*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu chuyện kết hôn đã xác định, Vân Tử Túc không còn gì phải lo lắng nữa.
Những thành viên khác trong nhà họ Vân càng xem trọng hôn sự này hơn cậu, thành ra các vấn đề liên quan cũng không cần Vân Tử Túc tự mình lo liệu. Tất cả thủ tục kết hôn đều có nhà họ Vân và họ Hàn đứng ra cáng đáng, Vân Tử Túc tự nhiên thành người nhàn hạ nhất ở đây.
Nhân lúc người họ Vân còn đang bận bù đầu, Vân Tử Túc xách túi thể thao rời khỏi biệt thự.
Trước khi đi, họ Hàn vừa vặn có chuyện đến bàn bạc cùng nhà cậu, không ít người tụ tập tíu tít dưới phòng khách. Nhìn thấy Vân Tử Túc vác túi xuống, Vân Học Công không khỏi cảnh giác: "Cháu định đi đâu?"
Vân Tử Túc lễ phép chào hỏi Hàn quản gia, rồi đáp: "Về nhà."
Sắc mặt Vân Học Công trầm xuống, ngại có Hàn quản gia đang ở đây, nên không tiện nổi giận: "Đây không phải nhà của cháu hay sao?"
Vân Tử Túc cười một tiếng: "Nhà cháu ở An thành."
Sau khi chôn cất vợ chồng Vân Học Thương, Vân Học Công và Vân Học Binh vẫn luôn ngăn cản Vân Tử Túc, không cho cậu trở về An thành.
Vân Học Công xị mặt xuống, gã vừa muốn lên tiếng, Hàn quản gia đã mở miệng: "Thì ra Vân thiếu gia và bố mẹ sống tại An thành à?"
Hàn quản gia đã ngoài năm mươi, cử chỉ hành động lại không có chút nào trì trệ, cặp mắt cũng vô cùng sắc bén. Lão ở nhà họ Hàn hơn hai chục năm, hôn lễ lần này mọi hạng mục lớn nhỏ đều qua tay hắn trước khi báo cáo lên Hàn phu nhân, vậy nên ngay cả Vân Học Công cũng không dám xem nhẹ lão.
Nghe lời Hàn quản gia, Vân Học Công vội nói: "Phải, có điều sau khi em trai tôi qua đời, bọn tôi liền nhận thằng bé về, tránh cho thằng bé ở nhà một mình dẫn đến đau lòng."
Dứt lời, gã nói với Vân Tử Túc: "Chuyện đính hôn bên này đang gấp rút, thời điểm mấu chốt thế này, cháu đừng về vội."
"Chính bởi là đại sự quan trọng của đời người, cháu càng phải về báo cho ba mẹ một tiếng. Vả lại, nhờ có Hàn quản gia hỗ trợ, hôn lễ chắc chắn không xảy ra sơ suất gì." Vân Tử Túc đáp, "Phải không, bác?"
Vân Tử Túc mượn Hàn quản gia làm lá chắn, Vân Học Công chắc chắn không thể phản bác, gã nghẹn họng một chút, Hàn quản gia một bên đã mở miệng đỡ lời: "Bây giờ cũng không có chuyện gì bắt buộc Vân thiếu gia tự mình giải quyết, tài xế ở ngay ngoài cửa, Vân thiếu gia có cần nhờ cậu ta chở đến An thành không?"
Vân Tử Túc từ chối: "Không cần làm phiền, cảm ơn Hàn quản gia. Đi lại cũng thuận tiện, một mình cháu là ổn rồi."
Việc đã đến nước này, Vân Học Công cũng không thể nào ngăn cản nữa, chỉ đành mặc cho Vân Tử Túc rời đi.
Trái lại là Vân Tử Túc không ngờ rằng Hàn quản gia lại chủ động như vậy, vốn dĩ cậu chỉ định mượn danh đối phương rời đi, thế nhưng đối phương lại cung cấp đủ sự trợ giúp cần thiết cho cậu.
Thoạt nhìn, có lẽ Hàn Dịch trong nhà họ Hàn không phải không có chút địa vị nào như người ngoài đồn thổi, lại nhớ đến tiệc tối coi mắt mấy ngày trước, Vân Tử Túc luôn có cảm giác trên người Hàn Dịch còn cất giấu không ít bí mật.
An thành ngay sát Lâm thành, ngồi xe chỉ mất ba bốn tiếng. Mười mấy năm trở lại đây, Lâm thành phát triển nhanh mạnh, thậm chí đã đứng top đầu trong không ít các bảng xếp hạng, An thành cách đó không xa lại vẫn đi lên với nhịp độ chậm chạp. Xuống trạm xe, việc đầu tiên Vân Tử Túc muốn làm không phải về nhà, mà là rẽ vào một quán ăn nhỏ ở khu phố bên cạnh.
Đã qua giờ cơm, mặc dù trong quán còn không ít khách hàng, nhưng cũng không phải thời điểm người với người lúc nhúc đông khách nhất. Vân Tử Túc vừa bước tới, bà cụ đeo kính lão đang luôn tay luôn chân trước quầy đã nhìn thấy cậu.
"Ui chao... cu Vân!" Vẻ mặt bà cụ vô cùng mừng rỡ, ý cười phủ lên từng nếp nhăn, "Rốt cuộc cháu cũng trở về rồi!"
Vân Tử Túc nở nụ cười, thái độ dịu dàng đi rất nhiều so với khi ở Lâm thành.
"Bà Tề, cháu đã về rồi, gần đây thân thể bà tốt chứ ạ?"
"Bà khỏe lắm, chỉ có là quá lâu không gặp cháu rồi," Bà Tề đặt sổ sách xuống, xoa xoa tay lên tạp dề, từ sau quầy đi vòng ra, "Cháu ngoan, tới cho bà nhìn cái nào... Ai ui, sao cháu lại gầy đi rồi?"
Vân Tử Túc tiến lên phía trước, đỡ bả vai bà Tề, nghe vậy liền cười nói: "Chắc là quá lâu chưa ăn đồ ông Tề làm, bị đói gầy đi một chút đấy ạ."
"Cái thằng bé này," Bà Tề vừa bực mình vừa buồn cười, "Thế hôm nay cho ăn thỏa thích, không ăn hết không cho về."
Vừa nói, bà vừa quay ra sau gọi một tiếng: "Ông già, cu Vân trở lại!"
Cũng không mất bao lâu, một ông lão mày rậm mắt đục, vẻ mặt nghiêm túc từ phía sau vén rèm đi ra, ông đeo một chiếc tạp dề trắng như tuyết, trong tay còn cầm một đôi đũa gỗ thật dài, xem chừng vừa nghe tiếng liền bước ngay ra, ngay cả đồ trong tay cũng chưa kịp thả xuống.
"Ông Tề." Vân Tử Túc chào một tiếng, ông Tề chỉ gật đầu một cái, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, đột nhiên bảo: "Gầy."
"Có thể không gầy được sao, thằng bé chịu khổ nhiều như vậy..." Bà Tề thở dài dừng đề tài, rồi lại vội vàng đẩy ông Tề một cái, "Bên trong sẵn sàng chưa? Trước lấy cho Vân Tề một chút đã."
Ông Tề không lên tiếng, trực tiếp xoay người trở vào.
Vân Tử Túc không tiện trực tiếp theo vào bếp, liền không đi vào, dưới sự hô hào của bà cụ, cậu ngồi xuống một chiếc bàn cách quầy không xa, chẳng bao lâu sau, trước mặt đã bày đầy một bàn đồ ăn.
Bên cạnh có khách tới ăn chú ý tình hình bên này, tò mò hỏi: "Bà này, đây là cháu trai của bà hở?"
Bà Tề cười tít mắt: "Là đứa cháu tôi nhìn lớn lên, y như cháu ruột vậy."
Vị khách thở dài nói: "Mà mấy đồ này.... cũng khá là nhiều nhỉ."
Chỉ thấy trước mặt Vân Tử Túc bày tất cả mười mấy chiếc đĩa và bát lớn nhỏ, đếm kỹ một phen, hình như mỗi món ăn đều bê lên một phần.
"Trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao," Bà Tề giải thích, "Cu Tề đây còn nhỏ, còn chưa cao bằng nửa cái quầy này, nghỉ một lát là có thể ăn thêm ba phần
sinh tiên (món ăn) nữa
, có thể ăn là tốt lắm rồi!"
Rồi bà quay đầu nói với Vân Tử Túc: "Cháu ngoan, cháu cứ ăn từ từ, ăn xong bà lại bưng thêm cho cháu."
Dưới ánh nhìn kì dị của các vị khách khác, Vân Tử Túc bình tĩnh cầm một đôi đũa gỗ, vừa xốc một miếng sủi cảo chiên khoác lớp vỏ vàng rượm óng ánh rải rác hạt mè, vừa trả lời: "Vâng ạ, cháu cám ơn bà."
Bà Tề không nói nhiều, nhưng tay nghề là số một, quán canh và đồ ăn nhẹ đều là cửa hiệu lâu đời, không chỉ được dân bản địa ưa thích, ngay cả du khách bên ngoài cũng nghe tiếng lành mà ghé thăm.
Một miếng sủi cảo chiên, vỏ thơm giòn, nhân thịt đậm đà, hạt mè điểm xuyết làm dậy mùi hương, vị thịt ngon ngọt lấp đầy nụ vị giác, miếng thứ nhất còn chưa nhai hết, cũng đã giục giã người ta kẹp miếng kế tiếp. Vân Tử Túc giải quyết xong một phần sủi cảo chiên, sau đó quay sang ăn sinh tiên bao có vị gần tương tự. Lớp vỏ của sinh tiên bao hơi dày một chút, chiên càng giòn, vị tươi mềm của nhân thịt tràn ra ngào ngạt, cắn một miếng còn có nước dùng thanh đẫm ùa ra.
Sau đó chính là tiểu long bao vỏ mỏng nhân thơm, nước dùng tràn ngập, chè trôi mặn nặn từ bột nếp, bên trong đầy ắp thịt tôm tươi, rồi đến nước dùng hoành thánh ngon không ngừng được, còn có cả chè trôi rượu nếp nhàn nhạt hương quế hoa,
nhân đậu đỏ đầy đến độ cắn nhẹ một miếng đã mượt mà trào ra.
Động tác của Vân Tử Túc không hề thô lỗ, nhưng lại ăn nhanh đến mức khiến người ta phải líu lưỡi, chỉ trong chốc lát, một bàn toàn thức ăn đã bị tiêu diệt hơn nửa, mấy vị thực khách kinh hãi ghé mắt liên tục. Chỉ có bà Tề, không hề giật mình chút nào, ngược lại còn cười ha hả lấy thêm mấy phần tiểu long bao và sinh tiên bao mà Vân Tử Túc ưa thích.
Chờ cho Vân Tử Túc ăn lưng lửng bụng, những vị khách khác cũng lục tục ra thanh toán, thấy Vân Tử Túc ăn ngon như vậy, không ít người không nhịn được gọi thêm mấy món, khẩu vị của bọn họ đều bị đánh thức.
Quán ăn dần thưa thớt, bà cụ bận bịu xong xuôi cũng từ sau quầy đi ra, bà cẩn thận xếp đĩa qua một bên, ngồi xuống đối diện Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc đang uống canh hoành thánh, canh nóng vừa ngọt thanh vừa thơm dịu an ủi dạ dày, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn. Cậu ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy ánh mắt hiền từ của bà cụ.
Chẳng qua là ngoại trừ vui vẻ, trong tầm mắt đối phương, còn chứa thêm một phần lo lắng mơ hồ.
Vân Tử Túc đặt thìa canh xuống, giọng điệu ôn tồn: "Bà, sao thế ạ?"
Bà Từ như có điều do dự, sau khi ngập ngừng hồi lâu vẫn đành thở dài: "Cu Vân này, kỳ nghỉ lần này cháu trở về muộn như vậy, có phải có rắc rối gì không?"
Vân Tử Túc cười một tiếng: "Không sao ạ, chỉ là về bên Lâm thành mấy ngày thôi."
Bà Tề nhíu mày một cái: "Có phải mấy người họ hàng kia lại gây chuyện với cháu không?"
"Không có ạ." Vân Tử Túc an ủi, cậu không muốn để bà cụ lo lắng cho mình, "Bọn họ không làm khó được cháu."
Bà Tề nhịn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi. Bà thấp giọng: "Nhà của nhà cháu, bọn nó dẫn theo đủ loại người đến xem, mở miệng ra là giá cả buôn bán, dối trá không cho cháu trở lại, nhà này cũng chẳng phải của chúng nó! Bà bảo thằng cả gọi điện cho cháu, nhưng mà di động nó bị trộm, không có số cháu nữa. Vân này, lần này cháu trở về vừa đúng lúc, chuyện nhà cháu cháu để ý thêm chút, đây là đồ ba mẹ để lại cho cháu, không thể để người ta chiếm đi được."
Vân Tử Túc gật đầu một cái, lại hỏi: "Bây giờ nhà cháu còn thường xuyên có người đến xem không ạ?"
Bà Tề muốn nói lại thôi.
Vân Tử Túc hỏi: "Sao thế ạ?"
"Thực ra cũng ít..." Bà Tề ngó xung quanh, lúc quay trở lại nhìn Vân Tử Túc, thái độ đã thêm mấy phần lo âu: "Nhưng mà hình như, xảy ra một vài chuyện lạ."
Dường như bà không quá muốn đề cập tới chuyện này ngay khi Vân Tử Túc vừa mất ba mẹ. Có điều việc nhà quan trọng, cuối cùng, bà vẫn kể rõ tình hình với Vân Tử Túc.
"Thật ra thì khi bác của cháu bắt đầu dẫn người đến xem, đã có người vừa ý muốn mua rồi, nhưng hỏi thăm một chút tình hình hộ gia đình hồi trước xong... lại không dám vội vã ra tay nữa. Sau đó lại có một nhóm khác tới xem, bọn họ có vẻ không quan tâm điều tiếng lắm, chỉ khi có người vào nhà ở một thời gian, mới nói đã nghe thấy âm thanh kỳ dị."
"Hàng xóm như bà không nghe thấy gì cả, nhưng bản thân những người đến mua lại bảo nhà không sạch sẽ, ở thêm hồi lâu liền có sự kiện kỳ quái. Thế nên đến giờ giao dịch này vẫn không đạt được."
Bà Tề nói: "Mặc dù ít người ghé qua, nhưng cũng không phải không có ai, hai ngày trước chú cháu còn tới một lần, nói là bàn với người mua nhà tìm một đạo sĩ già tới, người ta sẽ tìm tới sớm thôi, dọn nhà sạch sẽ xong liền tiếp tục buôn bán."
Vân Tử Túc gật đầu: "Cháu đã hiểu, cảm ơn bà."
"Cái đứa nhỏ này, còn khách sáo với bà làm gì." Bà Tề quở trách, ngay sau đó bà lại có chút lo lắng: "Cu Vân, cháu về nhà chưa?"
"Chưa ạ," Vân Tử Túc vỗ túi thể thao một cái, "Cháu định ăn xong sẽ về."
"Cháu đi một mình có sao không? Tiểu Bảo cũng đang ở nhà, cháu gọi nó một tiếng, bảo nó đưa cháu đi." Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà Tề không quá yên tâm.
"Không sao, cháu đi một mình là được," Vân Tử Túc vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp từ trong túi đựng, "Đây là mô hình cháu mang từ Bắc thành về cho Tiểu Bảo, mua bằng học bổng, cháu cũng không ghé qua nhà bà được, bà đưa cậu ấy giúp cháu."
Bà Tề nhận mô hình, không đòi tiền cơm, Vân Tử Túc cũng không khách sáo, sau khi chia tay ông bà bèn vác túi trên lưng rời khỏi quán nhỏ.
Dù sao số tiền nhét giữa bao đựng cũng đủ trả tiền cơm.
Trước khi đi, bà Tề tiễn người ra cửa, bà nhìn cậu bé đã cao hơn mình một cái đầu, nhẹ giọng nói: "Cháu ngoan, đừng sợ, mấy thứ ở nhà cháu không quấy rầy đến hàng xóm bọn bà, chắc chắn cũng sẽ không làm hại cháu. Nán lại nhà thêm chút, chưa biết chừng có thể bầu bạn với bọn họ, nha."
Vân Tử Túc nghe hiểu ý bà, cười một chút, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Vâng ạ."
Người lớn tuổi Phàm tục giới dễ mê tín, cho rằng con người sau khi chết đi sẽ trở lại nơi chốn sinh hoạt ban đầu. Nếu đổi thành những người trẻ tuổi khác, chắc chắn sẽ không tin lời của bà Tề.
Vân Tử Túc cũng không tin, nhưng cũng không phải vì cậu không tin trên đời có quỷ. Mà là bởi, cậu biết rất rõ thứ trong nhà là gì.
Dẫu sao, chúng nó đều do một tay Vân Tử Túc dẫn tới.
____________________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc--------- nhỏ yếu đáng thương không ai giúp đỡ (giả), nhưng mà có thể ăn (thật).jpg
Hàn Dịch----------Hôm nay không ra sân, bởi vì vị hôn thê đi ăn tiệc nhà người khác mất rồi.
___________________
- chè trôi rượu nếp
- sinh tiên bao
- Chè trôi mặn (nhân tôm/thịt...)
- tiểu long bao
- hoành thánh