Giọng nói của luật sư Mạnh như được ngâm trong vang đỏ vừa êm vừa dịu, trên người anh có mùi thơm nhẹ mà Trần Ngộ chưa từng ngửi qua. Khoảng cách giữa bọn họ gần đến nỗi Trần Ngộ không khỏi muốn hít sâu hơn một chút.
Mạnh Đình Xuyên lùi xa ra: “Có mùi rượu à?”
Trần Ngộ lắc đầu: “Anh sử dụng nước hoa hả?”
“Ừ.”
Trần Ngộ lại cúi xuống ngửi kĩ: “Mới mua ạ?”
Hơi thở của anh xuyên qua quần áo phả vào lồng ngực Mạnh Đình Xuyên. Ban đầu luật sư Mạnh nói phải, hai giây sau lại phủ nhận: “Chai mới anh chưa khui, này là mùi hôm kia em khen đấy.”
Trần Ngộ nghĩ thầm có lẽ nước hoa của luật sư Mạnh thì mùi gì anh cũng thích.
Tuy nhiên, mùi này thực sự khác với mùi của ngày hôm kia, Mạnh Đình Xuyên giải thích: “Hôm đó em ngửi vào buổi sáng, mà mấy tầng hương của nước hoa thì mùi khác nhau lắm.”
Trần Ngộ đáp lại, còn cách anh rất gần, Mạnh Đình Xuyên thấy anh không có ý xuống xe nên nhéo nhẹ vành tai anh, hỏi: “Hôn nữa hả?”
Trần Ngộ không nói, Mạnh Đình Xuyên mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán anh, lúc này Trần Ngộ mới nhắm mắt lại, Mạnh Đình Xuyên lại hôn lên mí mắt anh rồi thấp giọng hỏi: “Có muốn ôm không?”
Trần Ngộ nhớ trước buổi tối hôm nay bọn họ chỉ nắm tay nhau, bây giờ lại hôn rồi ôm thì tiến độ cũng nhanh thật. Ông chủ Trần không từ chối mà nhích về phía luật sư Mạnh, vòng tay qua eo anh, tìm một góc nghiêng thoải mái rồi vùi mình vào vòng tay anh.
Mạnh Đình Xuyên nhìn người trong lòng thì mới phát hiện Trần Ngộ thực ra cũng say.
Vì vậy, bọn họ không đun trà giải rượu nữa. Thay vào đó, luật sư Mạnh hâm nóng hai cốc sữa và cho hết chút mật ong còn sót lại trong nhà cho Trần Ngộ.
Dù Trần Ngộ khá dễ ăn và không đặc biệt thích hương vị nào thì anh cũng không thích những thứ nhạt nhẽo.
Không biết là tác dụng của mật ong và sữa giúp dễ ngủ hay là tác dụng của rượu mà Trần Ngộ ngủ rất nhanh, vừa chạm vào ga giường sau khi tắm rửa xong là anh đã ngủ thiếp đi.
Hôm nay anh ngủ rất ngon, đồng hồ sinh học đánh thức anh lúc bảy giờ sáng nhưng anh lại lười và không muốn đến quán. Vì vậy, anh nhắn tin trong nhóm nhân viên quán cà phê rồi ngủ tiếp.
Lần mở mắt tiếp theo của anh là gần mười giờ, Trần Ngộ nằm nhắm mắt một lúc rồi tự hỏi luật sư Mạnh chưa dậy hay anh ta không thèm đánh thức anh.
Anh nhìn điện thoại, không có tin nhắn nào của Mạnh Đình Xuyên nhưng trong nhóm gia đình có một tin nhắn mới, bà Hoàng hỏi hai người có thể ghé ăn cơm hay không.
Lâm Thư Duyệt gửi một tin nhắn thoại, nhấp vào thì giọng nói Vân Vân vang lên: “Cậu ơiii, Vân Vân nhớ cậu quá à!”
Phía sau còn tiếng cười của giáo sư Lâm, hẳn là bọn họ đều đến nhà rồi.
Trần Ngộ mỉm cười nhìn Mạnh Đình Xuyên trả lời: Chờ A Ngộ dậy rồi con hỏi xem sao.
Trần Ngộ nhìn đồng hồ mà hơi ngại, bạn nhỏ đã dậy và ra ngoài rồi nhưng anh vẫn còn nằm trên giường, điều này giống như ngủ nướng mà bị người ta bắt được. Anh gửi tin nhắn riêng cho Mạnh Đình Xuyên: Đi ăn trưa không anh? Có bị trễ quá không?
Mạnh Đình Xuyên gửi lại một tin nhắn thoại: “Em dậy chưa?”
Có tiếng Alipay gần đó, Trần Ngộ hỏi: “Anh đang đi ra ngoài hả?”
“Ừ, anh có việc phải xử lí.” Anh không nói cụ thể việc gì mà hỏi Trần Ngộ: “Em muốn đi không? Muốn thì em dậy rồi phản hồi tin nhắn đi, anh mua ít trái cây rồi quay lại đón em.”
“Dạ.”
Đây là lần đầu tiên Trần Ngộ gặp anh rể của Mạnh Đình Xuyên. Anh ta cũng là một giáo viên và đang công tác tại trường cấp ba. Anh đeo một cặp kính gọng đen và có khí chất riêng của một giáo viên chủ nhiệm.
Khi bọnhọ đến, anh còn đang răn dạy bạn nhỏ: “Chơi với hamster xong thì phải rửa tay, không được bốc vào đồ ăn.”
Trần Ngộ ngơ ngác đứng ở cửa, Mạnh Đình Xuyên cúi xuống mở tủ giày hỏi anh: “Sao vậy?”
Trần Ngộ lắc đầu, giáo sư Lâm nói: “Đình Xuyên, Tiểu Ngộ, mẹ mua cho hai đứa dép mới đó, đi đôi mới đi.”
Họ thay giày và đi vào nhà. Vân Vân đang nằm nhoài và ngắm nhìn lồng hamster trong suốt, nhìn một hồi sau cô bé lại chuyển mục tiêu, đầu tiên là gọi cậu Mạnh Đình Xuyên, sau đó gọi cậu Trần Ngộ mà không cần ai chỉ dạy.
Trần Ngộ tưởng người nhà đã dạy trước cho cô bé nhưng bà Hoàng lại hỏi: “Sao Vân Vân biết phải gọi ‘cậu’ thế?”
Vân Vân nói: “Vì cậu đẹp đó.”
Trần Ngộ nhớ ngoài Mạnh Đình Xuyên, cô bé hình như còn có một ông chú họ Lâm cũng rất đẹp trai. Suy nghĩ của trẻ em rất đơn giản, nếu gọi hai người đẹp trai là ‘chú’ với ‘cậu’ thì những người đẹp trai khác cũng có thể gọi như vậy.
Sau khi được khen ngợi, Trần Ngộ đáp lại bằng cách gắp cho bé một miếng thịt bò trong đĩa.
Vân Vân lập tức bám anh như sam, tuy ngồi bên lồng hamster nhưng sự chú ý của cô lại dồn vào Trần Ngộ, thỉnh thoảng cô bé lại nhìn anh, một lúc sau cô bé lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ dưới chân anh.
Hai người phụ nữ trong gia đình có vẻ như có tài nấu nướng như nhau nên anh rể và giáo sư Lâm phải bận rộn trong bếp. Mạnh Đình Xuyên và bà Hoàng đang thảo luận về một vụ kiện, khi nói đến sức ảnh hưởng của quan điểm công chúng đến vụ án, một người là luật sư, người kia từng là thẩm phán nên quan điểm không giống nhau, bọn họ nói được một lúc thì bắt đầu tranh cãi nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều bình tĩnh.
Lúc đầu Trần Ngộ còn nghe, nhưng dần dần anh cảm thấy chóng hết cả mặt, Lâm Thư Duyệt lập tức giải cứu anh: “Trần Ngộ, xem tivi nào.”
Trần Ngộ nhìn luật sư Mạnh quyết định đi làm chuyện bình thường này.
Lâm Thư Duyệt và Trần Ngộ mở TV và trò chuyện, Vân Vân lấy một cuốn sách tranh từ dưới bàn cà phê và thỉnh thoảng hỏi mẹ mấy câu. Cô bé này hẳn là người rất dễ làm thân với người khác, cứ xen mấy câu kể chuyện khi mẹ với cậu đang nói, cuối cùng lại thành cô với Trần Ngộ trò chuyện.
Cô nhỏ hỏi Trần Ngộ có bạn gái chưa.
Mấy năm nay Trần Ngộ sống một mình, ba mươi tuổi cũng không bị thúc giục kết hôn, bây giờ đã kết hôn thì chẳng lẽ lại bị cô cháu gái nhỏ của bạn đời hỏi ‘bao giờ lấy vợ’ sao?
Đương nhiên là không có rồi, anh lắc đầu và cố tìm cách giải thích mối quan hệ của mình với Mạnh Đình Xuyên, nhưng anh lại không biết nói gì. Cô nhỏ lắp bắp: “Vậy con làm bạn gái của cậu được không ạ?”
Trần Ngộ:?
Hai người đang nói chuyện kiện cáo bên kia nhánh chóng chú ý tới đề tài này, Mạnh Đình Xuyên nói: “Người ta chỉ yêu cậu thôi.”
Mạnh Đình Xuyên gần như lúc nào cũng chiều chuộng Vân Vân nên đây là lần đầu tiên cô bé bị cậu mình chọc tức. Cô nhìn Trần Ngộ, ấp úng nói: “Vậy thì kết hôn cũng được…”
Mạnh Đình Xuyên nói: “Bọn cậu cũng kết hôn luôn rồi.”
Vân Vân nghi ngờ nhìn anh, rồi nhìn Trần Ngộ, rồi nhìn anh: “Vậy ai sẽ là cô dâu?”
“Không có cô dâu.”
Vân Vân bình tĩnh thảo luận với luật sư Mạnh: “Vậy cậu là chú rể, con là cô dâu được không ạ?”
Trần Ngộ không biết trong đầu cô gái nhỏ còn có bao nhiêu ý tưởng hay ho, Mạnh Đình Xuyên không ngờ cô nhỏ lại hỏi mình nên hỏi ngược lại: “Game con chơi cho cưới nhiều người à?”
Cô bé nghiêm túc gật đầu: “Dạ đúng rồi. Con có ba bạn trai, hai chồng đấy.”
Trần Ngộ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cô bé này vừa thông minh, vừa hoạt bát, lại còn dễ thương nên chắc chắn sẽ được bạn bè yêu