"Tổng giám đốc Thẩm! Ngài tới chỗ này sao không nói trước một tiếng?"
Nhan Văn Thanh nhiệt tình chạy tới, vội vã bảo nhân viên công tác chuẩn bị một cái ghế cho Thẩm Thời Kiêu, thuận tiện giới thiệu thân phận của Thẩm Thời Kiêu với tổ đạo diễn.
Gameshow lần này, thức uống trà chanh thuộc công ty nhà họ Thẩm tài trợ độc quyền 540 triệu, là kim chủ ba ba duy nhất của ekip chương trình, nhân viên công tác nghe nói boss lớn của tập đoàn họ Thẩm đích thân đến, vội vã thẳng sống lưng, chào hỏi hắn.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu lễ phép đáp lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp, trì trệ không chịu rời đi.
Ở đây chỉ có Nhan Văn Thanh hiểu lý do cho hành động của Thẩm Thời Kiêu, những người khác đều nghĩ Thẩm Thời Kiêu cảm thấy hứng thú với gameshow, nên đã mời hắn vào phòng chỉ đạo ngồi cùng quan sát.
.
Ngôn Tình Hay
Lúc này, bình luận đã chi chít màn hình, gần một phần ba đang thảo luận anh trai nhỏ đóng vai "hoa khôi".
Phó đạo diễn ngạc nhiên cười cười: "Trong kịch bản của chúng ta không có đoạn xoay eo, phỏng chừng diễn viên có suy nghĩ riêng, mới tạo ra điểm bùng nổ này."
Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình: "Ai đang đứng dưới thành vậy?"
Nhan Văn Thanh trả lời: "Đó là Lương ảnh đế, ngôi sao đang hot."
"Họ Lương sao?" Thẩm Thời Kiêu đánh giá người đàn ông trên màn hình, chống tay lên trán.
Ống kính đã chuyển đi, phần diễn của Hạ Trĩ kết thúc.
Sau khi nhận được lời nhắc nhân viên công tác, cậu run cầm cập nhảy khỏi sân thượng.
Phía trên lạnh quá.
Bao bọc trong áo khoác quân đội, Hạ Trĩ đang ngồi ở phòng nghỉ ngơi uống một ly trà sữa nóng, nhân viên công tác trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới cậu xoay eo cũng không tệ lắm, từng học nhảy à?"
Hạ Trĩ hạnh phúc nhai nhai viên khoai dẻo: "Không có, tình tiết vở kịch yêu cầu, em lập tức tùy cơ ứng biến một đoạn.
Vừa nãy lúc mọi người bảo em xoay, em suýt nữa đã bỏ qua."
Nhân viên công tác nghe cậu nói, mang theo chút chần chờ: "Chúng tôi không kêu cậu...!xoay á..."
Giải thích một phen, biết được chân tướng, nước mắt Hạ Trĩ rơi xuống.
Cái này, thực sự là quê muốn chết.
Diễn viên diễn xong vẫn không thể rời đi, nghỉ một lúc rồi sẽ phải nhận phỏng vấn.
Có điều không thể nắm chính xác thời gian phát sóng trực tiếp, đoán chừng cho dù có thời gian cho các học viên lên hình, cũng là hai ba phút còn lại sau khi phỏng vấn của toàn bộ người hướng dẫn kết thúc.
Bốn mươi người, hai phút ghi hình, sự cạnh tranh âm thầm lan rộng, sóng ngầm mãnh liệt giữa các học viên, dốc hết sức lực tranh giành sự chú ý của ống kính.
Trong thời buổi này, có chủ đề là vua, có chủ đề thì có độ hot.
Sau một tiếng, tập ghi hình đầu tiên kết thúc, câu chuyện cuối cùng dừng lại ở bóng lưng kiếm khách do Lương ảnh đế thủ vai.
Khán giả vô cùng thỏa mãn, mãnh liệt yêu cầu mau chóng chiếu tập kế tiếp.
Bỏ phiếu sao sáng tạo chính thức kết thúc sau phần phỏng vấn, ống kính di chuyển đến Lương ảnh đế, nhân viên công tác đưa ra một ít vấn đề thú vị cho Lương ảnh đế, trong bình luận "bánh đúc đậu" điên cuồng liếm màn hình.
(1) tui nghĩ "bánh đúc đậu" là tên fan của anh Lương á.
Để tui edit mấy chương sau rồi tui edit lại nè.
Sau mười phút, người hướng dẫn cuối cùng là Hạ Minh Hiên bắt đầu phỏng vấn.
Cậu ta vừa đi vừa thất thần, trong lúc hoảng hốt dường như nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu ngồi bên cạnh đạo diễn.
Hắn tại sao lại tới nơi này?
Đến phiên Hạ Minh Hiên lên hình, giữa bình luận xuất hiện những lời nhận xét gay gắt, phần lớn đều là phỉ nhổ diễn xuất của cậu ta, trừng mắt cau mày, nhân vật mặt than tiêu chuẩn.
Có điều fan nhan sắc của Hạ Minh Hiên không ít, mang theo nhóm fan nhanh chóng làm sạch phần bình luận, rất nhanh những lời khen thưởng, tung hoa đã đầy màn hình.
Các học viên được nhân viên công tác mang đến bãi đất trống trước hoàng cung, đây là địa điểm phỏng vấn.
Nhiệt độ đêm nay quá lạnh, ekip chương trình thân mật cung cấp cho mỗi người một chiếc áo lông siêu dày, mặt trên in logo quả chanh của kim chủ ba ba.
Ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, Hạ Trĩ nâng hai má nhìn về phía xa.
Ngôi sao đang được bao quanh bởi tám cái máy quay, tại sao giống Hạ Minh Hiên vậy? Trong kịch bản đâu có cậu ta?
"Haiz, một lát nữa còn cơ hội cho chúng ta phỏng vấn sao?"
"Thời gian đều bị người hướng dẫn chiếm hết, làm gì đến lượt chúng ta?"
"Hôm nay tôi chỉ có một câu thoại, không biết khán giả có nhớ hay tôi hay không."
Tiếng bàn luận ồn ào không làm ảnh hưởng Hạ Trĩ chút nào, cậu quấn chặt áo lông, biểu cảm đau đớn.
Đói ghê.
Thời lượng chương trình đã chiếu một trăm mười tám phút, còn hai phút nữa kết thúc, lúc này tổ kế hoạch thông báo, ở tập đầu tiên Lương ảnh đế quang vinh xếp đầu bảng với 40 triệu sao sáng tạo.
Nhan Văn Thanh không bất ngờ khi nhận được tin này, mà những tin tức phía sau mới làm anh khiếp sợ.
Hạ Trĩ đứng hàng thứ sáu, với 9,6 triệu sao sáng tạo, xếp sau Hạ Minh Hiên với 18 triệu sao.
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt: "Số phiếu này có được xem là nhiều không?"
Nhan Văn Thanh gật đầu như trống bỏi: "Không phải nhiều, là cực kỳ nhiều!"
Hạ Trĩ vốn là một người mới! Không có một móng fan cứng, việc bình chọn hoàn toàn dựa vào biểu hiện của bản thân và người qua đường.
Anh thật sự nhặt được báu vật!
Hạ Trĩ đang đói đến móp bụng không hề hay biết những chuyện này, cậu chỉ muốn ăn khoai lang nướng mềm mại ngọt ngào.
Sau hơn mười giây quyết định, Nhan Văn Thanh lập tức bảo nhân viên công tác giao nửa phút cuối cùng cho Hạ Trĩ.
Đón lấy ánh mắt ao ước, Hạ Trĩ nhanh chóng bị nhân viên công tác kéo đến trước máy quay, một giây trước cậu còn choáng váng, một giây sau đã lập tức nở nụ cười trong veo về phía ống kính, mang theo thần thái điện ảnh trời cho, khí chất tự nhiên vừa đủ.
"Chào cả nhà, mình là Trĩ Trĩ, đóng vai "hoa khôi" trong cuộc tập kích đêm ở Trường An, cảm ơn mọi người đã yêu thích."
Tường thành cổ xưa ở giữa hoàng cung, khuôn mặt mềm mại trắng nõn mang theo ánh sáng, rực rỡ dưới ánh trăng sáng ngời.
Có ai mà không thích một thiếu niên đẹp trai dịu dàng chứ?
Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, khẽ rũ mi mắt.
"Gọi là Trĩ Trĩ? Tên cũng rất dễ nghe!"
"Trĩ Trĩ, chị là fan chị gái đầu tiên của bé!"
"Một phút, tui muốn có hết mọi tư liệu của Trĩ Trĩ!"
"Đệt mợ, nhìn ngoan quá đi! Khí chất hoàn toàn khác ban nãy."
Có một chiếc điện thoại di động lẫn lộn giữa những chiếc máy quay, Hạ Trĩ có thể nhìn thấy mọi người đang lướt bình luận, nhân viên công tác tán gẫu với cậu: "Tất cả mọi người rất yêu quý cậu đó, một lát nữa nghỉ rồi có dự định lúc về sẽ làm gì không?"
Hạ Trĩ quấn chặt áo lông, ngọt đến sâu răng: "Về nhà ăn cơm với chồng em."
"???"
"???"
Nhân viên công tác cảm thấy căng thẳng, câu hỏi đầu tiên đã hỏi ra việc riêng tư của người ta, liệu hắn có bị trừ tiền lương không?
Nghe được câu trả lời này, Thẩm Thời Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, lần này hắn không nhìn chằm chằm màn hình nữa, mà đứng dậy tìm chỗ phỏng vấn của Hạ Trĩ, từ góc độ của hắn, có thể thấy bóng lưng của Hạ Trĩ.
Tâm trạng của Hạ Trĩ có vẻ không tệ, cánh tay ở phía sau lưng không thành thật tránh né ống kính, cử chỉ giống như một bé thỏ nhỏ.
Khuôn mặt của Thẩm Thời Kiêu phủ một lớp dịu dàng trong giây lát, ý cười lan ra đáy mắt.
Chương trình kết thúc, các học viên lần lượt đi về khách sạn, vừa bàn luận tên của Hạ Trĩ.
Sau khi Hạ Minh Hiên nghe được số lượng sao sáng tạo của Hạ Trĩ, sắc mặt cực kỳ lúng túng, càng làm cho cậu ta khó có thể chấp nhận đó là, Thẩm Thời Kiêu đến đây phân nửa có thể là vì Hạ Trĩ.
Cậu ta siết chặt kịch bản, đầu ngón tay trắng bệch không có một chút huyết sắc.
Nhận được tin nhắn, Hạ Trĩ hấp tấp đi đến cổng trường quay, chiếc xe chịu trách nhiệm đón cậu đã đứng cách đó hai mươi mét, mà Thẩm Thời Kiêu đang đứng ở