cùng chạy tới, đứng từ trên sườn núi nhìn xuống, tức khắc nhận ra chiếc xe kia.
Đó chính là chiếc xe bán tải của đám thợ săn trái phép nổ súng tấn công bọn họ ngày hôm qua.
"Thế này là đội mình..." Có người không thể tin nổi thốt lên, "lại vòng trở về rồi?"
Thẩm Thu Vãn trầm giọng nói, "Kiểm tra tất cả la kinh và la bàn, đổi tấm phù cũ dán trên SUV đi, rồi gọi người dẫn đường đến đây, nói chuyện rõ ràng."
Chuyện uổng công đi một ngày vô ích, rất nhanh bị truyền ra khắp đoàn xe.
Tuy nhiên dẫu sao mọi người ở đây cũng là đệ tử huyền môn, quỷ dựng tường không phải chuyện gì khó mà tiếp nhận. Sau khi đội một phân bố nhiệm vụ xong xuôi, mỗi người đều tản ra thực hiện, bầu không khí trong đội ngũ tạm coi như yên bình.
Chỉ có Vân Tử Túc vừa mới ăn xong cơm, đang định kéo Hàn Dịch đi tu luyện thì chợt bị người gọi lại.
Để tiện trò chuyện, Thẩm Thu Vãn đi theo bọn họ vào lều vải, anh ta đi thẳng vào vấn đề, đội ngũ gặp chút rắc rối.
Vân Tử Túc hỏi: "Và?"
Thẩm Thu Vãn nhìn bọn họ một chút, nhỏ giọng nói: "Đội thợ săn trái phép hôm trước, còn phải cảm ơn hai vị đã ra tay giúp đỡ."
Vân Tử Túc nhíu mày.
Thẩm Thu Vãn nói: "Tối qua tôi đã kiểm tra, khẩu súng của người kia nổ tung là bởi bị một tấm sắt chặn đứng nòng súng."
Anh ta nhìn Vân Tử Túc: "Trên lá thép còn có hai chữ không hề bị hư hại, đào vàng."
Vân Tử Túc liếm liếm môi dưới.
Quả nhiên vẫn bị phát hiện.
"Vậy nên," Hàn Dịch nói, "Mục đích của cậu là gì?"
Thẩm Thu Vãn đáp: "Chúng ta uổng công một ngày, kết quả lại vòng trở về điểm xuất phát, xe chở người bị thương chạy đường khác cũng vậy."
Vân Tử Túc cười một tiếng: "Xe chở người bị thương cũng không giống vậy."
Thẩm Thu Vãn ngẩn ra: "...Ý của Vân tiên sinh là?"
Vân Tử Túc không nói tiếp, cậu vòng trở về chuyện cũ: "Vấn đề đơn giản như quỷ dựng tường, bên các anh không có cách phá giải à?"
Thẩm Thu Vãn hơi khép mắt, thấp giọng nói: "Bọn tôi dán phù ngoài xe ban sáng, chính là để đề phòng quỷ dựng tường."
Nhưng sự thật chứng minh, căn bản không có tác dụng.
Vân Tử Túc sờ cằm một cái: "Vậy là, liệu tôi có thể hiểu thành, anh đang nhờ bọn tôi giúp đỡ không?"
Thẩm Thu Vãn nghiêm túc gật đầu một cái.
Anh ta không thể coi sự an toàn của nhiều người như thế thành trò đùa.
Vân Tử Túc nói: "Giúp đỡ cần có điều kiện."
Thẩm Thu Vãn lập tức nói: "Ngài cứ nói."
Vân Tử Túc hài lòng gật đầu một cái, nụ cười lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, đẹp đến mức khiến người không dứt mắt được.
"Đồng ý."
Đoàn xe nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng hôm sau, tiếp tục lên đường theo phương hướng dự định ban đầu.
Chiếc xe chở người bị thương cũng đi theo đội ngũ, theo mệnh lệnh của Thẩm Thu Vãn, nó lái ngay trước mặt chiếc xe việt dã của nhóm Vân Tử Túc.
Một ngày này, tốc độ lái xe của đoàn người rõ ràng tăng nhanh, ngay cả thời gian dùng bữa buổi trưa cũng rút ngắn đi rất nhiều, bọn họ lái xa gần như gấp đôi quãng đường ngày hôm qua, cho đến khi bóng đêm phía chân trời hoàn toàn đen thẫm, rốt cuộc mới tìm một bãi đất trống ngừng lại.
Đoàn xe ngừng lại, lập tức có đệ tử được cử ra ngoài dò xét, không mất bao lâu, những người này đã thở hổn hển chạy trở lại, giọng nói chưa theo không ít hoảng hốt.
"Vẫn là chiếc xe kia! Nó vẫn còn ở đó! Đội mình lại trở lại rồi!"
Ban đầu cả doanh trại đều rơi vào tình trạng hoang mang rối loạn, sau đó lại sa vào kiềm chế cực độ, ngay cả bữa tối cũng cực kỳ ngột ngạt. Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều không vội trở về lều vải mà chỉ ngồi đợi bên đống lửa, người nào người nấy đều ủ rũ cúi đầu, không hề có ý chí chiến đấu.
Thẩm Thu Vãn và người dẫn đầu của bốn tông môn lớn còn lại, thay phiên nhau khích lệ cổ vũ tinh thần đám đông, nhưng lời khuyên của bọn họ hiển nhiên không có hiệu quả gì.
Lại qua chừng nửa tiếng nữa, ngay đúng lúc bọn họ đã miệng khô lưỡi khô, bốn phía doanh trại đột nhiên mọc ra rất nhiều ánh sáng xanh lập lòe.
Vì tất cả mọi người đều ở bên ngoài, thế nên bọn họ đều thấy được ánh sáng xanh này, không ít người bị dọa choáng, mãi đến khi người dẫn đường người Tạng bắt đầu hô hào, mới có người luống cuống tay chân đi lấy củi từ trong đống lửa xua đuổi bầy sói mới xuất hiện.
Khoảng cách gần sát bầy thú dữ khiến cho tay chân người ta mềm nhũn, may là chó sói sợ lửa, hơn nữa thành viên trong đoàn đều không vào lều, dưới tình huống người đông thế mạnh, vừa thấy tình hình không thuận lợi, bầy sói cũng không lao đầu liều mạng.
Chúng chỉ chần chừ bên ngoài, dường như đang đợi thời cơ nào đó.
Thời gian càng trôi, thần kinh căng thẳng càng thêm yếu ớt, không ít người đã bắt đầu thở dốc, xuất hiện tình trạng tạm thời thiếu oxy, chờ thêm một thời gian nữa, chẳng cần đến bầy sói, bản thân bọn họ cũng đã tự mình ngã gục.
Nhưng không ngờ được, trong không khí đột nhiên xuất hiện một tiếng vang xé gió, sau đó, những ánh sáng xanh lập lòe bỗng bắt đầu lùi về phía sau, rất nhanh, bầy sói đã vội vã tản đi.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, không biết lại qua bao lâu, mới từ từ bình tĩnh lại.
Kiểm tra một lượt sau sự kiện này, chỉ thấy có một lều vải bị cắn hư, không có tổn thất về người. Tuy nhiên áp lực đối đầu trực diện với bầy sói tuyệt đối không tính là nhỏ, ngay cả mấy tay dẫn đường người Tạng cũng có chút hoảng sợ trong lòng.
Các đệ tử sinh sống hàng năm tại đồng bằng thì càng khỏi cần phải nói, thậm chí trong đội ngũ còn loáng thoáng xuất hiện âm thanh nghẹn ngào.
Mấy người dẫn đường thảo luận một phen, đoạn tới tìm Thẩm Thu Vãn, bọn họ đã sớm nhìn ra Thẩm Thu Vãn dẫn đầu cả đội, bèn thông qua đệ tử phiên dịch, bày tỏ suy nghĩ của mình.
Những người dẫn đường nói, chó sói cao nguyên là loài thú dữ cực kỳ hung dữ, bọn chúng quen hành động độc lập, thường không đụng chạm đến loài người. Nhưng một khi đã tụ lại thành bầy, thì sẽ không chết không thôi, trừ khi chó sói bị đánh bại. Mặc dù ban nãy mọi người đã giằng co với chúng một hồi lâu, nhưng cuối cùng bầy sói lại tự động rút lui, hẳn là bị đống lửa dọa chạy. Nhìn vào tình huống này, thật ra thì vận khí của đội ngũ vô cùng tốt.
Thẩm Thu Vãn nghe lời đệ tử phiên dịch, theo bản năng nhìn về phía lều vải hai người cách đó không xa.
Bên trong đó đã sáng đèn, so sánh với bầu không khí ngột ngạt bao trùm toàn bộ đội ngũ, lều vải kia trông vô cùng thư thái, an toàn mà ấm áp.
Do sự kiện bầy sói bất ngờ này, thời gian nghỉ ngơi của đội ngũ bị đẩy lùi gần hai tiếng. Sáng sớm hôm sau khi tỉnh giấc, rất nhiều người đều rơi vào trạng thái thẫn thờ, lúc chuẩn bị xuất phát cũng mất đi tinh thần hăng hái ngày trước.
Lại lái xe một ngày, lần này, bọn họ giảm chậm tốc độ, hơn nữa còn dừng chân nhiều chặng, chỉnh sửa phương hướng xong mới tiếp tục tiến về phía trước. Cứ đi đi nghỉ nghỉ một hồi như vậy, đến buổi trưa khi dựng trại, rất nhiều người ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng mất sạch, một lòng chỉ muốn xem xem nơi này rốt cuộc có phải vị trí lên đường ban sáng hay không.
Tuy nhiên lần này, Thẩm Thu Vãn lại không bảo người bước ra thăm dò, trừ người bị thương và người dẫn đường, anh ta trực tiếp để tất cả mọi người vác hành lý, đồng loạt xuống xe, đi về phía sườn núi có chiếc xe bán tải khi trước.
Từ trên sườn núi nhìn xuống, nơi đó vẫn nguyên xi một khối vải trắng quen thuộc, loáng thoáng phơi bày đường nét chiếc xe bán tải bị lật nghiêng.
Theo lệnh của Thẩm Thu Vãn, bảy tiểu đội năm người tuân theo phương hướng và vị trí trong bát quái, chia ra đứng về bảy phía của chiếc xe bán tải, chỉ chừa chỗ trống cho quẻ Cấn, tạo thành Thất tinh Bát quái trận. Sau đó, mỗi tiểu đội lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, năm người cùng rót linh lực vào thân kiếm.
Bảy chuôi kiếm gỗ khẽ rung lên, mơ màng hòa cùng một nhịp, rất nhanh, có tiếng nổ đùng đoàng vang lên bốn phía, vị trí vải trắng bị đùn lên đột nhiên sụp xuống, tựa như vật bên dưới biến mất không dấu vết.
Cùng lúc tấm vải trắng rơi xuống đất, cảnh vật bốn phía bất chợt biến đổi, không còn là bãi đá đã ba lần gặp gỡ nữa.
Mọi người chậm rãi lùi về sau hai bước, Thẩm Thu Vãn một mình ở lại, từ từ đi về phía miếng vải trắng.
Anh ta cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, cách miếng vải trắng ba bước, huơ kiếm lên không trung, rạch một đường, miếng vải trắng bất chợt rách toạc từ bên trong.
Gió lạnh tràn tới, hất phăng hai mảnh vải về hai phía, để lộ mặt đất bị che khuất.
Chỉ thấy giữa khối đá lồi lõm lởm chởm đằng kia, bỗng dưng xuất hiện một nguồn suối mát lạnh ào ào xông ra.
Nước chảy róc rách, trượt xuống theo kẽ hở giữa khối đá, chảy thẳng về giữa bãi cạn cách đó không xa.
Bất kể là cách xa hay cách gần, bất kể là Luyện Khí tầng mấy, các đệ tử huyền môn đều tức thì cảm nhận được một luồng linh khí khoan khoái dồi dào ngay tại chỗ.
Nét mặt Thẩm Thu Vãn giãn ra, bàn tay nắm kiếm gỗ đào cũng thả lỏng.
Anh ta hít sâu một hơi, để lộ vẻ hân hoan trên khuôn mặt, cất giọng nói: "Tìm thấy linh tuyền rồi!"
Nhưng bả vai anh ta vẫn căng thẳng như cũ, chưa từng buông lỏng giây nào. Nếu để ý kỹ còn có thể phát hiện, phía sau gáy anh ta, thậm chí còn phủ một tầng mồ hôi lạnh mong mỏng.
__________________________
- la kinh