"Đầu gối của đùi phải."
Hạ Trĩ vừa rồi còn lo lắng Thẩm Thời Kiêu sẽ tức giận, vẫn luôn vội vã liên hệ thợ sửa đồng hồ, cũng không để ý lắm đến vết thương trên đùi.
Bây giờ cơn đau chi chít bắt đầu dâng lên.
Cậu không phải kiểu người yếu ớt, bị Thẩm Thời Kiêu hỏi như vậy, thật sự có chút oan ức, viền mắt cay cay.
Lông mày quản gia gắt gao nhíu một cái, không thể tin được Thẩm Thời Kiêu vậy mà không hề tức giận? Phải biết rằng lúc ông vừa được phái đến chăm sóc Thẩm Thời Kiêu, từng tận mắt thấy bộ dáng giận đùng đùng của Thẩm Thời Kiêu.
Chỉ vì lúc người giúp việc giặt quần áo, đã làm áo sơmi trắng mà mối tình đầu tặng cho Thẩm Thời Kiêu bị nhuộm màu.
Ống quần cuốn lên, đầu gối bị đập bầm tím một mảng.
"Tôi dìu em qua." Thẩm Thời Kiêu ôm lấy vai Hạ Trĩ, ánh mắt lúc nhìn quản gia mang theo trách cứ: "Đem hòm thuốc đến đây."
Bả vai truyền đến một tia ấm áp, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu rất dài, lúc bước đi, nhẹ nhàng đỡ lưng Hạ Trĩ, cho cậu cảm giác an toàn khó giải thích được.
Lúc Hạ Trĩ làm diễn viên quần chúng, bởi vì đóng vai xác chết hoặc người xấu, trên người mảng xanh mảng tím đều là chuyện thường, đâu có được ai nghiêm túc che chở như thế này.
Cậu ngẩng đầu chậm rãi nhìn lại, sườn mặt đẹp đẽ của Thẩm Thời Kiêu gần trong gang tấc.
Thẩm Thời Kiêu kỳ thật là một người rất dịu dàng.
Không hiểu sao có chút cảm động.
Thấy Thẩm Thời Kiêu cầm lấy hòm thuốc, chuẩn bị giúp mình thoa thuốc, Hạ Trĩ vội vã ngăn cản: "Tôi tự mình làm là được rồi."
"Động tác của em không tiện, để chân qua đây." Thẩm Thời Kiêu dễ dàng tìm được vài loại thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, giọng bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh, "Bị thương lâu như vậy, tại sao mấy người không tìm thuốc cho em ấy?"
Những lời này là nói với quản gia, cũng là nói với tất cả người giúp việc trong phòng, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng rơi vào trong căn phòng im ắng, tựa như một dòng sông lạnh.
Quản gia nhất thời không trả lời được, cúi đầu nói: "Xin lỗi, bởi vì đồng hồ của ngài bị hư, chúng tôi nóng lòng muốn tìm biện pháp giải quyết."
Hạ Trĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Lão già lừa đảo, nói dối không chớp mắt.
Vừa rồi rõ ràng chỉ có một mình cậu sốt ruột.
Phía sau đầu gối truyền đến một luồng ấm áp, tay trái của Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nâng lên, tay phải lấy tăm bông giúp cậu bôi thuốc từng chút một.
Đùi phải Hạ Trĩ mất tự nhiên gấp khúc một chút, đôi mắt xinh đẹp cố hết sức nhìn về phía khác.
Hình như cậu hơi ngượng ngùng!
Lần cuối cùng bị người khác chạm vào chân như thế, có lẽ là khi cậu còn bé.
Lúc bôi thuốc, động tác của Thẩm Thời Kiêu rất nhẹ, tấm lưng thẳng tắp, rộng lớn chậm rãi cúi, vì cổ áo len bị kéo xuống, hầu kết đẹp đẽ, gợi cảm lộ ra.
Cũng không biết trên người Thẩm Thời Kiêu dùng nước hoa gì, mùi cây mộc hương nhàn nhạt bao quanh, rất dễ chịu.
Hạ Trĩ vội vàng nhắm mắt lại.
Huhu, không thể nhìn không thể nhìn, mắt sẽ mọc mụn lẹo!
Bôi thuốc gian nan như một thế kỷ vậy, sau khi kết thúc Hạ Trĩ cúi đầu, ấp úng: "Cảm ơn, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, ngủ ngon."
Thẩm Thời Kiêu đồng thời đứng lên với cậu: "Tôi đưa em về phòng."
Hic! Dìu cậu lên lầu sao?
Thật ra cậu không có mỏng manh như vậy.
Mặc dù vậy, dưới ánh mắt ân cần của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ vẫn bị hắn đỡ lên lầu.
Ngồi trên chiếc giường ở trong phòng ngủ, Hạ Trĩ ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, anh có khát, có đói bụng hay không? Trong ngăn tủ nhỏ của phòng tôi có đồ ăn."
Nói xong câu đó, Hạ Trĩ đã hối hận rồi, Thẩm Thời Kiêu làm sao có thể thích ăn đồ ăn vặt?
Ai ngờ, Thẩm Thời Kiêu vốn định rời đi bỗng nhiên quay người: "Được."
Trong tủ có không ít đồ ăn vặt, khoai tây chiên sô cô la và một ít bánh quy.
Thẩm Thời Kiêu chọn một túi khoai tây chiên vị cà chua, ngồi ăn bên cạnh Hạ Trĩ.
Âm thanh lanh lảnh ngay bên tai, Hạ Trĩ luôn cảm thấy mọi thứ đều không chân thật? Loại âm thanh ăn uống từ thế giới phàm tục này, thật sự là do Thẩm Thời Kiêu tạo ra?
"Không ngờ tới anh thích ăn khoai tây chiên."
Hạ Trĩ mở một túi, cùng nhau "rốp rốp" "rốp rốp" ăn.
"Tôi lúc lên đại học, thuyết trình trước đám đông sẽ căng thẳng, ăn khoai tây chiên sẽ giảm bớt một ít áp lực tinh thần."
Đây là lần đầu Thẩm Thời Kiêu chủ động nói với Hạ Trĩ về chuyện du học.
Hạ Trĩ khó tin nở nụ cười: "Khoai tây chiên có thể giải tỏa áp lực?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đúng, là người khác nói cho tôi biết."
"Người khác" này Hạ Trĩ không cần đoán cũng biết là mối tình đầu của Thẩm Thời Kiêu, cậu phồng má nhai khoai chiên: "Lần đầu tiên tôi gặp anh, đã cảm thấy anh nhất định rất lợi hại, không ngờ anh cũng sẽ có lúc căng thẳng."
Đôi mắt Thẩm Thời Kiêu trầm xuống: "Ngày ấy ở phim trường, không phải là lần đầu chúng ta gặp mặt."
Hạ Trĩ: "???"
Ánh mắt nhìn về phía Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu ý vị thâm trường nói: "Một tháng trước chúng ta đã gặp nhau một lần, nhưng có thể em không có ấn tượng, dù sao khí chất của tôi rất "bình thường".
Hai chữ "bình thường" này rất có hàm ý, Hạ Trĩ nhớ tới mấy lời nịnh nọt của bản thân, tai bất giác đỏ bên.
Cậu thật sự không nhớ đã gặp mặt Thẩm Thời Kiêu một tháng trước.
"Cám ơn khoai chiên của em."
"Nhớ giúp tôi sửa đồng hồ, nếu em muốn mua lại cho tôi một cái, tôi không ngại."
Trước khi Thẩm Thời Kiêu rời đi, bàn tay hướng lên đỉnh đầu Hạ Trĩ, muốn sờ rồi lại thôi, lông mày khẽ nhếch, khóe môi nở nụ cười.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Trĩ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia đến sững sờ.
Huhuhu, mua đồng hồ mới nhất định rất tốn kém!
Coi như xui xẻo đi.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Hạ Trĩ càng nghĩ càng muốn nói chuyện của quản gia cho Thẩm Thời Kiêu, dù sao có quá nhiều điểm đáng ngờ, quản gia đã không đúng lắm từ lúc cậu mới vừa về đây ở.
Sợ đối phương hiểu lầm mình trốn tránh tránh nhiệm, cậu giải thích rất nhiều, cuối cùng sau khi Thẩm Thời Kiêu nói cho cậu hắn đã hiểu, lòng ngực mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong ổ chăn lăn qua lăn lại, Hạ Trĩ quyết định chọn cho Thẩm Thời Kiêu một chiếc đồng hồ đeo tay mới.
Mặc dù đồng hồ có thể sửa, nhưng cậu cũng thấy không tiện.
Tìm hết các trang web chính thức, lòng Hạ Trĩ càng ngày càng nguội lạnh.
Đồng hồ nổi tiếng quá đắt, thảo nào nói nghèo chơi xe giàu chơi đồng hồ, một chiếc đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng có giá mấy trăm vạn, mà còn không phải là bản giới hạn.
Hạ Trĩ cực kỳ bi thương.
Cậu rất nghèo.
Nghỉ ngơi ở nhà một tuần, trong nháy mắt lần quay đầu tiên của đã tới, Hạ Trĩ đã sớm đem kịch bản thuộc nằm lòng.
Chuyện đùa!
Tổng cộng chỉ có một câu thoại, không lẽ cậu vẫn không thuộc?
Trước tiên ekip chương trình đưa ra thông báo, bọn họ sẽ cung cấp thức ăn và chỗ ở cho học viên tham gia ghi hình, ở hay không là do lựa chọn của bản thân mỗi người.
Hạ Trĩ nghĩ phim trường ở vùng ngoại ô cách chỗ này một tiếng rưỡi đi đường, không muốn làm phiền tài xế đưa đi đón về mỗi ngày, vừa nghĩ về ý định ở lại vừa cầm vali hành lý xuống lầu.
Thẩm Thời Kiêu đang ăn sáng ở dưới lầu có vẻ không vui lắm khi nhìn thấy chiếc vali hành lý, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, thấp giọng nói sẽ sắp xếp tài xế đưa đón, để người giúp việc cầm vali hành lý của Hạ Trĩ trở về.
Hạ Trĩ vui vẻ thanh thản, có thể về biệt thự mỗi ngày.
Cậu rất sẵn lòng!
Đi đến trước cửa xe, Hạ Trĩ do dự một chốc, xoay người vẫy hai tay về phía Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu rất săn sóc cậu, cậu biết.
Trong ánh ban mai của buổi sáng sớm, Hạ Trĩ ngọt ngào nở nụ cười: "Thẩm tiên sinh, tôi đi đây!"
Thẩm Thời Kiêu khẽ ngẩn ra, nở một nụ cười nhạt: "Chúc sớm nổi tiếng."
Lái xe đến địa điểm ghi hình —— phim trường ở ngoại ô Bắc Kinh.
Có tổng cộng bốn mươi học viên ở giai đoạn đầu của chương trình, hầu hết đều là hiện tượng mạng có chút danh tiếng hoặc diễn viên mới, cho nên không thể tránh khỏi có sự khác biệt khi phân công vai diễn.
Bản thân có thể nói được một câu thoại, Hạ Trĩ đã cảm thấy không tệ.
Có điều nghe nói phần chính của lần ghi hình đầu tiên vẫn là ở người hướng dẫn, nào là Lương ảnh đế (1), ngôi sao hạng A Ngô Lâm Tây, Sở ảnh hậu, Bạch thị đế (2), có thể đồng thời mời đến nhiều người như vậy, đúng là không dễ.
(1) ảnh đế/ ảnh hậu: nam/nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất
(2) thị đế: nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất.
Ở chương đầu tui edit nguyên cụm đó cho Hạ Minh Hiên luôn.
Mấy từ này tui edit thuần việt cũng được nhưng mà ở đây nhiều quá, viết cái tên dài zị tui mệt mà mấy bồ đọc cũng mệt nên tui để nguyên he.
Hạ Trĩ lặng lẽ cân nhắc, lúc rảnh muốn tìm Lương ảnh đế xin chữ ký, cậu chính là một fan nam nhỏ của Lương ảnh đế.
Phòng trang điểm, các học viên xếp hàng chờ trang điểm.
Nhìn bản thân trong gương, Hạ Trĩ nảy sinh nghi ngờ với cuộc sống.
Tại sao vai cậu diễn lại là "hoa khôi" (3)?
(3) 花魁 hay là oiran là những kỹ nữ hạng sang ở Nhật Bản.
Theo như mình tra trên google thì những người này khác với kỹ nữ bình thường là họ làm trò mua vui và nổi tiếng cả bên ngoài lầu xanh.
Phong cách thời trang của họ luôn tạo ra xu hướng.
Để trở thành một oiran thì phải được đào tạo rất nhiều kỹ năng như trà đạo, hoa đạo, thư pháp, chơi đàn,...!Bạn nào có hứng thú có thể lên gg search và đọc trên Wikipedia nè.
À ở đây từ này phiên âm ra là hoa khôi, tui search trên gg thấy có